Chương 135
-
Cửu Đỉnh Ký
- Ngã Cật Tây Hồng Thị
- 2543 chữ
- 2020-05-09 06:55:50
Số từ: 2538
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
Gió đêm lạnh buốt, gào thét thổi qua khắp Võ An quận thành.Đằng Thanh Sơn ngồi ở trên tầng hai lầu các, trên lầu các cũng không có một ngọn nến, một mảnh tối đen. Trên bàn đặt hai bình rượu, chốc chốc uống một chén, gió đêm lạnh buốt cuốn lên áo, nhưng Đằng Thanh Sơn vẫn ngồi bất động bên cạnh bàn.
Bên trong tầng lầu tối đen, Đằng Thanh Sơn yên lặng ngồi.
"Tiểu Miêu, ta không nghĩ tới, ở một đời này còn có thể gặp được một cô gái lớn lên giống ngươi như vậy! Không biết, khi nàng trưởng thành. Có phải hay không sẽ vẫn giống ngươi!"
Đằng Thanh Sơn thấp giọng vừa thì thào: "Ai... Vốn, ta cho rằng trải qua kiếp trước, kiếp này không sai biệt lắm sẽ quên được nàng! Nhưng khi gặp được tiểu cô nương này, ta mới biết được... Một nụ cười của nàng, thậm chí những lời nói của nàng với ta, ta vẫn nhớ kĩ rõ ràng minh bạch. Hết thảy những điều này, dường như đã khắc vào linh hồn của ta, cho dù là tái sinh, vẫn như trước không thể quên được."
Đằng Thanh Sơn trên mặt hiện lên vẻ tươi cười.
"Tiểu Miêu, xem ra nam nhân của nàng, kiếp này nếu muốn tìm được một người phụ nữ để mà yêu thương, cũng rất khó đấy chứ! Như thế cũng đều tại ngươi mà ra a." Đằng Thanh Sơn lại uống thêm một chén.
Một đêm này, Đằng Thanh Sơn không ngủ, không khoanh chân tĩnh tu. Mà chỉ một thân một mình ngồi tại nơi thông gió trong toà lầu các tối đen.
Sáng sớm.
Toàn thân y phục màu xanh lục, Lý chạy như bay khắp phủ đệ tìm kiếm Đằng Thanh Sơn.
"Tiểu cô nương, sớm như vậy đã dậy rồi sao?." Mập mạp vừa cười,nói.
"Vương đại bá, Đằng đại ca hắn đâu?" Lý vội vàng nói.
"Thống lĩnh đại nhân đã xuất phát đi Man Hoang từ sớm." Mập mạp cười nói.
"Đi?" Lý ngẩn ra.
Mập mạp lại nói tiếp: "Thống lĩnh đại nhân an bài tiểu cô nương ở lại đây, chuyện báo thù, thống lĩnh đại nhân sẽ giúp ngươi giải quyết. Còn có..."
Vừa nói, mập mạp từ trong lòng tay lấy ra kim phiếu, "Đây là một trăm lượng kim phiếu, là thống lĩnh đại nhân trước khi đi giao cho ta, tiểu cô nương nếu như muốn mua nhà ở, sau này lập gia đình, cũng có thể dùng số vàng này."
Lý nhìn xấp kim phiếu, không nhịn được, tràn đầy nước mắt.
Một trăm lượng kim phiếu, đó là một vạn lượng bạc trắng. Để ăn uống ngủ nghỉ bình thường, cả đời cũng đủ.
"Mua phòng ở, lập gia đình..." Nước mắt Lý lặng lẽ tuôn.
Trợ giúp tiểu cô nương lần này, làm Đằng Thanh Sơn nhớ về kiếp trước càng thêm khắc sâu,tâm tình Đằng Thanh Sơn trở nên có chút đè nặng, hắn không còn có tâm trí thanh nhàn du sơn ngoạn thủy, mà một đường rất nhanh đi tới.
Tối đêm vào một ngày, Đằng Thanh Sơn đã tới một tòa thành nhỏ ở Dương Châu sát gần Man Hoang -- Nam Man thành!
Nam Man thành so với Nghi thành không sai biệt lắm, lớn nhỏ không khác bao nhiêu.
