Chương 134


Số từ: 2468
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
Trên quan đạo hơn mười cổ thi thể ngã xuống, chung quanh một mảnh tràn ngập trong mùi máu tươi. Ngẫu nhiên có khách qua đường đi ngang qua, nhìn thấy một màn này đều sợ tới mức rụng rời, tất cả đều nhanh chóng đi nhanh khỏi chỗ đó, e sợ chọc giận tới vị thanh bào đao khách đang đứng đó.
Đằng Thanh Sơn đứng đó, lặng yên nhìn thiếu nữ.
"Ô ô..." Cô gái khóc một hồi lâu, tiếng khóc dần dần ngừng lại.
Trong vòng một ngày, mất đi tất cả thân nhân. Đối với nàng, đây là đả kích quá lớn. Nàng phục bên cạnh thi thể của mẫu thân mà khóc lóc một hồi lâu, đầu óc trống rỗng mới dần dần tỉnh táo lại. Thiếu nữ này đột ngột đứng dậy, nhìn về phía Đằng Thanh Sơn. Trong mắt hiện lên sắc thái khó hiểu, lập tức tiến lên hai bước.
"Phanh!"
Cô gái trực tiếp quỳ xuống, dập đầu đồng thời khóc rống lên: "Ân nhân, van cầu người, hãy báo thù giết hết đám tặc nhân cho ta! Ta nguyện ý cả đời làm trâu làm ngựa báo lại đáp ân nhân!"
Nàng là một thiếu nữ, sao có thể có năng lực báo thù? Vừa rồi Đằng Thanh Sơn hiển lộ thực lực giết chết cường đạo, nàng đã nhận ra là Đằng Thanh Sơn tuyệt đối có thể dễ dàng giết chết đám cừu nhân đã giết cả nhà nàng. Mà hiện tại nàng cô độc một thân một mình, thậm chí còn không có nơi nương tựa, chứ đừng nói gì đến chuyện báo thù. Nàng chỉ có thể cầu Đằng Thanh Sơn! Mà giá trị lớn nhất của nàng...
Cũng chỉ là nàng!
"Đứng lên, trước hết hãy hoả táng mẫu thân của nàng đi đã." Đằng Thanh Sơn nói.
"Ân." Cô gái lập tức gật đầu.
Nhìn thấy nước mắt lăn trên khuôn mặt của cô gái. Đặc biệt thiếu nữ đang dậy thì này có khuôn mặt giống như đúc so với thê tử ở tiền kiếp là Tiểu Miêu. Đằng Thanh Sơn không Kìm lòng được mà đối đãi tốt với thiếu nữ này một chút. Mà vận mệnh của cô gái này. So với Tiểu Miêu thì cũng thê thảm như nhau. Càng làm cho trong tâm của Đằng Thanh Sơn sinh ra một chút thương xót.
Trên phiến đất hoang cách quan đạo không xa. Một ngọn hỏa diễm đang bốc lên, mùi thi thể bị hỏa táng phát tán ra.
Có một thiếu nữ đang quỳ gối trước đống lửa. Trịnh trọng dập đầu ba cái. Ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào ngọn lửa. Trong cặp mắt, nước mắt như trực tuôn ra: "Nương. Ngươi yên tâm. Nữ nhi nhất định sẽ báo thù cho cha, gia gia. Nhất định sẽ như vậy!" Nói xong. Lại dập đầu ba cái. Lúc này mới mắt rưng rưng rơi nước mắt. Đứng dậy.
"Ân nhân." Cô gái nhìn Đằng Thanh Sơn.
Tại đáy lòng của thiếu nữ, Đằng Thanh Sơn là một siêu cấp cường giả. Có thể cứu nàng là đủ hiểu thực lực không vừa. Nàng là một nữ hài tử đúng mực, rất hiểu biết. Nàng biết... Nghe lời Đằng Thanh Sơn là được. Không nên lắm miệng.
"Trước theo ta đi Võ An quận thành." Đằng Thanh Sơn nói.
"Ân." Cô gái gật đầu.
Lập tức Đằng Thanh Sơn cưỡi Thanh Tông Mã, thiếu nữ cưỡi Hoàng Tông mã, hai người... song song hướng Võ An quận thành tiến bước.
Trên quan đạo.
"Ngươi tên là gì?" Đằng Thanh Sơn mở miệng nói.
