Chương 147
-
Cửu Đỉnh Ký
- Ngã Cật Tây Hồng Thị
- 2541 chữ
- 2020-05-09 06:56:11
Số từ: 2536
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
Hô!
Một đạo tàn ảnh nhanh chóng xuyên qua, ngẫu nhiên có độc xà, mãnh thú muốn tập kích tàn ảnh này đều bị giết chết.
Nghe được xa xa truyền lại tiếng gầm gừ phẫn nộ:
Thiên Ưng môn môn chủ, ta nhất định phải đem ngươi băm thây vạn đoạn!
. Đằng Thanh Sơn cười nhạo một tiếng:
Thiên Ưng môn môn chủ? Ngươi có bản lĩnh trước tiên ở trên toàn cửu châu đại địa, tìm được một cái Thiên Ưng môn đi.
‘Thiên Ưng môn’ chính là Đằng Thanh Sơn thuận miệng bịa đặt, về phần thực sự có hay không cũng không biết, ít nhất chính mình không có nghe nói qua.
Nếu thật sự có, Thiết Y môn nếu tìm tới thì chỉ có thể tính ngày đó Thiên Ưng môn xui xẻo.
Vong Ngã cảnh giới này không hổ là trạng thái chiến đấu cực mạnh, có thể đem thực lực bản thân đạt tới đỉnh phong. Một trận chiến vừa rồi, nhiều lần đều bị đối phương chiếm thế chủ động! May mắn chạy thẳng tắp trối chết cùng cảnh giới không quan hệ.
Nhớ lại trận chiến vừa rồi, Đằng Thanh Sơn than thở mãi không thôi.
Dựa theo cảnh giới phân chia.
Tiên thiên Hư đan, bình thường là Nhập Vi cảnh giới.
Tiên thiên Thực đan, là Vong Ngã cảnh giới hoặc là Chân Ngã cảnh giới’.
Tiên thiên Kim đan, chính là Phản Phác Quy Chân.
Nếu nói Vong Ngã cảnh giới cùng Chân Ngã cảnh giới chính là ý thức chiến đấu cực mạnh. Thì Phản Phác Quy Chân so ra có hơn một chút là có thể làm cho lực cản không khí biến mất!
Giống như các Tiên thiên cường giả, giơ tay nhấc chân cũng làm đất đá văng tung tóe. Một kiếm đâm ra, lực cản không khí là rất kinh người, tốc độ càng nhanh thì lực cản không khí càng lớn! Cho dù Vong Ngã cảnh giới cùng Chân Ngã cảnh giới cũng không thể tiêu trừ lực cản không khí.
Nhưng Tiên thiên cường giả có thể!
Cũng là một kiếm đó những sử dụng Tiên thiên chân nguyên, một khi không có lực cản không khí có thể sẽ nhanh hơn gấp hai gấp ba. Nhanh hơn gấp hai gấp ba là cái khái niệm gì? Đó là một kích tất sát!
Bởi vì Tiên thiên Kim đan cường giả, nhất chiêu nhất thức, không phát ra tiếng khí bạo, cũng không có cuồng phong gào thét, có vẻ rất bình thường cho nên được xưng là Phản Phác Quy Chân cảnh giới! Lúc trước, Gia Cát Nguyên Hồng thu Đằng Thanh Sơn làm đệ tử đã thi triển thủ đoạn, đó chính là Phản Phác Quy Chân!
Đằng Thanh Sơn cũng là đọc U Nguyệt Thương điển mới biết được điểm này.
" Dựa theo những gì U Nguyệt Thương điển nói, chỉ có cảnh giới tăng lên, ‘thần’ của người ta mới có thể thuế biến. ‘Thần’ thuế biến sẽ dung hợp Tiên thiên chân nguyên, lúc này Tiên thiên chân nguyên mới có thể thuế biến! Hiện tại ta cần lĩnh ngộ Chân Ngã cảnh giới." Đằng Thanh Sơn cũng không định tu luyện Vong Ngã cảnh giới, một khi vong ngã thì lúc chiến đấu cũng không để ý chính mình bị thương nặng.
Hơn nữa, tu luyện Vong Ngã cảnh giới, tương lai rất khó bước vào Tiên thiên Kim đan. Kỳ thật rất nhiều cường giả, cũng không nghĩ tới tu luyện Vong Ngã cảnh giới, thế nhưng Chân Ngã cảnh giới quá khó khăn, chỉ có thể lui mà cầu cái kém hơn, tu luyện khó khăn thấp hơn Vong cảnh giới.