Bất quá, bởi vì Nam Man thành thuộc phạm vi đất Dương Châu sát liền Man Hoang, cho nên, Nam Man thành rất phồn hoa. Một ít võ giả không sợ chết đi Man Hoang thám hiểm, còn có một ít những người đi hái dược thảo men Man Hoang, tất cả đều tụ tập tại Nam Man thành. Man Hoang mặc dù nguy hiểm, nhưng lại là địa phương sinh trưởng nhiều loại dược thảo mà các địa phương khác không thể có được.
Bên trong Nam Man thành.
"Chưởng quỹ, chuẩn bị cho một gian phòng hảo hạng." Đằng Thanh Sơn đi vào trong đại sảnh lầu một của khách điếm, phân phó nói.
"Rồi cho một bàn rượu và thức ăn." Vừa nói, Đằng Thanh Sơn liền chọn một vị trí sát gần cửa sổ ngồi xuống.
"Khách quan, ăn những gì?" Tiểu nhị lập tức cầm thực đơn chạy lại.
Chọn chút rượu và thức ăn, Đằng Thanh Sơn liền lập tức ăn uống.
"Tiểu cô nương này mất đi tất cả thân nhân, sợ rằng phải trải qua một đoạn thời gian nữa, mới có thể hoàn toàn bình ổn." Đằng Thanh Sơn vừa ăn, trong lòng thầm nghĩ. Đối với tiểu cô nương "Lý" kia... trong lòng Đằng Thanh Sơn không hề có một chút cảm tình nam nữ, dù sao "Lý" chỉ là một tiểu cô nương mới mười ba tuổi, so với Tiểu Vũ muội muội của mình, còn nhỏ hơn.
Mà Đằng Thanh Sơn tâm lý và tuổi tác, sợ cũng đủ làm phụ thân của "Lý".
Tất cả, cũng chỉ như là sự quan tâm của huynh trưởng mà thôi.
"Ân, tiểu cô nương ở tại Võ An quận thành, có lão Vương chiếu cố, thật ra cũng chẳng có gì nguy hiểm, cuộc sống sau này đều phải dựa vào chính bản thân cô ta ." Đằng Thanh Sơn hiểu được, đối với cuộc đời của Lý, hắn cũng chỉ là một người khách qua đường mà thôi.
Hô!
Một người trung niên thân mặc áo bào xám, đội mũ rộng vành bước nhanh tiến vào bên trong khách sạn, nhìn thoáng qua Đằng Thanh Sơn, trong đôi mắt xẹt qua một tia kinh sắc. Tiếp đó, trung niên nhân này dọc theo thang lầu trực tiếp đi lên lầu trên.
Trên lầu ba, bên trong một gian phòng khách,một chiếc bàn tròn bên trên bày thịnh soạn rượu và thức ăn, ngồi chung quanh là ba gã trung niên nhân và hai lão giả. Năm người này đều một thân trường bào màu xám. Một trong hai lão giả chính là Ngụy Thương Long, trưởng lão của Thiết Y môn tại Dương Châu Sở quận, năm người đang ăn uống, cười nói.
Phanh! Phanh! Phanh!
Tiếng đập cửa vang lên, bên trong phòng năm người đều an tĩnh lại.
"Tiến vào." Ngụy Thương Long mở miệng nói.
Cửa đẩy ra, người đi vào là tên trung niên nhân áo bào xám đội nón rộng vành. Năm người trên bàn rượu thấy người vừa đến, thầm thở phào một hơi. Người đến đóng cửa phòng, tháo chiếc nón, liền lập tức nói: "Chuyện đã làm thỏa đáng! Bất quá... Ta vừa rồi từ phía dưới đi lên. Tại lầu một trông thấy Quy Nguyên tông Đằng Thanh Sơn!"
"Đằng Thanh Sơn!" Năm người đều có chút giật mình.
Ngụy Thương Long quay đầu nhìn về phía trung niên nhân tướng mạo tuấn tú, hai bên tóc mai đã điểm bạc bên cạnh nói: "Sư huynh, Đằng Thanh Sơn kia đến nơi này, có thể hay không là Quy Nguyên tông đã biết bí mật của Thiết Y môn chúng ta ?"
Nghe ngữ khí của Ngụy Thương Long, trung niên nhân khuôn mặt tuấn tú này hiển nhiên là người cầm đầu cả nhóm.
"Bên trong Thiết Y môn chúng ta, biết được bí mật này cũng cực ít! Quy Nguyên tông không có khả năng biết được." Tuấn tú trung niên nhân lắc đầu:
"Chỉ là, bí mật này của Thiết Y môn chúng ta, có được cũng là ở Từ Dương quận mà ra. Chẳng lẽ Quy Nguyên tông tại Từ Dương quận, cũng phát hiện ra một ít dấu vết?"