"Lý!" Cô gái nói.
Đằng Thanh Sơn thầm nhắc lại một lần, gật gật đầu. Lúc trước khi nhìn thấy cô gái tên là Lý này, ý niệm đầu tiên trong đầu Đằng Thanh Sơn còn là tưởng rằng đây chính là Tiểu Miêu sống lại. Nhưng cô gái này, phản ứng khi đối mặt với cường đạo. Rõ ràng là lại... không có chút năng lực phản kháng nào.
Mà thê tử Tiểu Miêu ở kiếp trước của hắn cũng là Hình Ý Quyền cao thủ.
Cũng ngang hàng với Đằng Thanh Sơn, năm đó tại tổ chức red, chính là một trong tứ đại A cấp sát thủ!
Hai người tạo thành cặp bài trùng, tổ hợp sát thủ "Lang và Miêu", danh khí vốn rất lớn!
Nếu là Tiểu Miêu, thì cho dù không đạt tới thành tựu ở kiếp trước, nhưng đạt tới nhất lưu võ giả, thì vẫn không thành vấn đề.
Đằng Thanh Sơn trong đầu tái hiện lên hình ảnh của thê tử Tiểu Miêu lạnh lùng quyết đoán, nhưng cũng ôn nhu, lại nhìn sang bên cạnh, thiếu nữ đang dậy thì này có dáng hình rất giống với Tiểu Miêu, hắn đáy lòng thở dài một tiếng. Không quản như thế nào... Tiểu Miêu, đã là chuyện của kiếp trước. Kiếp này, không có Tiểu Miêu!
Vậy trợ giúp cô gái này, cũng là vì tình yêu kiếp trước với thê tử đi sao.
"Ân nhân, có thể gọi ta là Tiểu!" Thiếu nữ nhìn Đằng Thanh Sơn, "Ta gọi ân nhân gì?"
"Ta là Đằng Thanh Sơn." Đằng Thanh Sơn ở trước mặt thiếu nữ này cũng không giấu diếm thân phận, lạnh nhạt nói," Tiểu, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Mười ba tuổi." Cô gái nói: "Đằng... Đằng đại ca!" Cô gái có chút không yên tâm, nhìn thoáng qua Đằng Thanh Sơn, thấy Đằng Thanh Sơn không tức giận, lúc này mới tiếp tục nói:" Đằng đại ca, chúng ta đi Võ An quận thành làm gì... Nhà của ta không ở Võ An quận thành, ta... ta muốn báo thù."
Đằng Thanh Sơn nhìn nàng một cái: "Báo thù? Cừu nhân là ai?"
"Ta, ta không biết." Lý cắn môi, lắc đầu nói.
Đằng Thanh Sơn nhướng mày: "Không biết cừu nhân, thì làm sao báo thù?"
Lý sắc mặt nhất thời tái nhợt.
"Đúng, không biết cừu nhân, làm sao có thể báo thù?" Lý lại vô thanh vô tức chảy nước mắt, lẩm bẩm nói:" Trong đêm tối, ta căn bản không nhìn thấy rõ. Thì đã bị mẹ kéo ra ngoài mà chạy trối chết. Ta chỉ thấy rất nhiều thi thể... Ta, ta, ta căn bản không biết bọn chúng là ai a, hình dáng của bọn chúng như thế nào ta cũng không biết!"
Nhìn thấy Lý như vậy, Đằng Thanh Sơn khẽ quát một tiếng: "Đừng khóc!"
Lý rùng mình.
"Kể rõ tình huống lúc đó của ngươi cho ta." Đằng Thanh Sơn nói, Nhìn trang phục của ngươi, hẳn là sinh hoạt trong gia đình giàu có. Hẳn là là ở bên trong thành... Kẻ dám giết người ở trong thành cũng không nhiều. Căn cứ vào tình huống của ngươi, phụ thân ngươi kết bạn bằng hữu vân vân, thì thật ra vẫn có hi vọng điều tra ra."
Lý kinh hỉ nói: "Ta, nhà của ta cách Uyển thành một trăm dặm, cha ta là Lý Viên, là một thương nhân ở Uyển thành. Gia gia của ta tên là..."
Lý rõ ràng rành mạch kể lại tình huống của nhà nàng.
"Ân." Đằng Thanh Sơn gật đầu nhìn về phía hắn, "Ngươi định tự tay báo thù, hay là muốn ta giúp ngươi báo thù?"