......
Đằng Thanh Sơn một đêm cũng không nghỉ ngơi, mà là chạy thật nhanh, một đường giết chết mãnh thú độc xà vô số, buổi tối ngày hôm sau mới nghỉ ngơi một đêm. Đợi đến buổi sáng ngày thứ ba, Đằng Thanh Sơn đã đi ra biên giới Man Hoang.
Tại một bờ sông, Đằng Thanh Sơn đem quần áo rách nát ném xuống, giặt sạch một lần trong nước sông rồi thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ.
" Bùm bùm" Đằng Thanh Sơn gân cốt phát ra thanh âm rất khẽ, chỉ thấy song chưởng của hắn vốn tráng kiện lại co rút lại một chút, thân thể cao lên một chút, đồng thời lột bỏ mặt nạ da người mang trên mặt. Nhất thời từ một mãng hán tráng kiện có vết sẹo biến trên mặt biến thành một thanh niên thanh tú.
Đem Thiên Ưng Trảo bỏ vào trong gói đồ, tay cầm Ẩm Huyết đao, trên lưng lại lần nữa đeo gói đồ.
Một lát sau, Đằng Thanh Sơn bước ra khỏi Man Hoang.
"Vẫn là bên ngoài thoải mái!" Đi ra khỏi Man Hoang, dương quang buổi sáng chiếu ở trên người, nắng ấm dào dạt, gió nhẹ quất vào mặt, thật thoải mái. "Không khí cũng tươi mát hơn, không giống trong Man Hoang, khí tức thi thể dã thú hư thối hàng năm không tiêu tan." Đằng Thanh Sơn tâm tình rất tốt.
Gần mười ngày trong Man Hoang, cùng Đặng Canh đánh một trận! Trận chiến ấy, Đằng Thanh Sơn ở thế hạ phong, bất quá duyên cớ là Đằng Thanh Sơn không sử dụng thương!
Dù sao cả đời này, tinh lực của Đằng Thanh Sơn đều tiêu phí tại thương pháp, dài một tấc cường một tấc. Nếu Luân Hồi thương thật sự thi triển ra, tuy rằng cảnh giới kém so với đối phương nhưng thương pháp của Đằng Thanh Sơn lại rất đáng sợ. Nếu hai người liều chết một trận, lấy thương pháp sắc bén của Đằng Thanh Sơn thì khả năng thắng không dưới năm thành!
Chỉ là...... Thương pháp cao thủ quá ít, Đằng Thanh Sơn thương pháp rất nhiều người đều biết. Một khi dụng thương pháp thì nhất định phải giết được đối thủ. Không giết được Đặng Canh, thân phận rất có thể bị bại lộ.
Mà sử dụng quyền pháp, cho dù không giết chết Đặng Canh, thân phận cũng sẽ không bị bại lộ!
"Dù sao mục đích của ta là phá hư chuyện tốt của bọn họ! Đạt được hiệu quả là được rồi." Giết Đặng Canh hay không, Đằng Thanh Sơn cũng không để ý. "Lần này một chuyến đi Man Hoang, thu hoạch thật ra không nhỏ, ăn Chu Quả, bước vào Tiên Thiên, lại còn được Thiên Ưng Trảo. Tối trọng yếu vẫn là nó!" Đằng Thanh Sơn sờ sờ hắc sắc tiểu đỉnh tại lồng ngực, sau đó lại bỏ vào trong quần áo. Cho dù hắc sắc tiểu đỉnh cùng bảo đồ quan hệ, Đằng Thanh Sơn cũng không quan tâm, ở trong lòng hắn...... tiểu đỉnh ý nghĩa kỷ niệm quan trọng hơn.
Võ An quận thành.
Đát, đát, đát.
Đằng Thanh Sơn cưỡi Thanh Tông Mã, hành tẩu tại Võ An quận thành Liễu Hồ phố. Lúc trước Đằng Thanh Sơn đem Lý an bài tại đây, hơn nữa hắn cũng đáp ứng, giúp nàng báo thù.
"Không biết tiểu cô nương kia hiện tại thế nào." Đằng Thanh Sơn đi tới, kinh ngạc phát hiện: "Di, Liễu Hồ phố này, như thế lại náo nhiệt như vậy!"
Tại Liễu Hồ phố đều là các tòa đại phủ đệ, có thể mua được thì đều là phú thương hoặc nhân vật có thế lực.
