Chương 114


Số từ: 2473
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
Ai cũng ôm ý nghĩ này. Cho nên, tất cả mọi người đều chú ý lẫn nhau, nhưng không có một người bay qua.
"Ân?" Đằng Thanh Sơn mạnh mẽ quay đầu.
"Hô!"
Một đạo thân ảnh màu xám từ phương hướng nhân mã Thanh Hồ Đảo bay về trung ương hồ nham thạch.
"Đi tìm chết đi!" Không một ai lưu thủ, ám khí từ bốn phương tám hướng bắn tới đạo thân ảnh nọ.
"Ha ha..." Đạo bóng xám nọ phát ra một trận tiếng cười, một ánh đao liền vung ra. Chỉ nghe một tiếng thanh thúy vang lên, đại lượng ám khí liền rơi xuống và nhanh chóng tan biến trong dòng nham thạch nóng chảy.
"Đỗ Cửu!"
Đằng Thanh Sơn ánh mắt sắc bén, trong nháy mắt liền nhận ra thân phận đạo thân ảnh nọ. Người mặc áo bào xám đúng là đệ nhất cao thủ của Thanh Hồ đảo, "Đỗ Cửu".
"Ân. Trên lưng của hắn?" Đao pháp của Đỗ Cửu rõ ràng so với Lôi Thần đao Ngô Việt kém hơn một chút. Hắn không cách nào ngăn trở hoàn toàn ám khí từ bốn phía. Trên người hắn đã có một vài lỗ thủng, nhưng phía sau lỗ thủng lại là một màu vàng lợt.
"Chẳng lẽ là Ám kim thần thiết nội giáp?" Đằng Thanh Sơn nhìn mà thất kinh. Ám kim thần thiết này, tuyệt đối không hề kém "Vạn niên hàn thiết". Mặc dù Ám kim hàn thiết độ sắc bén kém hơn Tử quang hàn thiết, nhưng độ mềm dẻo thì tốt hơn, càng thêm thích hợp đến chế tạo chiến giáp phòng ngự.
Nhưng giá cả của nó rất đắt, người bình thường không có khả năng mua được. Hơn nữa, cũng cần rất nhiều Ám kim hàn thiết.
Đỗ Cửu đồng dạng ném ra một bộ sách. Dưới chân vừa giẫm, mượn lực nhảy lên trung ương hồ nham thạch!
"Đỗ lão Cửu!" Ký Hồng biến sắc.
"Lên!" Ký Hồng mạnh mẽ quát một tiếng.
"Hô! Hô!"
Đằng Thanh Sơn cùng Ký Hồng cơ hồ trong nháy mắt đồng thời nhảy lên, tạo ra một trận kình phong bay về phía tảng đá lớn màu đen ở trung tâm hồ.
Hô! Hô! Hô...
Chớp lấy tình huống này trong nháy mắt không chỉ đơn giản là hai người Đằng Thanh Sơn, cơ hồ hơn mười cường giả ở cả hai phía cũng đồng thời nhảy lên. Hơn nữa, phản ứng đều là nhất trí, đồng thời bay lên, ám khí trong tay ném về phía một mục tiêu duy nhất: Đỗ Cửu!
Đỗ Cửu ở ngay phía trước. Ngăn trở hắn, người khác mới có hy vọng.
"Hưu!"
Một hòn đá từ trong tay Đằng Thanh Sơn đồng dạng bắn ra.
"Ha ha. Các ngươi một người đừng..." Đỗ Cửu đắc ý vô cùng, hai thanh đoản đao trong tay nhanh chóng đỡ một loạt ám khí. Xem tình huống mà nói, Đỗ Cửu là người đầu tiên xông vào, người thứ nhất hái được Hắc hỏa linh quả không ai ngoài hắn. Nếu hắn né được toàn bộ ám khí, sau đó mạnh mẽ đem Hắc hỏa linh quả ném tới chỗ nhân mã của mình, Hắc hỏa linh quả chắn chắn sẽ tới tay.
Đang lúc Đỗ Cửu đáy lòng một trận hưng phấn.
"Thương!"
Một hòn đá va chạm vào đoản đao trong tay Đõ Cửu, vẻ mặt Đỗ Cửu đang tươi cười đột nhiên ngưng lại.