Bên trong gian phòng, sáu người đều trầm hẳn.
Việc này, quan hệ trọng đại.
"Sư huynh." Ngụy Thương Long cau mày nói: "Đằng Thanh Sơn là Quy Nguyên tông HẮC GIÁP QUÂN THỐNG LĨNH.Nếu hắn không có việc thì đến Nam Man thành làm gì? Ta nghĩ không ra hắn còn có chuyện gì khác. Cho nên ta lo lắng là hắn ở trong chỗ tối theo dõi chúng ta. Thậm chí là không chỉ riêng một mình hắn, còn có người khác mà chúng ta không phát hiện ra."
Lời này nói ra, toàn trường mấy người đều động tâm lo lắng.
"Nếu như bị bọn họ nhìn trúng, chúng ta sẽ rất phiền toái."
"Sư bá tổ, chúng ta làm sao bây giờ?"
Một đám đều nhìn về phía tuấn tú trung niên nhân.
"Đừng tự hù dọa chính mình!" Tuấn tú trung niên nhân lắc đầu nói: "Nếu Quy Nguyên tông có người khác, chúng ta đã sớm phát hiện rồi. Còn Đằng Thanh Sơn một thân một mình... Hừ, hắn nếu như không biết tự lượng sức mình, đó là muốn chết. Không cần lo lắng, chúng ta ăn cơm tối xong. Nghỉ ngơi một đêm, sáng mai xuất phát tiến vào Man Hoang!"
"Dạ." Năm người còn lại đều cung kình lên tiếng.
Sáng sớm tinh mơ, Thiết Y môn sáu người liền mặc trường bào màu xám, đội nón rộng vành nhanh chóng rời khỏi Nam Man thành, sau đó đi bộ tiến vào Man Hoang. Dù sao trong man hoang, núi rừng khe gò rất nhiều, căn bản không thể cưỡi ngựa, chỉ có thể dựa vào đôi chân. Đằng Thanh Sơn xuất phát so với sáu người của Thiết Y môn chậm hơn một chút.
Mặt trời nhô lên.
Đằng Thanh Sơn đi ra cửa Nam của Nam Man thành,đi thẳng hướng nam.
"Man Hoang a... Thật không biết, Man Hoang này đến cùng là tới đâu." Xa xa nhìn vô tận cự thạch chen ngang, thậm chí chỗ xa xa trong mơ hồ còn có những ngọn núi hiểm trở che dấu trong mây mù. Đây là Man Hoang! Là khu vực nguy hiểm nhất trên đất Cửu Châu.
Trên Cửu Châu đại địa,từ khu vực đông nam của Dương Châu đến phía nam của Viêm Châu, rồi đến khu vực tây nam của Nhung Châu, phía nam của ba châu này đều là Man Hoang!
Về phần sâu nữa, trong sách không có ghi chép lại.
"Trên bản đồ của Quy Nguyên tông, cũng ghi chép tới chỗ sâu bên trong hơn hai nghìn dặm. Chỗ sâu bên trong nữa... Một mảnh trống không." Đằng Thanh Sơn cúi đầu nhìn phần bản đồ trong tay, hơi phân biệt phương hướng một lát, liền thu hồi bản đồ, tiếp tục đi nhanh tới.
Trong man hoang ít ai lui tới, lá rụng khô giòn đều chất đống trên mặt đất, đi ở phía trên đều phát ra tiếng vang. Từng ngọn đại thụ cổ xưa, không biết đã sinh trưởng từ bao nhiêu năm.
Vẻn vẹn đi mấy canh giờ, Đằng Thanh Sơn nhìn thấy một thân cây lớn nhất, chừng ba trượng rộng.
"Man Hoang này so với Amazon của kiếp trước, không biết lớn hay nhỏ hơn nữa!" Đằng Thanh Sơn kiếp trước từng trải qua huấn luyện trong Amazon: "Bất quá Amazon phần lớn đều là thủy vực. Mà đây, lại chỉ là núi rừng, hơn nữa toàn dã thú độc xà, độc trùng, thậm chí còn có yêu thú, nguy hiểm hơn nhiều!"