Liễu Hồ phố bình thường ban ngày vẫn rất thanh tĩnh. Bên bờ hồ Liễu Hồ phố có một con thuyền lớn xinh đẹp đang đậu lại. Đằng Thanh Sơn cũng biết đó là hoa thuyền! Thường thường đến chiều muộn là bên bờ hồ sẽ có đại lượng hoa thuyền, thu hút một vài phú thương đến hưởng lạc.
"Hiện tại là ban ngày, như thế nào lại có nhiều hoa thuyền như vậy?" Đằng Thanh Sơn có chút kinh ngạc.
Một vài chiếc hoa thuyền tiến lại gần tương đối gần, trong đó có một cái hoa thuyền lớn nhất thậm chí còn cập bờ. Mà ở trên bãi cỏ bên bờ, không ngờ còn tụ tập một đám người đông đúc. Nhìn sơ qua tối thiểu có trên một ngàn người, sắp xếp dài hơn mười trượng.
Đằng Thanh Sơn một bên cưỡi ngựa hướng đến chỗ Vương mập mạp, một bên nhìn cảnh náo nhiệt. Chỉ nghe một tiếng la trong trẻo: "Nhìn xuống phía dưới, là một trong tứ hương của Thiên Hương Viện chúng ta, Xuân Hương cô nương." Nhất thời đông đảo hơn một ngàn,mọi người hoan hô lên.
" Xuân Hương cô nương, đêm nay, ngươi là của ta."
" Ha ha, ta tới cổ động cho ngươi."
Tiếng cười từng đợt.
......
Đợi đến Đằng Thanh Sơn đến gần, mới phát hiện.
Nguyên lai trên cỏ bên bờ hồ, phía dưới lót thảm lông, mặt trên bãi cỏ bày đặt nhiều bàn, ước chừng có năm mươi cái bàn. Một đám phú thương quý nhân ăn mặc đẹp đẽ ngồi ở bên cạnh bàn, hộ vệ và người hầu của bọn họ đều đứng ở một bên. Các phú thương thích ý uống rượu, ăn hoa quả, nhìn biểu diễn trên hoa thuyền.
Mà bên ngoài năm mươi cái bàn, còn có nhiều người hơn vây quanh xem náo nhiệt, những người đó rất chật vật, một đám người chen nhau.
"Lão Vương." Đằng Thanh Sơn ánh mắt đảo qua, liền nhìn thấy Vương mập mạp đang ngồi ăn nho.
Vương mập mạp mặc áo choàng màu vàng, phía sau có hai gã hộ vệ, hắn cũng coi như có thân phận, độc chiếm một bàn.
Nghe thấy thanh âm, Vương mập mạp đột ngột quay đầu, lập tức nhanh chóng chạy đến bên người Đằng Thanh Sơn, cung kính nói: "Thống lĩnh đại nhân, ngươi đã về rồi, chúc mừng thống lĩnh đại nhân."
"Lão Vương, ngươi rất biết hưởng thụ a." Đằng Thanh Sơn cười nói.
"Hắc hắc, bình thường không có việc gì, cũng là tìm một vài việc vui để xem." Vương mập mạp cười nói, đồng thời hắn lập tức khiển trách kia hai gã hộ vệ đi theo: "Còn không dẫn ngựa cho thống lĩnh đại nhân, đứng ngây ngốc ở đấy làm gì."
Đằng Thanh Sơn đưa dây cương qua: "Lão Vương, lần trước ta bảo ngươi chiếu cố tốt cho tiểu cô nương kia, nàng bây giờ vẫn tốt chứ?"
" Tiểu cô nương?" Vương mập mạp lắc đầu nói," Thống lĩnh đại nhân, lần trước người vừa ly khai hai ngày. Tiểu cô nương lại đột nhiên có một sư phó! Theo nàng ta nói, nàng muốn đi cùng sư phó nàng.... Trước khi đi, còn nhờ ta giao cho người một phong thơ. Đúng rồi, tiểu cô nương kia cũng nói người không cần báo thùcho nàng, nàng sẽ đi báo thì cùng sư phó."
Đằng Thanh Sơn nghi hoặc nhíu mày: "Sư phó?"
"Ân." Vương mập mạp gật đầu: "Là nữ nhân, nhìn bề ngoài không sai biệt lắm tầm ba bốn mươi tuổi. Nhưng là...... nữ nhân này, ánh mắt rất dọa người. Nàng chỉ liếc mắt nhìn ta một cái mà lưng ta đều đổ mồ hôi, hẳn là là một nhân vật rất lợi hại. Bất quá nữ nhân kia tựa hồ rất thích tiểu cô nương."