Hòn đá ẩn chứa lực lượng đáng sợ, làm hổ khẩu tay phải của Đỗ Cửu trong nháy mắt rách toạc, máu tươi chảy ròng ròng. Cả người hắn cũng bị lực lượng mạnh mẽ trong hòn đá đánh vào làm thân thể lệch đi. Thân thể vừa còng xuống, khiến cho lưng Đỗ Cửu hướng phía dưới, cái bụng hướng phía trên!
Mặc dù chỉ lệch thân thể, nhưng cũng đủ để lấy mạng hắn! Bởi vì, cái lệch của hắn có hai điểm trí mạng: Thứ nhất, quỹ tích bay thay đổi làm vị trí hạ xuống hiện tại của hắn, chính là dòng nham thạch nóng bỏng.
Hơn nữa!
Bụng hắn ở phía trên, muốn ném một đồ vật ra để mượn lực chạy trối chết hoàn toàn là không có khả năng.
"Không!" Đỗ Cửu trong đôi mắt hình tam giác tràn đầy vẻ hoảng sợ, dùng toàn bộ lực lượng nội kình, mạnh mẽ xoay người. Hắn cuối cùng đã hạ được bụng xuống, có cơ hội để thoát! Nhưng hắn vừa quay người, liền chứng kiến dòng nham thạch nóng chảy đã ở trước mặt!
Hắn hoàn toàn không kịp có một phản ứng gì!
Từ khi bị hòn đá đánh lệch văng, đến khi hắn rơi vào dòng nham thạch nóng chảy trên mặt hồ, cơ hồ không đủ một lần hô hấp.
"A!" Đỗ Cửu còn chưa kịp phát ra một tiếng thảm thiết, hắn đã rơi vào dòng nham thạch!
Xuy xuy~
Ở trên hồ nham thạch, những cao thủ chứng kiến một màn này mà rùng mình. Họ chứng kiến Địa Bảng cao thủ "Đỗ Cửu" cả người rơi vào dòng nham thạch, trong khoảng khắc bốc lên một ngọn lửa thiêu rụi hắn. Chỉ trong nháy mắt công phu, tất cả cốt nhục của Đỗ Cửu đều tan rã không còn một chút gì. Trên mặt hồ, chỉ còn lại chiến giày cùng Ám kim thần thiết chiến giáp cũng chậm rãi trầm xuống.
Một cường giả trong nháy mắt chỉ còn lại có giày chiến cùng áo giáp. Hài cốt vô tồn!
"Sư tổ!" Cổ Thế Hữu ở bên cạnh hét lên.
"Ai. Ai hại chết sư tổ!?" Cổ Thế Hữu khóc ré lên, điên cuồng hỏi. Đám người Thanh Hồ đảo lửa giận tận trời, cực kì tức giận nhìn mọi người. Nhưng là... trong nháy vừa rồi người ném ám khí rất nhiều. Chẳng những là cao thủ ngầm, ngay cả những cao thủ xung quanh cũng đều ném ám khí. Nếu muốn tìm ra người đã ném, trừ phi người đó tự nhận, còn không, chuyện tìm ra là cực Kì khó khăn!
Thậm chí còn không có mấy người có thể dựa vào ánh mắt thấy rõ quỹ tích của hòn đá!
Hòn đá. Quá nhanh!
Một đại cao thủ "Đỗ Cửu", tung hoành hơn trăm năm, cứ như vậy chết đi!
Bên cạnh hồ nham thạch, những cao thủ trong lòng thoáng cảm thán một chút, sau đó ánh mắt lập tức lại rơi vào tảng đá đen ở trung ương hồ. Bởi vì giờ phút này, bọn họ gần như đồng thời đều hiểu, cao thủ nhiều như vậy, mà Hắc hỏa linh quả lại chỉ có một quả! Về ai?
Cho nên, cách tốt nhất chỉ có một: Sát!
Hô!
Cán một thanh trường đao bổ về phía Đằng Thanh Sơn. Đằng Thanh Sơn thân thể lệch sang một bên, sau khí tránh được liền tung một cước đạp về phía tên võ giả trước mặt. Mà kiếm trong tay tên võ giả đó cũng đồng thời nhanh chóng hướng về phía một trung niên nhân hai thái dương tóc hoa râm đâm tới.
Tảng đá lớn màu đen, diện tích tầm hơn một trượng.
