Chương 111


Số từ: 2422
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
"Ký Hồng!" Cổ Thế Hữu cười cười mở miệng,"Sư tổ ta như vậy thuận miệng nói đùa ngươi một câu, ngươi đã nói, dây leo kia là các ngươi bện! Ân... Xem ra, hiện giờ biết là Hắc hỏa linh quả này tại đây, chỉ có Quy Nguyên tông ngươi cùng Thanh Hồ Đảo ta thôi! Cái này dễ thôi, Quy Nguyên tông cũng đừng theo chúng ta tranh nữa, Thanh Hồ Đảo chúng ta sau này chắc chắn sẽ trọng tạ các ngươi."
Ký Hồng sắc mặt trầm xuống: "Thiếu đảo chủ, lời này nói rất khó nghe! Quy Nguyên tông chúng ta như thế nào giống như thiếu bạc hay sao chứ?"
Lão hói khuôn mặt già nua lạnh như băng quát: "Ký Hồng, ta đâu có bàn với ngươi, ngươi đừng có không biết xấu hổ! Ta Đỗ Cửu, ngay tại nơi này nói rõ ràng, Hắc hỏa linh quả, Hắc hỏa linh căn đều là của Thanh Hồ Đảo. Quy Nguyên tông, một mảnh lá cây cũng đừng nghĩ đến! Ngươi nếu còn dây dưa...."
Lão hói cặp mắt tam giác hàn quang lóe ra, đồng thời "thương" một tiếng, rút ra hai thanh đoản đao bên hông.
"Ký Hồng, ta khuyên ngươi một câu, hãy ngoan ngoãn quay trở về đi." Lão hói trái phải hai tay đều nắm một thanh đoản đao.
Ký Hồng sắc mặt rất khó coi, Đằng Thanh Sơn cùng Quan Lục nhìn nhau liếc mắt một cái.
""Sinh tử đao" Đỗ Cửu! Trên Địa Bảng bài danh thứ mười bảy, Thanh Hồ Đảo đảo chủ sư phụ!" Đằng Thanh Sơn rất rõ ràng thân phận đối phương, luận thực lực, Đằng Thanh Sơn không để ý tới Sinh tử đao Đỗ Cửu này, bài danh trước hai mươi, Đằng Thanh Sơn một cây Luân Hồi Thương tuyệt đối có thể đem lão đánh chết.
Chẳng qua... Đối phương là Thanh Hồ Đảo đảo chủ sư phụ! Hiện giờ Thanh Hồ Đảo đảo chủ chính là tiên thiên cường giả, nhân vật kiêu hùng xưng bá Dương Châu.
Ai dám giết sư phó hắn?
"Đỗ lão Cửu!" Ký Hồng có chút tức giận.
"Ký Hồng. nhìn lại chúng ta lúc trẻ tuổi cũng có một phen giao tình. Ta cho ngươi đường lui. Ngươi cũng đừng cho là ta không dám xuống tay! Ba người các ngươi thực lực mạnh nhất hẳn là Đằng Thanh Sơn không sai chứ. Hừ! Giết chết Mạnh Điền thực lực kể ra cũng không tệ. Bất quá so với ta còn kém xa!" Lão hói lạnh lùng nói. "Ta đếm tới ba. Các ngươi nếu không đi đừng trách ta vô tình!"
"Sinh tử đao" Đỗ Cửu kia tuyệt đối là nhân vật hống hách, lãnh khốc.
Trong thiên hạ ai mà chẳng biết?
"Thống lĩnh đại nhân." Đằng Thanh Sơn, Quan Lục đều nhìn về phía Ký Hồng.
Ký Hồng cắn răng.
Đằng Thanh Sơn đáy lòng đã có chút lo lắng: "Nếu Ký Hồng thật sự đem Hắc hỏa linh quả tặng cho đối phương. Hắc hỏa linh căn kia vậy khó đoạt! Ta nắm chắc giết chết Đỗ Cửu kia, chẳng qua... Ký Hồng lại không biết, ta có thực lực này!" Quả vậy, Ký Hồng không rõ ràng lắm thực lực chân chính của Đằng Thanh Sơn.
"Một!" Đỗ cửu lạnh lùng hô.
Tình thế trước mắt, Ký Hồng bị bức bách cắn răng quát: "Chúng ta đi!"