"Ta muốn tự tay báo thù, nhưng là tự ta không thể báo thù." Lý chua sót nói.
"Ta có thể dạy ngươi luyện tập nội kình." Đằng Thanh Sơn nói.
Lý lắc đầu: "Khi ta còn bé, cha ta đã đưa ta đi Thanh Hồ Đảo, muốn làm ta trở thành võ giả. Bất quá... Ta căn bản luyện không ra nội kình. Hơn nữa các võ giả Thanh Hồ Đảo đều nói, của ta tất cả kinh mạch lẫn rất nhiều tạp chất. Căn bản không thể vận chuyển bất kì nội kình tâm pháp nào."
Đằng Thanh Sơn nghe xong thầm than.
Trời sinh khó tu luyện kinh mạch... Thì tu luyện Hình Ý Quyền, có lẽ có thể thành công.
Chỉ là, tu luyện Hình Ý Quyền khó khăn rất cao, đối với tư chất yêu cầu cũng cực cao. Nếu muốn dựa vào tu luyện Hình Ý Quyền để báo thù. Có thể cả đời cũng làm không được.
Dương Châu, Võ An quận thành, Liễu Hồ phố.
Liễu Hồ phố phong cảnh tuyệt đẹp, con phố này một mặt đối diện với hồ, con phố bên cạnh thì đảo mắt cũng nhìn không thấy hết những hàng cây liễu, cành liễu theo gió lắc lư. Hồ nước bên cạnh theo gió mà dập dờn xuất hiện từng đạo sóng lăn tăn, cảnh sắc đích xác là rất đẹp.
Liễu Hồ phố, là nới phồn hoa nhất Võ An quận thành, chỉ có phú hào mới có thể ở tại chỗ này. Tầng tầng lớp lớp các căn phủ đệ, mỗi căn đều chiếm diện tích rộng lớn, giá cả cũng rất đắt đỏ.
"Goi Vương lão gia của các ngươi lại đây, bảo hắn là, người từ Giang Ninh quận thành tới." Đằng Thanh Sơn đứng trước cửa một tòa phủ đệ nói.
Hai gã hộ vệ trước cửa phủ đệ rùng mình.
"Đại nhân, xin đợi một chút, tiểu nhân đi thông báo." Một gã hộ vệ lập tức chạy vào bên trong phủ đệ. Lý đứng ở phía sau Đằng Thanh Sơn, e dè nhìn thấy hết thảy... Tòa phủ đệ này, so với phủ đệ nhà nàng thì còn lớn hơn. Lý đã mất đi tất cả thân nhân, hiện tại cũng chỉ có người trước mặt này có thể bảo hộ nàng.
Rất nhanh, một gã béo mập mặc áo khoác mầu vàng rất nhanh chạy đến.
Vừa thấy đến Đằng Thanh Sơn, gã mập này nhãn tình sáng rực lên, lập tức khom người: "Thống lĩnh đại nhân!"
"Thống lĩnh?" Lý thất kinh, thoáng nhìn trộm Đằng Thanh Sơn.
"Tiểu, theo ta đi vào." Đằng Thanh Sơn nói.
Ỏ lầu hai trong một tòa lầu các của phủ đệ, Đằng Thanh Sơn ngồi ở bàn tròn, gã mập mạp cung kình đứng ở một bên, Lý thì đang đứng ở phía sau Đằng Thanh Sơn.
"Biết là thống lĩnh đại nhân sẽ đi qua, Vương lão tam ta đã sớm nghe nói đến truyền Kì về thống lĩnh đại nhân, chỉ là vẫn vô duyên chưa được gặp. Hôm nay có thể diện kiến thống lĩnh đại nhân, may mắn, may mắn!" Gã mập mạp cười sáng láng, khuôn mặt như nở hoa.
"Lão Vương, có một việc ta muốn nhờ ngươi." Đằng Thanh Sơn lãnh đạm cười nói.
Mập mạp lập tức nói: "Thống lĩnh đại nhân cứ việc phân phó."
"Vị cô nương tên là Lý, có phụ thân tên Lý Viên, ở cách Uyển Thành không xa, Lý Viên là một thương nhân, gia đình cũng tạm coi là giàu có. Bất quá, vào đêm hôm qua, cả nhà hắn đều bị kẻ khác giết. Ta muốn ngươi hảo hảo điều tra một chút, rốt cuộc là kẻ nào đã giết chết cả nhà hắn." Đằng Thanh Sơn nói.
