Chương 11
-
Cửu Đỉnh Ký
- Ngã Cật Tây Hồng Thị
- 2529 chữ
- 2020-05-09 06:54:51
Số từ: 2524
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
"Ân, không biết tại sao, bất quá ta cảm giác được, lúc đó Phi Đao Cô Lang hình như cũng không có chút ác ý nào." Tần Hồng nghi hoặc nói: "Kì thật, ta cảm thấy "Phi Đao" cô lang cho ta một cảm giác quen thuộc, tựa hồ ở địa phương nào đó đã gặp qua hắn. Bất quá ta như thế nào cũng nghĩ không ra."
"Nghĩ không ra thì đừng suy nghĩ lung tung nữa." Lý Nhiễm nói.
Sau một hồi lâu, tiếng gõ cửa vang lên.
"Hẳn là Dương ca đến, ta đi mở cửa." Tần Hồng lập tức đi tới phòng khách, qua mắt mèo nhìn bên ngoài một cái, lúc này mới mở cửa. Ngoài cửa là một nam tử hào hoa phong nhã mang kính mát, cao khoảng 1m75, sau khi nam tử tiến vào, Tần Hồng lập tức đóng cửa cửa phòng.
Lúc này Lý Nhiễm cũng từ trong phòng ngủ đi ra.
"Dương ca." Lý Nhiễm cười chào hỏi.
"Tiểu Nhiễm, muội còn mang hài tử, không nên đi lung tung, nghỉ ngơi cho tốt." "Dương ca" vừa cười vừa nói... Dương ca này tên thật là "Dương Vân", chính là tổng phụ trách của đội đặc nhiệm cơ động khu vực Giang Tô, thực lực bản thân cũng cực cao, lần này sở dĩ cũng vì dính dán tới "Phi Đao" cô lang cùng "Thần Quốc" lưỡng đại cự đầu, cho nên toàn bộ thành viên của đội đặc nhiệm cơ động
Giang Tô cơ hồ đều tập trung tại Dương Châu.
(Đặc nhiệm cơ động: nguyên văn là đặc biệt hành động tổ, tương tự như tổ chức SWAT..., nhưng để nguyên văn ta thấy không hay lắm nên trong các bản dịch của ta đều sẽ gọi như thế)
Dương Vân quay về phía Tần Hồng: "Tần Hồng, cậu nói cậu đã nhìn thấy "Phi Đao" cô lang, vậy quan sát một chút xem hắn còn ở đó không?"
Tần Hồng gật đầu đi tới cửa sổ phòng khách, nhìn xuyên qua bức mành cửa.
"Dương ca, hắn vẫn còn ở đó." Tần Hồng vừa dứt lời, Dương Vân lập tức đi qua.
"Dương ca nhìn xem, đang ở lầu hai trà xã đối diện, chính là cái cửa sổ lớn nhất kia. Nam tử chính là Phi Đao cô lang, đối diện hắn có một nữ tử đang ngồi." Tần Hồng nhướng mày, "Di, là nàng?"
"Nàng?" Dương Vân có chút kinh ngạc.
"Ân, lúc nãy ta không quan sát cẩn thận người kia, không nghĩ tới lại là nàng. Nữ tử này gọi là Lâm Thanh, ở thành phố Dương Châu chúng ta dường như cũng là một nhân vật nổi danh." Dương Châu thành nói nhỏ thì không nhỏ, mà bảo lớn thì cũng không lớn, những nhân vật nổi danh này đương nhiên Tần Hồng biết rõ như lòng bàn tay. Dương Vân khẽ gật đầu, lập tức lấy điện thoại di động ra gọi một cú.
"Trần Tam, người trong tổ cậu đều mang lại đây, tới ngay... ân, tập trung ở quán cà phê Bạch Vân đối diện nhà Tần Hồng, ta có nhiệm vụ trọng yếu giao cho cậu!" Nói xong, Dương Vân cúp điện thoại.
"Tần Hồng, ngươi cứ ở đây, đừng đi đâu cả." Dương Vân sau khi nhắc nhở liền lập tức rời chỗ Tần Hồng.
Trong một phòng riêng của quán cà phê Bạch Vân, bên trong chỉ có Dương Vân cùng một trung niên nhân tướng mạo chất phát.