"Đi?" Đằng Thanh Sơn có chút khẩn trương.
"Ký Hồng, Ký thống lĩnh! Vậy cám ơn Quy Nguyên tông các ngươi.
Bất quá... Ta cũng không nghĩ tới vừa ra khỏi chỗ này đã thấy tin tức nơi sinh trưởng của Hắc hỏa linh quả truyền bá lung tung. Nếu tin tức bị tiết lộ, ta chỉ có thể hoài nghi các ngươi." Thanh âm Cổ Thế Hữu vọng đến, "Như vậy không hay lắm."
Ký Hồng đích xác ôm ý nghĩ sau khi rời khỏi đây tiết lộ tin tức. Dù sao đối phương không túm được nhược điểm của hắn.
Nhưng nghe Cổ Thế Hữu vừa nói như vậy, Ký Hồng đột ngột quay đầu, nhìn chằm chằm Cổ Thế Hữu, Đỗ Cửu ba người: "Đỗ lão Cửu... Làm người cũng không thể quá đáng quá! Hôm nay các ngươi đủ tàn nhẫn, bất quá... Hừ, các ngươi quá đáng như vậy, sẽ có báo ứng đó!"
"Báo ứng?" Đỗ Cửu ánh mắt tam giác âm độc đảo qua ba người Đằng Thanh Sơn, "Chỉ vào ba người các ngươi!"
"Sư bá tổ!" Quan Lục thấp giọng nói.
"Thống lĩnh đại nhân!" Đằng Thanh Sơn cũng vội vàng hô, bày ra một bộ dáng khó chịu, Đằng Thanh Sơn bây giờ chính là đang mười bảy tuổi. Mười bảy tuổi chính là lứa tuổi thập phần nóng nảy, người trẻ tuổi tuy có trầm ổn, đến lúc này cũng không nén được mà nổi giận là chuyện bình thường.
Đằng Thanh Sơn cũng không muốn cứ như vậy quay lại, đoạt Hắc hỏa linh căn với hắn bắt buộc: "Tốt nhất có thể động thủ ngay bây giờ, nếu Ký Hồng không đồng ý, vậy thì cướp lấy Hắc hỏa linh căn, ta chỉ có thể ngầm tiến hành thôi."
Ký Hồng sắc mặt trầm xuống: "Thanh Sơn, Quan Lục, chúng ta đi!"
Đằng Thanh Sơn, Quan Lục hai người chỉ có thể chịu đựng, đi theo phía sau Ký Hồng.
Cổ Thế Hữu, Đỗ Cửu bọn họ ba người đều nở nụ cười, Ô đứng ở một bên cũng là cười bồi theo.
"Đỗ lão tiền bối, quả thực lợi hại, Quy Nguyên tông không ngờ cứ như vậy mà đi rồi." Ô nịnh hót nói.
Lão hói nét mặt già nua hiện lên một tia tự đắc.
Từ khi đệ tử hắn đạt tới tiên thiên, rồi sau đó trở thành Thanh Hồ Đảo đảo chủ, địa vị hắn cũng là nước lên thuyền lên. Hơn nữa lại là cao thủ danh liệt Địa Bảng, tại Thanh Hồ Đảo, hắn địa vị cực cao. Cho dù ngang ngược, ai dám cãi?
"Ha ha, Đại đương gia, phía trước chính là Hắc hỏa linh quả!" Một trận cười rất nhỏ từ xa xa truyền đến.
Thanh Hồ Đảo một phương ba người đều ngẩn cả người. tất cả đều quay đầu nhìn về hướng có âm thanh. Thì ra nham thạch là từ hai bên chậm rãi chảy vào. Đằng Thanh Sơn bọn họ là từ phía bên trái đi qua, mới đi tới hồ nham thạch này, mà giờ phút này hiển nhiên là có người đi từ phía bên phải vào.
"Bên này, có người vào được?" Lão hói giật mình.
"Ô." Cổ Thế Hữu nhìn về phía Ô.
"Tôi, tôi không biết." Ô lập tức lắc đầu, đây cũng là lần đầu tiên hắn tiến vào trong này, làm sao biết được phía bên kia có cái gì cơ chứ?
Lão hói hạ giọng nói:" Hiện tại bất kể những kẻ khác, chúng ta hãy cứ đi trước."
