Chương 110
-
Cửu Đỉnh Ký
- Ngã Cật Tây Hồng Thị
- 2458 chữ
- 2020-05-09 06:55:38
Số từ: 2453
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
"Ân, Thanh Hồ đảo thiếu đảo chủ Cổ Thế Hữu đi ra!" Trong lòng vui vẻ, hắn nhìn chằm chằm doang trướng của Thanh Hồ đảo, lập tức lặng yên nghênh đón. Giờ phút này, Cổ Thế Hữu cầm một cây trường thương, dựa vào một gốc cây nhỏ bên cạnh cây đại thụ, nhắm mắt dưỡng thần.
Hắn vừa muốn tới gần, hai gã cao thủ bên cạnh Cổ Thế Hữu lập tức mặt lạnh nhìn về phía hắn.
Nhưng Điểu Đại không chút nào sợ, ngược lại tiếp tục đi tới.
Hiểu ra đây là địa phương thiếu đảo chủ "Cổ Thế Hữu" nghỉ ngơi, hơn mười trượng xung quanh cũng không dám có người nào tới gần, chỉ e làm cho những cao thủ "Thanh Hồ đảo" mất hứng.
"Mau cút đi." Một cao thủ trong đó thấp giọng quát.
"Thiếu đảo chủ." Điểu Đại nhưng lại hô.
Cổ Thế Hữu mở mắt, thản nhiên nhìn thoáng qua Điền Đại, trên mặt hiện ra vẻ mỉm cười: "Ta tựa hồ không nhận ra ngươi!"
Điểu Đại hạ giọng nói: "Thiếu đảo chủ, ta có một đại bí mật nói cho ngươi!"
"Bí mật gì?" Cổ Thế Hữu trong lòng vừa động, liền đi tới.
Điểu Đại cười hắc hắc, hạ giọng nói: "Bí mật về nơi của Hắc hỏa linh quả!" Cổ Thế Hữu con mắt híp lại, ánh mắt lạnh như băng tập trung vào Điểu Đại.
Điểu Đại nhưng lại thô lỗ cười: "Thiếu đảo chủ, ta là một tiểu nhân vật. Hiện tại ngay cả một quyển bí tịch binh khí đều không có, ngay cả bí tịch nội kình cũng là rất lạc hậu
Cổ Thế Hữu hơi nghĩ ngợi, liền nói: "Ngươi muốn bí tịch loại binh khí nào?"
"Tốt nhất là loan đao!" Điểu Đại liền nói. "Giống như ở trên tay ta".
Điểu Đại đem loan đao bên hông đưa cho Cổ Thế Hữu.
"Loan đao..." Cổ Thế Hữu cười: "Nếu như lời ngươi nói là thật sự. Ân, hộ vệ của ta vừa vặn có một quyển Nhân cấp bí tịch "Cuồng phong đao". Quyển bí tịch này, bên trong có nguyên bộ nội kình tâm pháp."
Điểu Đại trong lòng mừng như điên. Nhân cấp bí tịch? Hắn xông xáo trong thiên hạ, sở luyện một quyển bí tịch đều là lạc hậu. Về phần đao pháp lại càng thảm thương hơn, đao pháp của hắn hầu hết là do nhìn lén người khác tu luyện, học một chút chiêu thức. Thực lực của hắn... xem như thấp nhất ở cấp bậc võ giả. Thậm chí, những tên tam lưu võ giả chiêu thức hoa hòe hoa sói cũng đủ uy hiếp hắn.
"Ngươi trước mang ta đi, nếu như thật sự có Hắc hỏa linh quả, bí tịch ta cho ngươi." Cổ Thế Hữu nói.
"Kì thật có phải hay không có Hắc hỏa linh quả, ta không có mười phần nắm chắc." Điểu Đại còn nói thêm, khuyến cáo trước.
Cổ Thế Hữu nhất thời sắc mặt trầm xuống: "Ngươi đùa giỡn ta!?"
"Không, không!" Điểu Đại liền nói: "Ta trong lúc vô ý nhìn lén được Quy Nguyên tông Kì Hồng thống lĩnh, Đằng đô thống, ngoài ra còn có một nữ tử. Ba người bọ họ lặng lẽ tiến nhập vào một địa phương bí ẩn, hơn nữa khi bọn họ tiến vào lại phi thường cẩn thận, có vẻ rất thần bí. Ba người bọn họ không đi tìm Hắc hỏa linh quả, nhưng lại tiến vào địa phương bí ẩn như vậy, mười phần là Hắc hỏa linh quả ở trong đó."