Nói cách khác, đại khái trên tảng đá diện tích tầm ba thước có mười mấy người chém giết nhau, vậy sẽ xảy ra cảnh tượng gì?
Trường thương của Đằng Thanh Sơn dài chín thước sáu tấc. Khi vung trường thương lên, là có thể bao trùm mặt ngoài tảng đá đó. Cho nên nói, trận hỗn chiến này chắc chắn sẽ cực Kì thảm thiết.
"Lão nhị, chúng ta đi!" Một lão già mạnh mẽ xoay người theo thế Thiết Bản Kiều, tránh thoát một đao. Dưới chân vừa đạp, liền xoay tròn hướng bên cạnh hồ nham thạch bay đi. Ngắn ngủi mấy cái hô hấp thời gian, một lão già trên người đã trúng đao. Hắn coi như là vận khí không tồi, nếu vận khí kém, thậm chí phải chết không chừng.
Hô! Một thanh đại đao mạnh mẽ bổ về phía Đằng Thanh Sơn.
"Muốn chết!" Đằng Thanh Sơn tức giận. Tráng hán đầu trọc cầm trong tay đại đao không ngờ liên tiếp chỉ chuyên môn đi đối phó mình. Thương trong tay Đằng Thanh Sơn chấn động, phảng phất như một con du long mạnh mẽ nện lên đại đao ở phía sau lưng.
Bồng!
Kình khí bắn ra bốn phía! Cứng đối cứng!
"Cái gì!" Trong nháy mắt khi cán Luân Hồi thương của Đằng Thanh Sơn nện xuống, tráng hán đầu trọc sắc mặt liền đại biến!
Nơi này diện tích chỉ hơn một trượng mà có nhiều người chém giết như vậy. Tất cả mọi người rất ít khi cứng đối cứng. Bởi vì, những cao thủ này mỗi lần đụng chạm nhau đều là lực lượng mấy vạn cân, lực phản chấn sinh ra sẽ làm hai người không tự chủ được lui về phía sau. Thực lực lợi hại lui ít, thực lực kém thì phải lui nhiều. Mà trong địa phương chật hẹp và hỗn loạn như thế này thì chỉ lui một bước cũng rất có thể rơi vào trong dòng nham thạch.
Tráng hán đầu trọc nọ trở tay không kịp, bị chấn bay đi. Mà Đằng Thanh Sơn vẻn vẹn chỉ lui một bước. Kì thật lấy thực lực của Đằng Thanh Sơn, ngay cả một bước đều không cần lui. Chính là, vẫn phải ngụy trang. Đằng Thanh Sơn né tránh ra một kiếm của một cao thủ khác, trường thương trong tay hướng đại hán đầu trọc nọ đâm tới!
Tráng hán đầu trọc sắc mặt đại biến, người đang lơ lửng giữa không trung lập tức xoay tròn. Nhưng vừa mới chuyển thân, khóe mắt hắn phát hiện một đạo ảo ảnh phóng tới.
"Không!" Tráng hán đầu trọc không ngừng hô. Hắn liền dùng khảm đao phía sau lưng đón đỡ.
"Bồng!"
Trong nháy mắt khi Luân Hồi thương đâm tới, đầu thương liền chấn động, biến đâm thành đập!
Một thương nện ở trên lồng ngực tráng hán đầu trọc, làm hắn phảng phất như một viên thiên thạch... "Oanh" một tiếng, rơi vào trong dòng nham thạch!" Một ngon lửa dâng lên, đại biểu cho một cao thủ nữa lại theo chân Đỗ Cửu "lên chầu ông bà ông vải".
"Đi!"
Lại có ba gã cao thủ bị thương, bay khỏi khu vực tảng đá lớn màu đen, bao gồm cả Thiết Y môn Ngụy Thương Long! Từ lúc chiến đấu đến bây giờ, chỉ trong một thời gian ngắn đã có gần mười tên cao thủ hoặc chết hoặc là thoát đi.
Vẻn vẹn chỉ trong chốc lát, trên tảng đá màu đen chỉ còn lại có sáu người. Quy Nguyên tông có hai người là Thanh Sơn, Ký Hồng. Tiêu Dao cung có hai người là Hắc Bạch nhị vị trưởng lão. Người thứ năm là một vị lão giả tóc bạc, áo bào xám. Người này, Đằng Thanh Sơn căn bản chưa từng nghe nói qua. Người cuối cùng là một lão bà trên mặt có vết sẹo, cầm một thanh đao sử dụng đến mức xuất quỷ nhập thần.