Mập mạp có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua Lý.
Lý thì lại hồi hộp nhìn gã mập.
"Thống lĩnh đại nhân, xin cứ yên tâm, Uyển Thành chi là một cái địa phương nhỏ. Các nhân vật phú hào có nhiều như vậy. Về quan hệ của bọn họ... Tra ra rất đơn giản. Hơn nữa, giết người ở trong thành, chính là đại sự. Điều tra càng dễ. Uyển Thành kia, cũng có nhân mã của Quy Nguyên tông chúng ta. Chỉ cần vài ngày, tuyệt đối có thể điều tra rõ." Mập mạp vỗ ngực nói.
Quy Nguyên tông, tại tất cả thành trì trong Dương Châu cảnh nội đều có cứ điểm.
Đương nhiên, tại Từ Dương quận, Thiên Nam quận này hai cái quận loạn nhất này, rất nhiều thế lực có cứ điểm ở đó. Nhưng ở trong phạm vi khống chế của Thanh Hồ Đảo, có rất ít thế lực đóng cứ điểm ở đó, việc này cũng là kém hơn so với Thanh Hồ Đảo.
"Tốt lắm." Đằng Thanh Sơn gật đầu.
Kia Lý trên mặt xuất hiện sự vui mừng.
"Lão Vương, ngươi trước đi xuống nghỉ ngơi đi sao, thuận tiện, bảo người đem đồ ăn đưa lên." Đằng Thanh Sơn phân phó.
"Vâng, thưa thống lĩnh đại nhân." Gã mập lập tức lui ra.
Lý cảm kích nhìn Đằng Thanh Sơn: "Đằng đại ca, cám ơn ngươi! Ta... Ta chỉ là một tiểu cô nương, đại ân này, ta cả đời cũng báo không được."
"Tốt lắm." Đằng Thanh Sơn cười lắc đầu, "Không cần nói đến việc báo ân, có lẽ đối với ngươi thì chuyện này là đại sự. Nhưng là đối với ta... Vẻn vẹn chỉ là phân phó một tiếng. Cũng không có gì. Cho nên, ngươi không cần phải quá xem trọng chuyện này. Ta nghĩ, phụ mẫu ngươi cũng muốn ngươi có cuộc sống tốt, không phải đi làm kẻ hầu."
Lý ngẩn ra.
Mẹ nàng chính là hy vọng nàng có thể có cuộc sống yên ổn, không cần báo thù.
"Cho nên, ngươi nên theo tâm nguyện của cha mẹ ngươi, hảo hảo mà sống. Chờ đến sau này, lấy người chồng tốt, hảo hảo sống đi sao." Đằng Thanh Sơn lãnh đạm cười nói.
"Đằng..." Lý có chút ngây người ra.
Vốn nàng đã quyết định cả đời hầu hạ Đằng Thanh Sơn, bảo nàng làm cái gì, nàng cũng đều nguyện ý. Cũng không nghĩ đến là... Đằng Thanh Sơn cứu nàng, giúp nàng báo thù cũng không cần báo đáp. Cha mẹ chết đi, Lý vốn cảm thấy cô độc không nơi nương tựa, đến lúc này lại cảm thấy ấm áp trong lòng. Ánh mắt rơm rớp nước mắt, thấp giọng nói: "Đằng đại ca, cám ơn ngươi."
"Cơm nước xong hảo hảo nghỉ ngơi, ngươi tạm thời trước hết ở tạm chỗ này. Chỗ này, ngươi muốn ở bao lâu thì ở." Đằng Thanh Sơn nói.
"Ân." Lý gật gật đầu, "Đằng đại ca ngươi đâu?"
"Hôm nay ngay tại Võ An quận thành nghỉ ngơi, ngày mai ta còn phải đi tiếp."
"Đằng đại ca, ngươi đi, ta cũng muốn đi cùng với ngươi..." Lý có chút nóng nảy.
Đằng Thanh Sơn an ủi nói: "Tiểu, ta là đi man hoang! Man hoang, phi thường nguy hiểm. Ta căn bản không thể chiếu cố ngươi! Hơn nữa, ngươi còn có cuộc sống của chính mình."
--------------------------------
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cửu Đỉnh Ký.