Cổ Thế Hữu sắc mặt lúc này mới có chút tươi tắn.
"Quy Nguyên tông..." Cổ Thế Hữu lập tức lại nhìn về phía Điểu Đại, "Vậy địa phương bí ẩn đó, ở đâu?"
"Thiếu đảo chủ, vậy bí tịch..." Điểu Đại liền nói.
"Đương nhiên sẽ cho ngươi." Cổ Thế Hữu hừ một tiếng, "Một quyển bí tịch, ta còn không để vào mắt. Tới nơi rồi, ta sẽ đưa cho ngươi."
Ô hắc hắc cười nói: "Thiếu đảo chủ, ngươi địa vị cao còn ta chỉ là một tiểu nhân vật, ngươi cho ta bí tịch, còn sợ ta lừa gạt ngươi?"
Cổ Thế Hữu hơi trầm ngâm: "Cũng được! Đi, trước theo ta tiến vào trướng... Chờ đến buổi chiều, thời điểm mọi người cùng nhau tiến vào núi, ngươi dẫn chúng ta tới đó!"
"Vâng, vâng." Điểu Đại liền đáp.
Đáy lòng Điểu Đại mừng như điên: "Ha ha, Điểu Đại ta cuối cùng được một quyển nội kình tâm pháp, bí tịch đao pháp tốt! Ta rốt cục không còn là kẻ vô dụng. Vương lão tam lần trước hạ nhục ta, con mẹ nó, chờ đao pháp của ta thành, nhất định tìm hắn báo thù!" Lập tức ngoan ngoãn tiến vào bên trong doanh trướng của người Thanh Hồ đảo.
Buổi chiều, dưới đáy khe sâu tổng cộng có bốn người, trừ bỏ Điểu Đại còn lại là Cổ Thế Hữu, một trung niên nhân mập mạp, cùng với một lão đầu hói có cặp mắt hình tam giác. Bên trong Quy Nguyên tông Hắc Giáp quân quân sĩ cũng từ ngày đầu tiên, xuất hiện một hán tử gầy gò ngồi chồm hỗm ẩn núp ở trong bụi cỏ. Rồi sau đó vì không muốn bại lộ, các quân sĩ Hắc Giáp quân cũng không dám luôn luôn ở nơi này.
Một khi bị phát hiện người của Hắc Giáp quân luôn ở tại khe sâu, sẽ dễ dàng tạo ra hoài nghi. Cho nên, vẫn nên giả bộ tìm kiếm ở bên ngoài.
"Nhìn, ở kia!" Điểu Đại ngón tay hướng phía trên chỉ vào.
"Huyệt động bí ẩn, ở kia?" Căp mắt tam giác của hói đầu lão giả vừa thấy, lập tức như một con diều hâu nhảy (hay bay) lên. Khi tới vách đá, lão cầm lấy dây leo xem xét một chút, liền hiện ra một huyệt đông ở phía sau, hói đầu lão giả hướng phía dưới gật gật đầu.
"Ha ha, thật là có một huyệt động bí ẩn, bí ẩn như vậy, có thể đúng là sự thật."
Nhất thời trung niên nhân mập mạp mang theo Điểu Đại, trên vách đá điểm mấy cái, liền bay vào trong huyệt động. Cổ Thế Hữu cũng theo sát mà vào.
Điểu Đại cũng chưa từng tiến vào, bốn người bọn họ chỉ có thể cẩn thận không ngừng đi tới. Đầu tiên là dọc theo khe nứt tiến vào bên trong lòng đất, xuyên thấu qua hơi nước đi tới bên bờ dòng nham thạch. Bọn họ cũng không dám lung tung xông vào đường hầm âm u bên cạnh, chỉ hướng một đường phía trước tiến vào.
Không ngừng đi tới, cho đến khi tới hồ nham thạch!
"Ục ục" Bạch sắc nham thạch nóng chảy lấy cự thạch làm trung tâm, như nước suối quanh co không ngừng bốc hơi ra bên ngoài. Nhiệt khí sôi trào làm bốn người bên cạnh hồ nham thạch đều đổ một trận mồ hôi nóng.
