Chương 10
-
Cửu Đỉnh Ký
- Ngã Cật Tây Hồng Thị
- 2034 chữ
- 2020-05-09 06:54:50
Số từ: 2029
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
Cho dù ngay lúc này có gặp phải Tôn Trạch cùng Đa Nhĩ Qua Đặc La Phu, chỉ cần dở tay, nhấc chân, hắn cũng có thể dễ dàng giết chết đối phương
Cao thủ vẫn luôn luôn tịch mịch, muốn tìm một đối thủ ngang cấp với mình thật là quá hiếm.
"Vô địch truyền thuyết, Tam đại cự đầu??"
"Hắc hắc" tại trước mặt ta, truyền thuyết cũng đã đến lúc phải chấm dứt."
Sáng sớm, Đằng Thanh Sơn đã rời chỗ ở, rồi đón một chiếc xe taxi.
Đằng Thanh Sơn tiến vào phía sau xe, nói với tài xế: "Đi lão thành khu, Dương Liễu Trà Xã, biết không?". Nghe vậy, lái xe cười nói: "Ta ở Dương Châu sống mấy chục năm, Dương Liễu Trà Xã làm sao ta không biết chứ, yên tâm đi, mười phút là tới!"
Quả nhiên, sau mười phút, Đằng Thanh Sơn đã xuất hiện tại Dương Liễu Trà Xã.
Một chiếc Audi thể thao màu trắng lượn qua ngã tư đường của Lão Thành Khu, người đang ngồi sát bên lái xe chính là Lâm Thanh
"Ha! Lâm tỷ, mấy ngày hôm nay có gặp Đằng Thanh Sơn không?" Tiếu Mẫn vừa lái xe vừa hỏi.
Lâm Thanh lắc lắc đầu: "Hơn một tháng nay, một chút tin tức cũng không có. Thôi đi, ta cũng không muốn mang đến cho hắn nhiều phiền toái. Coi như hết thảy những chuyện này cũng là giấc mộng đi. "Lâm Thanh tự cười giễu. "Ta, cũng chỉ có thể nằm mơ mà thôi!!" Đột nhiên chuông điện thoại di động vang lên, Lâm Thanh lấy điện thoại trong túi ra.
"Uy." Lâm Thanh mới vừa mở miệng. Ngay sau đó chợt đổi sắc.
"Hôm nay buổi tối? Được rồi, chỗ cũ gặp nhau." Bỏ điện thoại xuống, sắc mặt Lâm Thanh trở nên rất khó coi.
Tiếu Mẫn liếc mắt lẻn nhìn, thấp giọng hỏi: "Là Lý Minh Sơn?"
"Ngoài hắn thì còn ai vào đây?" Trong mắt Lâm Thanh ánh lên một tia hận ý.
"Nếu hắn chết thì tốt rồi" Tiếu mẫn cũng bất đắc dĩ nói.
"Hừ, Ta mong hắn chết mà không được, nhưng mà loài "gián" vốn sống rất dai. Được rồi, a Mẫn, dừng lại phía trước Dương Liễu Trà Xã đi, ta xuống xe." Lâm Thanh nói, ngay tại phía trước, cách đó không xa là Dương Liễu Trà Xã, xe chậm rãi dừng lại, đợi cho Lâm Thanh xuống xe, Tiếu Mẫn lại lái xe thể thao rời đi.
Đi vào Dương Liễu Trà Xã, khuôn viên trà xã bài trí, phục vụ viên mặc trang phục "tiểu nhị" thời xưa mang theo hơi thở của sự cổ kính.
Bất quá Lâm Thanh cũng không có tâm trạng thưởng thức, điều này cũng chỉ làm cho nàng lúc này có chút cảm giác bình tĩnh mà thôi.
Theo thói quen trực tiếp đi lên lầu hai, ánh mắt đảo qua, Lâm Thanh lúc đầu tâm trạng có chút âm trầm ánh mắt đột nhiên sáng rỡ, cả hô hấp lập tức đều trở nên dồn dập, lập tức hai bước đi qua: "Đằng Thanh Sơn!"
"Lâm Thanh?" Đằng Thanh Sơn đang nhàn nhã uống trà, nhìn thấy Lâm Thanh đi tới cũng không khỏi mỉm cười.
Lâm Thanh ngồi xuống đối diện Đằng Thanh Sơn, có chút kinh ngạc xen lẫn nghi hoặc dò hỏi: "Mấy ngày nay có chuyện gì quan trọng mà không thấy ngươi đến đây" một lời vừa nói đã biết rõ chân tướng, bản thân Lâm Thanh mỗi ngày đều đến Dương Liễu Trà Xã mà mục đích thì không cần nói cũng biết.
"có chuyện gấp gáp" Đằng Thanh Sơn tùy ý nói.
"Lâm Thanh, ngươi mỗi ngày đều nhàn nhã như vậy?" Đằng Thanh Sơn hỏi ngược lại.