Nhất thời, ba người Thanh Hồ Đảo lén lút hướng bên phải đi tới, rõ ràng so với bên trái còn rộng lớn hơn, thông đạo tuy rằng cong queo, nhưng là bởi vì quá rộng, nên mấy người Thanh Hồ Đảo đi dược hơn mười trượng, đã thấy được xa xa một phương nhân mã khác.
Song phương cách xa nhau đại khái năm mươi trượng!
"Là Thanh Hồ Đảo! Chạy mau!" Phía bên kia một đám người, trong đó một người hô to, nhất thời bọn họ kia không chút do dự chạy trối chết!
"Giết chết bọn họ!!!" Lão hói gầm lên một tiếng, lập tức bay nhanh đến. Cổ Thế Hữu cùng sư bá hắn cũng lập tức nhanh chóng đuổi tới. Xa xa một đám người chạy trối chết tốc độ bình thường, mà Thanh Hồ Đảo một phương kia đều là Hậu thiên tuyệt đỉnh cao thủ, nhanh chóng thu hẹp khoảng cách.
Mang theo một bụng lửa giận quay lại đường cũ, Ký Hồng, Đằng Thanh Sơn, Quan Lục ba người đương nhiên nghe được hai tiếng kêu to.
"Là Thanh Hồ Đảo!"
"Giết chết bọn họ!"
Đằng Thanh Sơn, Ký Hồng, Quan Lục ba người nhìn nhau!
"Có người khác nữa." Quan Lục kinh ngạc nói.
"Trở lại!" Ký Hồng lập tức quát khẽ một tiếng, ba người lập tức xoay người lại hướng bên kia đuổi tới.
Một đường chạy như bay.
"Phía trước đang chém giết!"
Tuy rằng đường cong queo, nhưng Đằng Thanh Sơn đã nghe được cách đó không xa tiếng chém giết. Luận tốc độ, ba người Quy Nguyên tông so với ba người Thanh Hồ Đảo, khác biệt không đáng kể. Bất quá ba người Thanh Hồ Đảo đang cùng đối phương chém giết, tự nhiên chậm lại. Rất nhanh
Đằng Thanh Sơn bọn họ đã thấy rõ ràng cảnh chém giết xa xa.
"Đại đương gia, ngươi chạy mau!" Trong đó một tráng hán hô, không ngờ tại lúc trúng đao, còn gắt gao ôm lấy chân vị sư bá kia.
Hô!
Một đạp, vị sư bá này lạnh lùng một cước đạp vỡ đầu tráng hán nọ, máu và não trộn lẫn mau chóng chảy ra. Vị sư bá kia cũng nhanh chóng tiếp tục chém giết.
"Tam đệ!" Vị Đại đương gia kia đã chạy đến hơn mười trượng, hắn nhìn lại, nước mắt chảy xuống.
"Đại đương gia, chạy mau." Những người khác cũng không ham sống mà dừng lại chặn hậu, vị kia Đại đương gia hiển nhiên khinh công rất không tệ, lập tức bay nhanh chạy trốn.
Cổ Thế Hữu nóng nẩy truy theo, nhưng những người còn lại đều liều mạng bám riết lấy, mã tặc đều là đám liều mạng, thủ đoạn cũng âm độc tàn nhẫn. Hoặc là dụng vôi phấn, hoặc là ném ám khí, thậm chí còn không để ý tánh mạng cuốn lấy bọn họ. Cho dù là Địa Bảng cao thủ, đối mặt với mã tặc tinh anh liều mạng chặn lại, tốc độ cũng bị ảnh hưởng.
Phốc!
Phốc!
Máu tươi vẩy ra, Thanh Hồ Đảo ba người rốt cục xông qua hơn mười người cản trở, bọn họ đã không còn nhìn thấy cả cái bóng của vị Đại đương gia kia, chỉ còn cách cứ thẳng đường mà đuổi tới.
"Ngã ba!" Thanh Hồ Đảo ba người đứng ở ngã, nhìn hai thông đạo phía trước, không biết đuổi theo hướng nào.