Nghe báo cáo truyền đến từ bộ đàm, trung niên nhân gật đầu nói: "Dương đầu, Phi Đao cô lang cũng người gọi là Lâm Thanh kia đã rời khỏi Dương Liễu trà xã. Trong tiểu đội của ta có một người phụ trách theo dõi Lâm Thanh, mặt khác bốn người luân phiên theo dõi Phi Đao cô lang"
Dương Vân không nói gì, chỉ là yên lặng chờ đợi.
Chỉ một lát sau, trung niên nhân liền bất đắc dĩ cười khổ: "Dương đầu, Phi Đao cô lang đã biến mất."
"Quả nhiên không ngoài sở liệu của ta." Dương Vân lắc đầu cười nói, "Phi Đao" cô lang này, có thể nói là cường giả tối đỉnh phong trong nhân thế, lại từng là sát thủ, đối với ẩn nặc, theo dõi, phản theo dõi tuyệt đối rất am hiểu. Muốn theo dõi hắn, độ khó cực cao. Quên đi, Trần Tam, tổ các ngươi tập trung vào Lâm Thanh cho ta, có lẽ, từ Lâm Thanh có thể tìm ra kẽ hở."
"Vâng." Trần Tam lập tức tuân mệnh.
Trong ngõ cổ, Đằng Thanh Sơn bước đi như đang tản bộ.
"Người theo dõi vừa rồi, hẳn là người cùng thuộc một tổ chức với đệ đệ." Đằng Thanh Sơn cũng đoán ra được: "Bằng thân phận của đệ đệ, hẳn là đã tra được cái thân phận "Phi Đao" cô lang của ta." Đằng Thanh Sơn đối với việc này không có một tia để ý, loại đặc công đội viên phổ thông này trong mắt hắn so với người bình thường cũng không có gì khác biệt.
Lỗ tai Đằng Thanh Sơn khẽ nhích một cái, tốc độ lập tức nhanh hơn.
Đi tới một góc rẽ, ngõ hẻm phía trước bỗng xuất hiện một nam tử tướng mạo gầy gò.
Đằng Thanh Sơn sở dĩ không nán lại ở Dương Liễu trà xã, chính là vì theo dõi nam tử gầy gò này. Bất quá bằng thực lực của Đằng Thanh Sơn, không cần dùng đến mắt để nhìn, chỉ dựa vào cái lổ tai cũng sẽ không sợ bị cắt đuôi.
"Sáng nay, tiểu tử này đã qua lại chỗ đệ đệ ta ba lần, mỗi lần đều mặc đồ khác nhau. Hơn nữa mỗi lần đều cẩn thận quan sát kỹ lưỡng chỗ ở của đệ đệ. Chắc là không có hảo ý" Sự chú ý của Đằng Thanh Sơn đều đặt tại chỗ ở của đệ đệ, đối với người qua lại xung quanh đều quan sát qua.
Với trí nhớ đã qua huấn luyện đặc biệt của hắn, chỉ cần nhìn qua một lận, tuyệt đối không thể quên được.
Đặc biệt là tên này, năng lực ngụy trang lại kém như vậy.
"Hơn nữa ánh mắt người này không đúng, nhìn sự vật chung quanh đều giữ vẻ đề phòng" Đằng Thanh Sơn là một sát thủ tối đỉnh, rất dễ dàng phát hiện rất nhiều nhược điểm trên người đối phương. Hiển nhiên năng lực ngụy trang của người kia quá tệ.
Đoán ra có thể đối phương đối với đệ đệ không có hảo ý, Đằng Thanh Sơn sao lại dễ dàng buông tha kẻ kia? Đệ đệ Thanh Hà dù sao cũng là người thân duy nhất của hắn.
Vẫn luôn bị theo dõi ngưng người đàn ông gầy kia không phát hiện ra Đằng Thanh Sơn phía sau.
Không lâu sau, nam tử kia đi đến một chung cư cao 6 tầng, theo thang lầu đi lên. Đằng Thanh Sơn chỉ đứng dưới cân cầu thang lắng nghe.
"Lầu ba, nhà bên trái" Đằng Thanh Sơn nghe âm thanh, dễ dàng đoán ra vị trí của đối phương.
Tức thì theo thang lầu, đến ngoài cửa lầu 3, dán tai vào cửa gỗ.
Âm thanh yếu ớt trong phòng, Đằng Thanh Sơn lại nghe rất rõ.