Lâm Thanh cười yếu ớt nói: "Việc ở Công Ty cũng rất nhẹ nhàng, bình thường gặp chuyện gì cấp dưới đều có thể giải quyết. Gặp phải chuyện lớn mới phải tìm đến ta. Đúng rồi, Đằng Thanh Sơn, lúc trước gặp ngươi ở An Nghi Huyền Thành, mà bây giờ lại là Dương Châu, thủy chung ngươi vẫn chưa về đến nhà, chẳng lẽ vợ ngươi cũng không có chút lo lắng, thúc dục ngươi về nhà sao!!?"
"Gia đình?" sâu bên trong đáy lòng Đằng Thanh Sơn có chút xúc động.
Mình cũng có nhà sao?
Tại lúc còn nhỏ, cái cô nhi viện kia chính là nhà của mình, ở đó có viện trưởng là bà nội, ở đó có đệ đệ Thanh Hà. Mà sau này trở thành sát thủ, chỉ cần có Tiểu Miêu ở bên cạnh, thì nơi đâu cũng có thể gọi là nhà.
Nhưng hiện tại thì sao?
Mình còn có gia đình chăng ?
Bất giác, Đằng Thanh Sơn sờ sờ tiểu đỉnh đang đeo trên ngực, đó là di vật của Tiểu Miêu.
"Đằng Thanh Sơn?" Lâm Thanh thấy Đằng Thanh Sơn sững sờ gọi tới.
Đằng Thanh Sơn ngẩng đầu liếc mắt một cái: "Thê tử của ta đã chết."
"Đã chết?" Lâm Thanh mở to hai mắt.
Còn trẻ như vậy mà đã có thê tử đã làm cho người khác cảm thấy kinh ngạc, ấy vậy mà thê tử của hắn cũng đã chết lại càng làm cho người ta cảm thấy khó tin.
"Ngươi đừng hỏi nữa." Đằng Thanh Sơn hơi nhíu mày.
Lâm Thanh cũng là người biết nhân tình thế thái, nàng hiểu được, trẻ như vậy đã có thê tử mà còn đã chết. Hơn nữa thân thế Đằng Thanh Sơn khẳng định là có bí mật rất lớn.
"Đằng Thanh Sơn, đối Dương Châu ngươi có quen thuộc hay không? Sấu Tây Hồ có đi đến chưa? Công viên thì sao?" Lâm Thanh bắt đầu nói sang chuyện khác.
Đằng Thanh Sơn cũng không có tùy ý cùng Lâm Thanh tán gẫu từng câu một.
Mà sự chú ý của hắn cơ hồ đều hướng đến nhà của Thanh Hà, chỉ cần có đi một người đi qua trước cửa nhà của Thanh Hà, Đằng Thanh Sơn đều cũng chú ý tới.
Đến khoảng mười rưỡi sáng, một chiếc Audi A6 chạy đến trước cửa nhà Thanh Hà rồi ngừng lại. Một người cao lớn vạm vỡ từ trong xe đi ra, cao đến 1m9, ngồi bên cạnh chỗ lái là một người mặc đồ bầu, một phụ nữ đang có thai.
"Thanh Hà!" Đằng Thanh Sơn không kìm được sự vui sướng trong lòng.
"Là Thanh Hà" Đằng Thanh Sơn có một ít tư liệu về đệ đệ Thanh Hà, cũng biết hình dáng của Thanh Hà bây giờ. Hơn nữa khuôn mặt Thanh Hà và hắn có vài phần giống nhau. Quan trọng nhất là... cái loại liên hệ của huyết mạch với nhau, khiến Đằng Thanh Sơn vừa nhìn thấy đã bội phần thân thiết.
"Kia chắc là vợ Thanh Hà, Lý Nhiễm" trên mặt Đằng Thanh Sơn lộ vẻ tươi cười.
Thấy em mình cùng vợ thương yêu nhau, trong lòng Đằng Thanh Sơn rất vui vẻ.
"Tiểu Nhiễm, mấy cái này để anh mang cho, bụng em to rồi, đừng lộn xộn" Tần Hồng (Thanh Hà) mở cốp xe , lấy ra 2 hộp lớn.
"Em không sao" Lý Nhiễm vuốt ve bụng, trên mặt tràn đầy nụ cười.
Tần Hồng theo thói quen liếc nhìn xung quanh một lượt. Lần này hắn chú ý tới cửa sổ lầu hai của quán trà Dương Liễu ở đối diện đang có một người nhìn chằm chằm hắn. Đặc biệt là hình dáng của đối phương khiến Tần Hồng cảm giác phảng phật như bị chậu nước đá dội lên người.
"Lang!"
"Phi đao cô lang" Tần Hồng kinh sợ tới nỗi trái tim như muốn co rút lại.