Lá khô cành gãy, mùi hư thối rữa nát tràn ngập núi rừng, đại thụ cành lá che Kýn trời, làm bầu không khí đều rất nặng nề.
Đằng Thanh Sơn bước tiến nhẹ nhàng, Man Hoang cổ xưa này tựa như nhà của hắn.
Ngay bên cạnh một gốc đại thụ âm u, quấn quanh gốc đồng dạng là một con độc xà đen thui, nó nhìn chằm chằm thân ảnh loài người đang rất nhanh đi tới - Đằng Thanh Sơn!
"Hưu!"Độc xà súc thế đã lâu, phảng phất như một tia chớp đen bất thình lình thoát ra, há mồm hướng tới Đằng Thanh Sơn.
"Hô!"
Đằng Thanh Sơn bước tiến không chút nào thay đổi, Ẩm Huyết đao trong tay xẹt ra một đạo hồng quang, con độc xà từ giữa không trung rơi xuống, hai đoạn thân thể ở trên mặt đất vẫn "Xuy xuy" co quắp quẫy đi quẫy lại, sức sống đích xác rất mạnh mẽ.Đằng Thanh Sơn không thèm liếc mắt nhìn đến một cái, tiếp tục đi nhanh về phía trước, nháy mắt công phu, đã liền khuất xa.
Độc xà?
Đằng Thanh Sơn căn bản không sợ độc, hơn nữa, lấy độ linh mẫn lục giác của hắn, độc xà mãnh thú, căn bản không thể tránh khỏi sự phát hiện.
Đằng Thanh Sơn bước tiến tốc độ rất nhanh, trong khi đó sáu người của Thiết Y môn lại đi tương đối chậm. Bọn họ mặc dù đều là cao thủ, thậm chí trong đó có một người còn là tiên thiên cường giả. Có điều... xà, trùng trong Man Hoang này, bọn họ không có một chút khinh thường.
Đặc biệt là Hậu thiên cao thủ, một khi bị cắn phải, không chết cũng trọng thương!
"Ngân Giác sơn, phải xâm nhập đến hơn hai nghìn dặm . Trong Man Hoang này đều là núi rừng và hồ, còn có xà trùng mãnh thú... Chúng ta sợ là phải nửa tháng mới có thể đến nơi." Đám người Ngụy Thương Long đều nắm chặt binh khí, ở trong Man Hoang, cho dù danh liệt Địa Bảng, bị đám xà, trùng cắn phải,vẫn có thể chết như thường!
Nguy cơ chỗ nào cũng có!
"Có người tới!" Tuấn tú trung niên nhân sắc mặt lạnh lùng, quát khẽ một tiếng.
Năm người kia lập tức an tĩnh lại. Chỉ thấy một bóng người nhanh chóng hiện ra ở xa xa, nhìn thoáng qua về hướng bên này.
"Là Đằng Thanh Sơn!" Ngụy Thương Long biến sắc.
Sắc mặt cả mấy người đều trở nên khó coi.
"Đằng Thanh Sơn này đi theo phía sau chúng ta..." Một cao thủ Thiết Y môn nhìn về phía tuấn tú trung niên nhân nói: "Sư bá tổ, Đằng Thanh Sơn kia phỏng chừng đúng là theo dõi chúng ta! Khi mới rời khỏi Nam Man thành, đó là một mảnh bình nguyên mênh mông, hắn không dám đuổi sát theo. Lúc này tới bên trong Man Hoang, hắn mới vội vã đuổi theo. Vừa rồi nếu không phải sư bá tổ nhận ra được tiếng vang, chúng ta phỏng chừng vẫn không phát hiện được hắn."
"Có khả năng trùng hợp..." Cũng có người mở miệng.
Tuấn tú trung niên nhân trầm giọng nói: "Đã một lần gặp phải hắn, lần này lại vẫn gặp phải hắn. Có lẽ là trùng hợp, nhưng cũng có thể là hắn đang theo dõi chúng ta."
"Mặc kệ là theo dõi thật, hay là theo dõi giả! Bí mật của Thiết Y môn chúng ta không thể bị bại lộ! Một khi bị bại lộ truyền bá ra... Thiết Y môn chúng ta khó có khả năng hưng thịnh, thậm chí còn sẽ đưa tới tai ương ngập đầu." Tuấn tú trung niên nhân âm thanh lạnh lùng nói tiếp: "Lưu Kiến, ngươi hãy đi... giết Đằng Thanh Sơn!"
--------------------------------