Chương 148


Số từ: 2284
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
"Đằng thống lĩnh, vị này chính là sư muội của ta Ôn Tiêu." Cổ Thế Hữu nói, tử sam thiếu nữ kia có cặp lông mày khá dầy, có một cổ khí chất oai hùng, tử sam thiếu nữ nhìn kỹ Đằng Thanh Sơn, cũng mỉm cười nói:" Ôn Tiêu chưa gặp qua Đằng thống lĩnh. Đáng tiếc, lần trước ta không cùng sư huynh đi Hoả Diễm Sơn, nếu không cũng có thể chứng kiến uy lực Hỏa diễm thương của Đằng thống lĩnh."
Đằng Thanh Sơn rùng mình.
"Hỏa diễm thương?" Đằng Thanh Sơn cười nói: "Ôn cô nương, "Hỏa diễm thương" này là sao?"
Ôn Tiêu kinh ngạc nói: "Đằng thống lĩnh không biết sao? Địa bảng bản mới nhất nói Đằng thống lĩnh thương pháp như ngọn lửa cuồng bạo, mãnh liệt. Hơn nữa Đằng thống lĩnh ngươi cũng là tại Hỏa Diệm Sơn thành danh trên toàn Cửu Châu đại địa, không ít người xưng hô ngươi là "Hỏa diễm thương", trên địa bảng miêu tả rất rõ ràng a."
Đằng Thanh Sơn dở khóc dở cười.
"Hỏa diễm thương" Đằng Thanh Sơn?
Trong thiên hạ cao thủ lợi hại, quả thật là có kèm theo danh hiệu, như "Huyết nguyệt đao" Mạnh Điền, như "Lôi thần đao" Ngô Việt, "Sinh tử đao" Đỗ Cửu... vân... vân. Đại đa số danh hiệu có thể để lộ ra một chút tin tức, "Hỏa diễm thương", gợi rõ là Đằng Thanh Sơn chỉ dùng thương, mà thương pháp lại dũng mãnh cuồng bạo.
"Đằng thống lĩnh, như thế nào, ngươi còn không biết?" Cổ Thế Hữu kinh ngạc hỏi.
"Ta mấy ngày nay ra bên ngoài, còn chưa trở về Quy Nguyên tông, đích xác là không biết." Đằng Thanh Sơn nói.
"Thì ra là thế." Cổ Thế Hữu gật đầu.
Đúng lúc này, cách đó không xa một gã ngân phát lão giả thân thể béo tốt cười nheo mắt, chạy bộ lại. Khi chạy tới nơi hơi hơi một khom người, cười nói: "Thiếu đảo chủ đến, trước đó cũng không thông tri lão hủ một tiếng để lão hủ hảo hảo chuẩn bị a... Thiếu đảo chủ ngài muốn dùng gì cứ việc phân phó."
Cổ Thế Hữu nhìn thoáng qua ngân phát lão giả này: "Nga! Là Vũ Văn lão bản. Đúng rồi! Năm nay mười giai nhân trên thuyền hoa, có vài vị là của Vũ Văn lão bản ngươi a?"
Ngân phát lão giả lập tức cười nói: "Có bảy cô nương, cô nương hiện tại tên là Mộng Đỗ Quyên. Đây cũng là thủ hạ đắc ý nhất của ta, phóng mắt khắp toàn bộ Võ An quận thành này nói về cầm kĩ, nàng là số một số hai. Hơn nữa, nàng bây giờ vẫn còn rất non. Hay là, Thiếu đảo chủ ngươi..."
"Ngươi trước tiên lui xuống." Cổ Thế Hữu sắc mặt trầm xuống.
Ngân phát lão giả nhìn thoáng qua tử sam thiếu nữ, liền lập tức lui ra.
"Sư huynh, cô nương Mộng Đỗ Quyên phía trên kia Mộng Đỗ Quyên cũng thật là mỹ nhân đấy." Tử sam thiếu nữ nói.
"Sư muội, ngươi đừng đùa sư huynh." Cổ Thế Hữu cười.