"Chà, ông chủ Lý, ta đã đi qua đó rồi. Ông không nói cho ta Tần Hồng còn có vợ đang có chửa nha. Ta đi giết Tần Hồng, đến lúc đó khẳng định sẽ thuận tay giết luôn vợ hắn. Nếu không vợ hắn la lên, bị người xung quanh phát hiện, ta gặp vận xui liền. Giá tăng lên chút đi, tăng lên 10 vạn đi. Đối với ông chủ Lý mà nói, nó chả đáng là bao"
Đằng Thanh Sơn ngoài cửa nghe thấy, sát cơ trong lòng lập tức nổi lên.
Muốn giết đệ đệ của mình, còn giết em dâu nữa?
Trên đời này, đệ đệ là thân nhân duy nhất của hắn, hắn tuyệt đối không để chuyện như vậy phát sinh.
"Ha ha, ông chủ Lý quả nhiên sảng khoái. Không thành vấn đề! Đợi xong việc này, ta sẽ lập tức rời khỏi. Yên tâm, tên Tần Hông kia dù lợi hại nhưng ta đã có kế hoạch. Hắn chết chắc rồi. Vậy tốt, ông chỉ cần đợi tìn tức tốt của ta" Người kia ngắt điện thoại.
Đằng Thanh Sơn nắm khóa cửa, nội kình chấn động, sau đó rất nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, cửa phòng mở ra như là không khóa.
Trên ghế trường kỉ trong phòng khách, nam tử kia đang nằm trên đó, trong miệng đang lẩm nhẩm hát, tay cầm remote vừa mới bật TV. Sau đó ánh mắt hắn liếc qua phía cửa, không ngờ có một người trẻ tuổi đeo kính đẩy cửa bước vào, đối phương còn rất tự nhiên đóng lại cửa phòng.
"Ngươi, ngươi là ai?" nam tử kia bị dọa nhảy lên, trong lòng nghi hoặc vô cùng, không lẽ mình không đóng cửa? Không thể, mình không thể sơ ý như vậy.
"Ta là ai?" Đằng Thanh Sơn cười cười đi tới.
Trong mắt nam tử gầy gò loé lên một tia hung ác, như thiểm điện rút ra một khẩu súng ngắn từ bên hông.
Bất quá người trẻ tuổi mới rồi còn đứng ở chỗ cửa đã quỷ dị đến đứng trước mặt hắn, tay chặn ngang bắt được khẩu súng ngắn.
"Xuy xuy ~~" Nòng súng không ngờ lại bị bẻ cong.
Nam tử gầy gò sắc mặt đại biến. Độ cứng của nòng súng ngắn căn bản là không cần hoài nghi, lại có người chỉ dựa vào tay đã có thể bẻ cong nòng súng. Người như thế, chẳng lẽ hắn có khả năng chống lại?
Vị đại ca này, ngươi, ngươi cũng là người giang hồ?" Nam tử gầy gò sợ đến nỗi trong đầu phát run, liền nói, "Ta là Sở Thiên, ở trên giang hồ cũng có chút danh tiếng... khoảng thời gian trước vừa mới phạm tội tại quê nhà, bị truy nã, cho nên mới tới quý bảo địa, nếu như có chỗ nào đắc tội đại ca ngươi..."
"Câm miệng." Đằng Thanh Sơn nhàn nhạt nói.
"Sở Thiên" sợ đến lập tức câm miệng.
"Bây giờ ta hỏi ngươi một câu, ngươi trả lời một câu." Đằng Thanh Sơn thanh âm không có chút âm điệu, ánh mắt lạnh như băng làm cho Sở Thiên khiếp sợ trong lòng.
"Đại ca cứ hỏi." Sở Thiên liền nói.
"Ngươi có phải đã lên kế hoạch giết cả nhà Tần Hồng hay không?" Đằng Thanh Sơn nhàn nhạt hỏi.
Sở Thiên ngẩn ra, không khỏi có chút chần chờ.
"Ca sát!" Sở Thiên cơ hồ không thấy đối phương động thủ như thế nào, chỉ cảm thấy cánh tay phải đau nhói, toàn bộ xương cánh tay dĩ nhiên đã bị bóp gãy, đau đến mức làm Sở Thiên muốn gào lên. Bất quá vừa thấy ánh mắt đối phương, Sở Thiên cũng cắn răng cố nhìn không kêu lên. Bởi vì hắn hiểu rõ... dưới tình huống này, hắn càng kêu thì chết càng nhanh.