Đằng Thanh Sơn rất rõ ràng, kinh mạch của nàng tạp chất nhiều lắm, không thể vận chuyển nội kình tâm pháp, như thế nào lại có sư phó?
"Lão Vương cũng là Hậu thiên cao thủ, có thể làm Lão Vương sợ hãi như vậy thì nữ nhân kia có lẽ là cao thủ lợi hại. Nếu có thể thu Lý làm đồ đệ, phỏng chừng có thủ đoạn giải quyết vấn đề về kinh mạch của nàng." Đằng Thanh Sơn cũng thở dài một hơi nhẹ nhõm: "Lão Vương, ngươi mang lá thư đến đây, ta nghỉ tạm tại nơi này ăn cơm trưa."
Vương mập mạp liền nói: "Thống lĩnh đại nhân, người ngồi chỗ của ta." Nói xong, Vương mập mạp lập tức phân phó người gọi món ăn.
......
Bên bờ, gió hồ thoáng mát.
Ăn mỹ thực, mắt nhìn một đám nữ tử xinh đẹp động lòng tại trên boong hoa thuyền biểu diễn, xác thực không tệ.
"Tuyển hoa khôi?" Đằng Thanh Sơn ngồi xuống một lát, nghe lời người ta nói chung quanh, cũng biết hôm nay là làm gì. Đây là ‘Tuyển hoa khôi’ tại Võ An quận thành bốn năm một lần, tới tham gia một đám đều hồng bài có danh khí. Đằng Thanh Sơn vốn tưởng rằng thanh lâu nữ tử đầy khí chất phong trần.
Bất quá mười nàng cạnh tranh hoa khôi này, chẳng những mĩ miều, mà đều có khí chất bất đồng. Luận xinh đẹp, khí chất, không kém chút so với Gia Cát Thanh. Cầm kỳ thi họa, cũng có sự am hiểu sâu.
"Chỉ tiếc là mệnh bất hảo, rơi vào phong trần." Đằng Thanh Sơn nhìn thấy những nữ tử này, không khỏi thầm nhủ lắc đầu. Ở thời loạn thế này, gia thế bất hảo nếu lớn lên càng xinh đẹp thì càng thảm.
"Ân?" Đằng Thanh Sơn không khỏi quay đầu.
Chỉ thấy hai gã hán tử mặc trang phục màu xanh đi tới, trong đó một người quát: "Góc phía sau có cái bàn, ngươi đến kia ngồi! Cái bàn này, Thanh Hồ Đảo chúng ta chiếm. Còn các ngươi nữa, cái bàn này của các ngươi, Thanh Hồ Đảo chúng ta cũng chiếm." Ngữ khí của hai người này rất bá đạo.
"Thanh Hồ Đảo? Khó trách bá đạo như vậy." Đằng Thanh Sơn cũng giật mình.
Tại Dương Châu, Thanh Hồ Đảo chính là hoàng đế!
"Ân, không có nghe ta nói sao?" Hán tử áo xanh sắc mặt trầm xuống, trừng mắt nhìn Đằng Thanh Sơn.
"Nga, Đằng thống lĩnh, ha ha, nhân sinh hà xử bất tương phùng a!" Một tiếng cười vang lên, Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bạch ngân trường bào thanh niên cùng một tử sam thiếu nữ sóng vai mà đi, ở phía sau bọn họ có năm nam nữ trẻ tuổi đi theo.
"Cổ Thế Hữu!" Đằng Thanh Sơn liếc mắt một cái nhận ra người tới, đúng là Thanh Hồ Đảo Thiếu đảo chủ Cổ Thế Hữu.
"Thiếu đảo chủ." Đằng Thanh Sơn cười nói.
"Thiết Phàm, lui ra." Cổ Thế Hữu phân phó tên hán tử áo xanh kia, "Vị này chính là Quy Nguyên Tông đệ nhất thống lĩnh, Đằng Thanh Sơn! Nửa năm sau của năm nay mới ra nhập trong Địa bảng, Đằng thống lĩnh chính là danh liệt Địa bảng thứ bốn mươi sáu. Đằng thống lĩnh, không ngại ta cùng sư muội ngồi ở bên cạnh ngươi chứ?"
"Mời." Đằng Thanh Sơn gật đầu nói, đồng thời đáy lòng nghi hoặc, Địa bảng thứ bốn mười sáu?