Dù hơn tháng trước đã có tin tức nhưng đám tinh anh đề phòng đã lâu vẫn mãi không phát hiện ra tung tích của "Phi đao cô lang", cũng không phát hiện tung tích của hai đại cự đầu Thần Quốc. Điều đó khiến cho Tần Hồng về mặt tinh thần có chút lơi lỏng. Hắn còn tưởng "Phi đao cô lang" đã rời khỏi Dương Châu.
"Hắn vẫn còn ở đây" Tần Hồng lập tức tỉnh táo lại.
Lúc này, Tần Hồng kinh ngạc phát hiện, "Phi đao cô lang" không ngờ gật đầu mỉm cười với hắn.
Tần Hồng giả vờ như rất tự nhiên mỉm cười đáp lại Đằng Thanh Sơn.
"Đi, chúng ta vào nhà" Tần Hồng không dám chần chờ thêm, lập tức đưa vợ vào trong nhà.
Tầng hai quán trà, trong lòng Đằng Thanh Sơn sung sướng vô cùng, trên mặt cũng không kìm được nụ cười.
"Thanh Hà, cuối cùng cũng gặp đệ đệ rồi! ha ha. không nghĩ tới em dâu cũng đã có thai. Thật tốt quá..." Đệ đệ Thanh Hà là thân nhân duy nhất của hắn, 22 năm không gặp, hiện tại lại một lần nữa lại được thấy, đặc biệt là cuộc sống của đệ đệ hạnh phúc như vậy.
Sự vui sướng phát ra từ đáy lòng Đằng Thanh Sơn.
"Đệ đệ sống hạnh phúc, ta hiện tại không còn lo lắng gì nữa" Đằng Thanh Sơn tận sâu trong lòng đã cao hứng, thanh thản. Tâm nguyện của 22 năm đã hoàn thành.
Hắn không định nói chuyện với Thanh Hà, cũng không định anh em nhận lại nhau.
Bởi vì...
Hắn không muốn để Thanh Hà biết có một người anh như vậy. Dù sao cừu địch của Đằng Thanh Sơn không ít, ví dụ như gia tộc Redmayne! Đặc biệt hắn sống kiếp sát thủ lâu như vậy, kết cừu rất nhiều. Thanh Hà dù là thành viên của cơ quan đặc biệt của quốc gia nhưng Đằng Thanh Sơn đã bước vào vòng xoáy, đó là vòng xoáy của những đỉnh cao trong nhân thế.
Cao thủ cường địch như mây, một khi bị cừu địch biết, muốn giết Thanh Hà cho hả giận, quả thực rất dễ dàng.
"Thanh Hà" Đằng Thanh Sơn nhìn chỗ ở của đệ đệ, chỉ có thể chúc phúc trong lòng.
Tần Hồng cùng vợ là Lý Nhiễm sau khi vào phòng ngủ, Lý Nhiễm chuẩn bị kéo rèm, mở cửa sổ.
"Đừng kéo rèm" Tần Hồng lúc này mới thở dài ra một hơi.
"Sao vậy" Lý Nhiễm rốt cuộc phát hiện có chỗ không đúng.
"Người vừa rồi ở lầu hai quán trà Dương Liễu là "Phi đao cô lang"!" Tần Hồng nhỏ giọng nói.
Lý Nhiễm kinh ngạc muốn nhảy lên, nàng là vợ Tần Hồng, đồng thời bản thân cũng là thành viên của tổ hành động đặc biệt, đương nhiên biết không ít bí mật.
"Phi đao cô lang? Anh nói Phi đao cô lang ở ngay bên cạnh?" Lý Nhiễm vừa rồi hoàn toàn không thấy Đằng Thanh Sơn.
Tần Hồng gật đầu, trầm giọng nói "Tiểu Nhiễm, được rồi, loại nhân vật đáng sợ như Phi đao cô lang không phải chúng ta có khả năng ứng phó được" tức thì Tần Hồng lấy ĐTDD ra, bấm gọi "A, Dương ca, là ta, ta phát hiện Phi đao cô lang rồi. Phải, ở quán trà cách nhà ta không xa"
"Biết rồi, ta sẽ không khinh suất đâu, ừ. Tất cả đợi Dương ca lại an bài, hảo, hiểu rồi!"
Tiếp đó Tần Hồng ngắt điện thoại.
"Thế nào, Dương ca nói gì?" Lý Nhiễm hỏi dồn.
Tần Hồng bất đắc dĩ cười "Còn có thể nói gì? Dương ca kêu chúng ta đừng làm gì, tự hắn lại an bài người... hết cách rồi, dù sao nhân vật như Phi đao cô lang cũng quá mạnh. Nhận vật như bọn họ, biết rõ có người điều tra, nhưng bọn họ vẫn tiêu diêu tự tại như trước uống trà, vì cái gì?"
"Vì bọn họ không có chỗ nào phải sợ"
Tần Hồng đột nhiên nhướng mày "Tiểu Nhiễm, anh nhớ vừa rồi "Phi đao cô lang" kia cười với anh"
--------------------------------