"Lão Bạch!" Hắc trưởng lão cùng bạch trưởng lão ánh mắt trao đổi một chút, hiểu được ý nghĩ của nhau. Bọn họ biết, giờ phút này sáu người trên hòn đá màu đen, uy hiếp bọn họ nhất chính là Quy Nguyên tông. Bởi vì Quy Nguyên tông cũng có hai đại cao thủ.
Về phần hai người khác, đều là độc hành.
"Xuy!"
Một thanh trường kiếm màu đen hướng Đằng Thanh Sơn đâm tới. Trường thương của Đằng Thanh Sơn co rụt lại, mạnh mẽ đem thanh kiếm màu đen đẩy ra. Nhưng ngay sau đó, một thanh kiếm màu trắng từ phía sau đâm tới. Hiển nhiên, Hắc Bạch nhị lão muốn hợp lực đối phó Đằng Thanh Sơn.
Dài một tấc mạnh hơn một tấc. Bất quá, ở địa phương nhỏ hẹp mà sử dụng binh khí dài đương nhiên sẽ rất bất lợi.
Rất nhiều cao thủ dùng thương khi chiến đấu ở những địa phương nhỏ hẹp thì thường thường uy lực chiêu thức giảm xuống khá nhiều so với lúc bình thường.
Lúc này, một đạo hàn quang cũng hơi hướng Đằng Thanh Sơn chém tới, đúng là lão bà trên mặt có vết sẹo. Đằng Thanh Sơn sắc mặt đại biến: "Ba người này, muốn trước tiên đối phó ta!" Đằng Thanh Sơn từng giết chết Mạnh Điền, thanh danh không hề nhỏ. Mọi người đương nhiên muốn giải quyết cao thủ Địa Bảng đầu tiên.
"Thanh Sơn, cẩn thận!" Ký Hồng liền vung trường đao trong tay, bổ về phía lão bà kia.
Đằng Thanh Sơn ánh mắt trở nên lạnh lùng, Luân Hồi thương trong tay trong nháy mắt tạo nên tư thế nửa phòng ngự, nửa công kích. Chỉ thấy hai đạo bóng kiếm hắc bạch như sương, còn trường thương trong tay Đằng Thanh Sơn lại linh động nhanh như du long. Cho dù một bên công kích, bên kia cũng có thể đỡ được một kích của đối phương.
"Nhìn. Đằng Thanh Sơn thật mạnh a. Một cây trường thương không ngờ có thể địch nổi Tiêu Dao cung "Hắc bạch" nhị vị trưởng lão!"
"Hắc bạch nhị vị trưởng lão đều là Địa Bảng cao thủ a. Cùng liên thủ, không ngờ trong khoảng thời gian ngắn không thể giết chết được Đằng Thanh Sơn. Thương pháp phòng ngự của Đằng Thanh Sơn thật đúng là lợi hại."
Từng người từng người khiếp sợ vô cùng.
"Hắc bạch nhị vị trưởng lão, Đằng Thanh Sơn, Ký Hồng cùng lão bà mặt sẹo, năm người bọn họ đều có thanh danh không nhỏ. Bất quá, lão già tóc bạc kia là nhân vật thế nào, dĩ nhiên cũng có thể cùng bọn họ không phân cao thấp."
--------------------------------
(). Súc thế: đại khái giống như con báo khi đi rình mồi ấy. Nói đơn giản thì đó là dùng một tư thế, dồn hết trọng tâm, chú ý chờ đợi một âm thanh (hay một vật chuyển động nào đó).
(). Hổ khẩu: cái khe màng giữa ngón tay cái và ngón trỏ.
(). Quỹ tích: trong chương này được dịch là hướng đi.
(). 1 trượng=3, 3m=10 thước=100 tấc.
(). Chầu ông bà ông vải: nói cho hoa văn tí chứ thục ra là chết.
(). Cốt nhục tan rã: chú ý ý của câu này là xương cốt dần biến mất chứ không phải nghĩa là huynh đệ tương tàn.
--------------------------------
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cửu Đỉnh Ký.