"Ha ha, Đỗ lão cửu. Cái tên mã tặc thủ lĩnh kia, khinh công so với các ngươi cũng không kém nhiều lắm. Có một đám thuộc hạ liều mạng vì hắn chặn lại, hắn đã sớm thoát rồi." Lúc này, Ký Hồng bọn họ ba người cũng đã đuổi tới, Ký Hồng chỉ cảm thấy trong lòng rất vui sướng: "Người tính không bằng trời tính! Thanh Hồ Đảo, nhất định là không có khả năng độc chiếm rồi!"
Nhìn Quy Nguyên tông ba người, Thanh Hồ Đảo ba người hừ một tiếng, quay đầu đi.
"Không ngờ còn có một cái thông đạo!" Đằng Thanh Sơn sợ hãi than một tiếng.
Quan Lục lạnh như băng nói: "Còn có một cái thông đạo là đúng rồi! Cái thông đạo mà chúng ta đi tới chỉ cao có một trượng. Mà Xích lân thú kia hiện tại hẳn là đã cao tới hai trượng rồi, khi còn bé, nó có thể từ cái thông đạo kia tiến vào. Nhưng trưởng thành, nó sẽ không thể từ đó vào được. Cho nên, khẳng định còn có một cái thông đạo rộng hơn!"
Đằng Thanh Sơn cũng bừng tỉnh.
Đúng!
Xích lân thú khẳng định là muốn ăn Hắc hỏa linh quả, cho nên, chắc chắn phải có thông đạo vừa đủ để nó đi vào.
"Lúc trước không ngờ không chú ý tới điểm ấy!" Đằng Thanh Sơn thầm nghĩ.
"Như vậy cũng tốt." Đằng Thanh Sơn đáy lòng mừng thầm, "Đến lúc đó ngư long hỗn tạp, ta càng có khả năng. Lấy thủ đoạn của ta, tại một mảnh hỗn loạn kia, đoạt Hắc hỏa linh căn vào tay mười phần nắm chắc."
Một tráng hán đầu buộc ba bím tóc từ dưới mặt nước nhô đầu lên, hai mắt đỏ bừng: "Tam đệ, a Hồ... Các ngươi!" Những huynh đệ sinh tử này đều vì hắn mà mất đi tính mạng.
Tráng hán hai mắt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi, giọng căm hận nói: "Thanh Hồ Đảo! Thù này không báo, ta chết không yên! Hừ... Hắc hỏa linh quả! Hắc hỏa linh quả này các ngươi mơ tưởng độc chiếm!"
Chạng vạng, Đằng Thanh Sơn một đám người đang ở chân núi ăn cơm.
Đúng lúc này, dằng xa truyền đến thanh âm "Nghe nói không? Có người ở phía tây Hỏa Diệm Sơn, ở đầm nước dưới chân ngọn Phi Hầu Thạch, đáy hồ có một cái thông đạo. Cuối cái thông đạo đó có một cái đường hầm, đi khoảng hai ba dặm thì sẽ thấy nham thạch nóng chảy, tiếp tục tiến lên vài dặm nữa sẽ thấy Hắc hỏa linh quả.".
"Phi hầu thạch? Lần trước chúng ta tìm kiếm còn đi ngang qua kia mà, cái hồ đó ta còn tắm ở đó nữa. Cái hồ đó sâu vậy kia à? Dưới đáy còn có một cái thông đạo?"
"Không có lửa làm sao có khói. Không ít người đã bắt đầu qua đó xem rồi."
"Vậy ta cũng lập tức cũng qua đó xem."
Đằng Thanh Sơn, Ký Hồng, Quan Lục ba người nhìn nhau.
"Không ngờ cửa thông đạo còn lại lại nằm ở đáy đầm." Ký Hồng cảm thán nói.
"Tin tức này thì hẳn là tên "Đại đương gia" kia tiết lộ, ngắn ngủi hai ba canh giờ, đã có nhiều người như vậy biết, tin tức thật là mau lẹ." Đằng Thanh Sơn cảm thán nói, Quan Lục cũng gật đầu nói: "Xem ra... Hắc hỏa linh quả, Hắc hỏa linh căn, ai muốn độc chiếm quả là khó khăn."
Tin tức lần này công khai, chỉ nói lên một điều. Việc tranh đoạt Hắc hỏa linh quả lần này chỉ sợ là một hồi hỗn chiến. Đám cao thủ công khai ra mặt hay vẫn còn ẩn nấy đều chờ tới khi linh quả chín là bắt đầu ra tay.
--------------------------------
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cửu Đỉnh Ký.