Trung niên nhân mập mạp ngạc nhiên, vui mừng nói: "Hắc hỏa linh quả, Cáp cáp, trên hòn đá đó là Hắc hỏa linh quả! Chính là Hắc hỏa linh quả!"
Trên khuôn mặt già nua của hói đầu lão giả cũng hiện ra một tia cười lạnh: "Hừ, Quy Nguyên tông không ngờ gặp vận lớn, không ngờ lại phát hiện trước! Bất quá, Hắc hỏa linh quả là của Thanh Hồ đảo chúng ta." Đúng vào lúc này, một thanh âm run rẩy vang lên: "Ba vị đại nhân, ta có một câu phải nói."
Ba người quay đầu nhìn lại, nói chuyện đúng là kẻ đã cung cấp tin tức: Điểu Đại.
"Người này không cần để lại." Hói đầu lão đã chuẩn bị ra tay. Loại người này, chết chính là biện pháp tốt nhất để giữ bí mật.
"Thanh Hồ đảo ba vị đại nhân! Trước tiểu nhân chỉ sợ các đại nhân giết người giệt khẩu, cho nên tiểu nhân đã có chút thủ đoạn. Điểu Đại xấu hổ cười: "Nếu như tiểu nhân hôm nay buổi tối không thể còn sống trở về, vậy... nơi giấu Hắc hỏa linh quả, khẳng định sẽ bị truyền ra bên ngoài!"
Cổ Thế Hữu ba người sắc mặt đều thay đổi.
"Ba vị đại nhân tha mạng, là ta lấy lòng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử!" Điểu Đại liền nói, "Ta một khi trở về, tin tức này tuyệt đối không truyền ra!"
"Hừ." Hói đầu lão giả hừ lạnh một tiếng.
Từng này tuổi đầu, ai cũng không phải đứa ngốc! Hói đầu lão giả, trung niên nhân mập mạp, Cổ Thế Hữu ba người bọn họ, bất cứ người nào cũng có thể dễ dàng giết chết Điểu Đại. Nhưng hiện tại, cũng không dám. Ai cũng không biết... Điểu Đại đến cùng sử dụng thủ đoạn gì. Một khi tin tức đến lúc đó truyền bá thì bọn họ thực sự đã phí công.
"Người Thanh Hồ đảo chúng ta đương nhiên sẽ không nuối lời." Hói đầu lão giả khẽ nói, "Bất quá, trước khi Hắc hỏa linh quả thành thục, ngươi phải ở bên trong doanh trướng Thanh Hồ đảo chúng ta."
"Được, được." Điểu Đại gật đầu liên hồi.
"Sư bá, sư tổ!" Cổ Thế Hữu nhìn Hắc hỏa linh quả, trong mắt có một tia nóng cháy, "Vậy Quy Nguyên tông cũng biết hắc hỏa linh quả ở đây, đến lúc đó... người Quy Nguyên tông sẽ cùng chúng ta cướp đoạt Hắc hỏa linh quả, làm sao bây giờ?"
"Bọn họ dám!" Hói đầu lão giả hừ một tiếng, trong con mắt tam giác lóe ra một tia lạnh lùng, "Một Quy Nguyên tông nho nhỏ cũng dám tranh với Thanh Hồ đảo chúng ta? Nếu như bọn họ thật sự không biết tự lượng sức, trực tiếp hạ thủ đoạn độc ác với bọn họ. Cướp đoạt Hắc hỏa linh quả, bọn họ chính là chết, cũng là thực lực không bằng người. Đã chết ba người, Quy Nguyên tông bọn họ dám cùng Thanh Hồ đảo chúng ta nói cái gì?"
Cổ Thế Hữu cùng trung niên nhân mập mạp chỉ có thể gật đầu xác nhận, lần này đối ngoại tuyên bố là Cổ Thế Hữu dẫn đầu nhân mã, Kì thật này đệ nhất cao thủ, chính là sư tổ của Cổ Thế Hữu, "Đỗ Cửu".
Lúc này, Đằng Thanh Sơn, Ký Hồng, Quan Lục ba người đang dọc theo một khe lớn, cầm lấy dây leo, nhanh chóng hướng phía dưới trượt xuống.
Một mảnh hắc ám.
Hô! Ba người liên tiếp rơi xuống đất, nghe hơi thở của lưu huỳnh, ba người quen thuộc tình trạng vào trong sương trắng.