Đau đến mức trên trán đầy mồ hôi, Sở Thiên vẫn cố run giọng nói: "Đúng vậy, ta dù sao phạm tội cũng đã bị truy nã. Heo chết thì không sợ phỏng nước sôi, cho nên đi ngang qua Dương Châu, ta thuận tiện làm một vụ, sau đó lập tức rời đi. Đại ca là bằng hữu của Tần Hồng? Nếu vậy thì ta không đúng rồi, ta không nói hai lời, lập tức rời đi. Nếu đại ca có gì bất mãn, cứ việc phân phó."
"Ai, là ai thuê ngươi làm?" Đằng Thanh Sơn thanh âm vẫn đều đều như trước.
"Cái này, cái này ta không thể nói." Sở Thiên cố gắng nặn ra vẻ tươi cười: "Cái này không đúng quy củ."
"Ca sát." Trong nháy mắt, xương cánh tay trái cũng đã bị bóp gãy.
Bất kể là sức mạnh của cánh tay hay là sự lãnh khốc, đều làm cho Sở Thiên như muốn rã ra từng mảnh.
"Ta nói rồi, ta hỏi ngươi đáp. Ta không ta không muốn hỏi lại lần thứ hai, nếu không ngươi tự biết hậu quả." Đằng Thanh Sơn lạnh lùng nói, "Lý lão bản là ai?"
"Ngươi biết?" Nghe Đằng Thanh Sơn nói ra ba chữ "Lý lão bản", tên đào phạm "Sở Thiên" trong lòng không khỏi một bụng hỏa khí. Ngươi biết rồi còn hỏi ta? Bất quá xương cốt hai cánh tay đều bị bóp vụn, Sở Thiên căn bản không dám nói gì.
"Trả lời ta." Đằng Thanh Sơn nói.
Sở Thiên hít sâu một hơi, cố nén cơn đau truyền đến từ hai cánh tay: "Đại ca, nếu như ta trả lời ngươi, ngươi, ngươi xũng không được giết ta. Nếu như ngươi không đáp ứng, hôm nay cho dù có hành hạ ta đến chết, ta cũng không nói." Vừa nói Sở Thiên vừa cắn răng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Đằng Thanh Sơn.
Đằng Thanh Sơn chỉ lạnh lùng nhìn hắn hắn: "Được!"
Sở Thiên thầm thở phào một hơi.
Hắn xem ra, nhân vật có thực lực bậc này, hẳn là rất coi trọng lời hứa.
"Người thuê ta động thủ, chính là chủ tịch "Lý Minh Sơn" của tập đoàn Minh Sơn, Lý Minh Sơn trên giới giang hồ là một nhân vật có máu mặt, cực kì khó chơi." Sở Thiên nói.
"Lý minh sơn, Minh Sơn tập đoàn." Đằng Thanh Sơn nhớ được, kỹ cái tên này.
Lập tức Đằng Thanh Sơn vung tay lên, ngón trỏ ngón giữa hợp lại tại thành kiếm chỉ trực tiếp đâm mi tâm của tên đào phạm. Sở Thiên chỉ cảm thấy bên trong đầu đau nhói, cả người ý thức liền mơ hồ, đồng thời hắn kinh hãi, oán hận nhìn Đằng Thanh Sơn, màu sắc theo sau ánh mắt ảm đạm hoàn toàn biến mất.
Hắn hận Đằng Thanh Sơn không tuân thủ lời hứa!
Đằng Thanh Sơn lạnh lùng liếc nhìn người này.
Bắt đầu từ lúc bảy tuổi đã giãy giụa trong đống người chết, được coi là sát thủ đáng sợ nhất trên toàn thế giới, hắn từ nhỏ đã thấm nhuần giết người phải bất chấp thủ đoạn, há lại vì một câu hứa hẹn buồn cười mà bỏ qua cho kẻ địch? Càng huống chi đối phương lại muốn giết cả nhà đệ đệ mình. Bất cứ ai uy hiếp đến sinh mạng của thân nhân mình, Đằng Thanh Sơn tuyệt đối không để cho đối phương tồn tại.
Lưu lại một cỗ thi thể, một khẩu súng ngắn méo mó, Đằng Thanh Sơn rời khỏi gian phòng.
"Lý Minh Sơn!"
Đằng Thanh Sơn đáy lòng lặng lẽ nói.
--------------------------------