Bỗng nhiên, chung quanh đông đảo hơn một ngàn người rồi đột nhiên tuôn ra tiếng hoan hô ầm ầm, tất cả mọi ánh mắt đều dừng ở thuyền hoa trên boong. Một bạch y thiếu nữ dáng vẻ động lòng người ôm một cây thất huyền cầm, thoáng hạ thấp người rồi ngồi xuống, đem thất huyền cầm đặt ở trước mặt.
Rồi sau đó cắt trà hương, châm lư hương.
Bạch y thiếu nữ nhắm mắt ngưng thần một lát, mới gẩy thất huyền cầm.
"Oanh!" tiếng vang thanh thúy truyền vào lòng người. Trong nháy mắt, chung quanh hoàn toàn an tĩnh lại.
"Ân?" Đằng Thanh Sơn kinh ngạc quay đầu nhìn lại.
Đó là một âm thanh, Đằng Thanh Sơn không tự Kìm hãm được tâm run lên, da đầu tê dại. Rồi sau đó liền buông chén rượu, ngưng thần cẩn thận lắng nghe tiếng đàn. Tiếng đàn từng hồi, tiết tấu thanh thoát, giống như một con chim sơn ca, từng tiếng truyền vào lòng người, làm cho tâm tình người ta thư sướng.
Không biết qua bao lâu, theo một tiếng huyền cầm vang lên trên không rồi lan tỏa, một khúc cuối cùng cũng xong.
"Hảo cầm kĩ." Đằng Thanh Sơn nhìn thấy bạch y thiếu nữ kia, hắn như thế nào cũng không thể tưởng tượng, cầm kĩ có thể tạo ra sự rung động khoan khoái. Cầm thanh thuộc bậc đại sư, thậm chí còn ảnh hưởng tâm tình hắn, lại là một thanh lâu nữ tử.
"Cầm kĩ của Mộng Đỗ Quyên cô nương, mọi người cũng thấy được. Hiện tại, mọi người có thể mua hoa tặng cho Mộng Đỗ Quyên cô nương, một cành màu trắng một trăm lượng bạc, một cành màu vàng một ngàn lượng bạc, một cành màu đỏ một vạn lượng bạc!" Một vị vận hồng y phụ nhân cười nói: "Mười vị giai nhân, đến cuối cùng ai được hoa, bạc cộng lại nhiều nhất đó chính là hoa khôi! Hơn nữa, trong số những người tặng hoa cho hoa khôi, ai tặng hoa quý nhất, sẽ có cơ hội cùng hoa khôi tận hưởng đêm đẹp, cho dù tặng hoa sắp xếp thứ hai thứ ba, cũng có cơ hội cùng hoa khôi một mình gặp lại."
Nói xong, hai nữ đồng đang cầm lẵng hoa từ trên thuyền đi lên bờ.
"Lý lão gia, tám trăm lượng bạc!"
"Vương lão gia, một ngàn lượng bạc!"
"Lam đại nhân, một ngàn năm trăm lượng bạc!"
Một đám phú ông, vì thích giai nhân nên vung tiền như rác.
"Hoa khôi?" tử sam thiếu nữ Ôn Tiêu cảm khái nói: "Nguyên lai, được nhiều bạc nhất chính là hoa khôi, ai... Cầm kĩ của nữ tử này, ta từ nhỏ đến lớn giờ mới được thưởng thức trình độ cao siêu như vậy. Đáng tiếc, phải bồi tiếp cùng với xú nam nhân."
Đúng lúc này.
" Lão gia nhà ta sẽ chuộc thân cho cô nương Mộng Đỗ Quyên!" Một đạo thanh âm hùng hậu vang lên.
Nhất thời chung quanh hơn một ngàn hào nhân lập tức an tĩnh lại, nhìn chằm chằm vào người vừa nói. Đó là một đại hán vừa cao vừa to làn da ngăm đen, đứng ở kia, trông như một tòa thạch điêu.
"Chuộc thân? Lão gia nhà các người chuộc được sao?" Có người cười nhạo nói.