"Thanh Sơn, ta xem a, qua vài ngày Hắc hỏa linh quả còn kém không nhiều lắm sẽ thành thục." Ký Hồng vừa đi vừa nói, trên mặt tràn đầy tươi cười, hiển nhiên tâm tình tốt lắm.
"Ân, cẩn thận sống qua mấy ngày , Hắc hỏa linh quả chúng ta sẽ có hy vọng đoạt tới tay." Đằng Thanh Sơn bọn họ không ngừng đi tới.
"Ục ục!" Nham thạch chậm rãi lưu động, khí lưu nóng cháy hướng bốn phía đánh sâu vào.
Cổ Thế Hữu lau lau mồ hôi: "Sư tổ, sư bá, chúng ta về trước thôi."
"Sau này mỗi ngày đến hai lần." Hói đầu lão giả nói xong cũng xoay người, ba người liền cùng Điểu Đại dọc theo đường cũ rút lui. Nhưng vừa mới vừa đi được vài bước, phát hiện chỗ góc quẹo phía trước hiện ra bóng dáng ba người Đằng Thanh Sơn, Ký Hồng, Quan Lục ở trong tầm mắt, ba người Cổ Thế Hữu giật mình.
Đằng Thanh Sơn ba người bọn họ cũng ngây người! Điểu Đại nhìn một chút người của hai bên, trợn tròn mắt!
"Bọn họ không ngờ tiến vào lúc này! Cổ Thế Hữu không nghĩ tới, đối phương cũng nhằm lúc này mà tiến vào.
Ba người Cổ Thế Hữu tuy giật mình, nhưng tốt xấu gì trong lòng cũng đã có chuẩn bị. Nhưng Đằng Thanh Sơn ba người bọn họ một chút vô tâm để ý chuẩn bị. Trong mắt bọn họ, Hắc hỏa linh quả đã gần như là vật trong lòng bàn tay. Thời điểm mấu chốt, người Thanh Hồ đảo không ngờ tình cờ có thể vào được nơi này.
"Người Thanh Hồ đảo, không ngờ cũng tìm được nơi này!" Ký Hồng sắc mặt đại biến.
"Cái này, phiền toái ." Đằng Thanh Sơn nhíu mày lại.
"Ha ha..." Hói đầu lão giả nở nụ cười, "Ký Hồng, các ngươi vận khí quả thật không nhỏ ! Không ngờ cũng có thể phát hiện nơi này. Bất quá... nơi này, người của Thanh Hồ đảo chúng ta đã biết được hơn nửa tháng.
Đến trước được trước, Hắc hỏa linh quả nên cho Thanh Hồ đảo chúng ta được!"
Cổ Thế Hữu, trung niên nhân mập mạp đứng ở hai bên Hói đầu lão giả.
"Đỗ lão Cửu!" Ký Hồng cả giận nói, "Ngươi nửa tháng trước vào được? Vậy ta hỏi ngươi, ngươi như thế nào đi xuống cái khe chừng trăm trượng kia?"
Hói đầu lão giả ngẩn người, bọn họ chính là theo dây leo tới!
"Đỗ lão Cửu, ngươi nói dối mắt cũng không thèm chớp! Ngươi nói đến trước được trước! Vậy dây leo là do người của chúng ta bện lại!" Ký Hồng thanh âm rất lớn, nhìn chằm chằm Hói đầu lão giả. Điểu Đại nhìn song phương đấu khẩu, thầm nghĩ: "Dây leo này đều là do người ta bện lại, người của Thanh Hồ đảo như thế nào có thể tiến vào sớm hơn người của Quy Nguyên tông? Nói dối, đều lập tức bị người ta lật tẩy!"
Hói đầu lão giả sắc mặt nhất thời khó coi.
"Dây leo là do người của chúng ta làm ra, tiến vào nơi này đầu tiên, đương nhiên là người của Quy Nguyên tông chúng ta." Ký Hồng lạnh lùng nói, "Ngươi mới vừa rồi chính là nói, đến trước được trước!"
--------------------------------
(). Hoa hòe hoa sói: ý là rườm rà,. Trong CĐK, chiêu thức "hoa hòe hoa sói" được xem như là những chiêu thức rườm rà, chỉ mang tính biểu diễn hay dùng để dọa người chứ hầu như là không dùng để đánh nhau mấy.
--------------------------------