"Mộng Đỗ Quyên cô nương, lần này rất có thể chính là hoa khôi, cái giá sẽ phải lên tận trời cao." Một đám người thường hoặc nhóm phú thương, đều xem trọng.
Có thể nói "Hoa khôi" nữ nhân, cho dù muốn cùng một đêm nhưng không có mấy ngàn lượng bạc thì đều là nằm mơ. Nữ nhân như vậy, tại thanh lâu chính là gà đẻ trứng vàng! Hơn nữa cũng là vai chính nên hoa khôi này ở trong thanh lâu địa vị cũng rất cao.
"Cho lão bản các ngươi, báo ra con số đi." đại hán ngăm đen quát.
Chỉ thấy ngân phát lão giả đi lên boong thuyền, cười vang nói: "Chuộc thân, cũng không phải là không thể! Bất quá, Mộng Đỗ Quyên cô nương, trong vạn người có một, chúng ta cũng phảt hao tổn rất nhiều tâm huyết mới có thể bồi dưỡng ra. Nếu lão gia nhà các ngươi thật sự chuộc thân cho nàng, một cái giá, một vạn lượng hoàng kim!"
"Một vạn lượng hoàng kim?"
Một ngàn hào nhân ở đây đều bị dọa.
Một vạn lượng hoàng kim tương đương một trăm vạn lượng bạc trắng! Đây là một con số rất khủng bố, bình thường có thể có mười vạn lượng bạch ngân đã là phú hào. Có thể có một trăm vạn lượng là phú ông hoặc là đại phú thương. Một đệ nhất nữ tử ở thanh lâu, chào giá đạt tới toàn bộ gia sản của một đại phú thương!
Thật dọa người!
Tuy rằng nói loại hoa khôi này, một đêm cũng có thể thu được mấy ngàn lượng bạc, nhưng nếu là hoa khôi lại không thể thường xuyên tiếp khách, phải bảo trì sự huyền bí. Hơn nữa hoa khôi khi tuổi còn trẻ thì mới giá trị, tuổi càng tăng thì giá trị càng giảm. Hoa khôi cả đời cùng lắm có thể kiếm được khoảng một vạn lượng hoàng kim, cái này cũng có người trả giá sao.
"Một vạn lượng hoàng kim." tử sam nữ tử sợ hãi than: "Thì phải là một ngàn cân hoàng kim, hoàn toàn có thể đúc một người bằng vàng đã trưởng thành."
Giá trên trời!
Đại hán ngăm đen xoay người thoáng thấp giọng bàn bạc, liền đứng dậy cất cao giọng nói: "Một vạn lượng hoàng kim! Lão gia nhà ta chấp nhận!"
"Hô!"
Chung quanh hơn một ngàn hào nhân sợ ngây người, nếu cộng tất cả tài sản của những hào nhân này vào mới có thể . Ở đây có thể xuất ra được cái giá này, không có mấy người.
"A."
Ngân phát lão giả kia vừa nghe, cũng thất thần rồi lập tức phản ứng lại liền nói: "Này... Vị lão gia này, Mộng Đỗ Quyên khế ước bán mình của nàng, không ở chỗ này. Không thì thế này, ngươi chờ, ta lập tức đi lấy." Hắn cũng căn bản không nghĩ tới, tuyển hoa khôi, không ngờ lại có người chuộc thân.
"Khế ước bán mình, ngươi trở về tự xé là được." Ôn hòa thanh âm vang lên: "Thiết Tháp, đem kim phiếu cho bọn hắn, đưa Mộng Đỗ Quyên cô nương lại đây."
"Vâng, lão gia." Thiết Tháp đại hán lập tức nhảy xa mấy trượng.
"Mộng Đỗ Quyên cô nương, mời." Thiết Tháp đại hán đem kim phiếu đưa cho ngân phát lão giả.
Ngân phát lão giả vừa thấy một tập kim phiếu, tổng cộng mười tờ, mỗi tờ đều là một ngàn lượng hoàng kim, chữ to thiếp vàng, trong long hắn sợ hãi không thôi
"Khế ước bán mình ta trở về lập tưc hủy đi?" Ngân phát lão giả có chút không thể tin được, nếu hắn trở về hoàn toàn có thể thông qua quan phủ tái đem Mộng Đỗ Quyên lộng trở về.
"Không ai dám tham lam kim phiếu của lão gia nhà ta." Thiết Tháp đại hán nhìn thoáng qua ngân phát lão giả, ngân phát lão giả đáy lòng run lên. Có thể xuất ra một vạn lượng hoàng kim chỉ vì mua một nữ nhân, nhân vật như vậy, hắn chỉ sợ thật đúng là đắc tội không nổi.
Mộng Đỗ Quyên ôm Tiêu Diệp Thức cổ cầm, cùng Thiết Tháp đại hán rời thuyền hoa.
"Lão gia." Mộng Đỗ Quyên đi qua , khom người nói.
Vị lão gia kia rốt cục đứng dậy, đây là một nam tử hơi béo làn da trắng, một thân trường bào màu tím, nhìn dung mạo của hắn vẫn có thể đoán là khi còn trẻ rất tuấn tú, nam tử mập mạp gật gật đầu: "Từ hôm nay trở đi, ngươi đi theo ta!"
"Dạ, lão gia." Mộng Đỗ Quyên bình tĩnh lại, trong mắt cũng xẹt qua một tia vui sướng.
Dù sao cho dù là hoa khôi, cũng bị ngàn người cưỡi lên. Hiện tại thoát khỏi khốn cảnh, nàng có thể nào không mừng?
"Người này, ta như thế nào không biết?" Cổ Thế Hữu kinh ngạc nhìn thoáng qua trung niên nam tử, "Có thể xuất thủ hào phóng như vậy, tuyệt đối là đại phú thương. Dương Châu đại phú thương, ta cơ hồ đều biết, Đằng thống lĩnh, ngươi có biết đại phú thương này không?"
"Không biết." Đằng Thanh Sơn uống rượu nói.
Đúng lúc này, trung niên nam tử quay đầu nhìn về phía Đằng Thanh Sơn bọn họ: "Hôm nay Bùi Tam ta vận khí thật không tệ, có thể gặp được Tiềm Long bảng đệ nhất Đằng Thanh Sơn, cùng Tiềm Long bảng đệ nhị Cổ Thế Hữu."
"Tiềm Long bảng đệ nhất?" Đằng Thanh Sơn lập tức phản ứng lại.
Chính mình trên Địa bảng xếp ở vị trí bốn mươi sáu, đương nhiên danh liệt Tiềm Long bảng, cũng không nghĩ đến vị trí đệ nhất còn trên cả Cổ Thế Hữu một bậc.
Cổ Thế Hữu sắc mặt hơi hơi trầm xuống.
"Bùi Tam, ta tại Dương Châu tựa hồ không có nghe nói qua tên ngươi." Cổ Thế Hữu ánh mắt nheo lại hỏi.
Trung niên nam tử cười nói: "Ngươi cô lậu quả văn thôi."
Cổ Thế Hữu tức giận không khỏi dâng lên. Tại Dương Châu, ai dám đối Thiếu đảo chủ hắn bất kính?
Tử bào nam tử nhìn Đằng Thanh Sơn vài lần: "Mười bảy tuổi Tiềm Long bảng đệ nhất, Địa bảng thứ bốn mười sáu! Không tệ, rất không tệ! Quy Nguyên tông một thế hệ trẻ tuổi so với Thanh Hồ Đảo mạnh hơn." Lời này vừa nói ra, Cổ Thế Hữu lại tức giận. Tử bào nam tử ngay sau đó liền phân phó: "Thiết Tháp!"
Đại hán ngăm đen rất rõ ràng lão gia nhà mình bảo hắn làm gì. Hắn lập tức tiến lên từng bước, lớn tiếng nói: "Đằng Thanh Sơn, nghe nói ngươi thương pháp rất cao, ta đến để lãnh giáo!"
--------------------------------
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cửu Đỉnh Ký.