Chương 18
-
Cửu Đỉnh Ký
- Ngã Cật Tây Hồng Thị
- 3902 chữ
- 2020-05-09 06:54:57
Số từ: 3897
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
Tuy nhiên, hắn như thế nào cũng không ngờ được rằng kết quả là một trong tam đại cự đầu là Shiva lại đã bị giết!
"Ta, nhất định phải giết ngươi."
Bạch y nhân Vishnu trầm giọng xuống.
Đằng thanh sơn chỉ cười.
"Hô, hô."
Bạch y nhân Vishnu thân hình thoăn thoắt, bắt đầu di chuyển hóa thành một đạo bạch sắc ảo ảnh, trong nháy mắt công phu đã đến trước mặt Đằng thanh sơn.
Đằng thanh sơn lui lại một bước, vung tay xuất ra Băng quyền.
Quỷ dị chính là đối với một băng quyền này của Đằng thanh sơn, Vishnu lại không hề có ý chặn lại, thân hình chỉ thoáng một lệch sang một bên, khiến cho quyền đầu của Đằng thanh sơn chạm vào cánh tay của hắn.
"Không đúng."
Khi Đằng thanh sơn quyền đầu vừa chạm tới đối phương, đột nhiên liền có cảm giác là ở bên trong cái áo trắng chính là một con đại mãng xà đang di chuyển. Quyền đầu của hắn dĩ nhiên là bị trượt trên đó.
Bạch y nhân Vishnu căn bản là không bị thương, nhưng hắn lại mượn thế mà ngã xuống đất, hai chân như độc xà thổ tâm, lập tức kẹp chặt đùi phải của Đằng thanh sơn.
Khẽ dụng lực, Đằng thanh sơn lập tức cả người đổ xuống đất, nếu không như vậy làm, đùi phải của hắn sẽ bị kẹp đoạn.
"Vù vù~~"
Cơ đùi phải của Đằng thanh sơn rung mạnh, giống như một cây cung lớn khi xạ tiễn, dây cung rung động kịch liệt, nội kình kì lạ văng tới phía hai chân của đối thủ.
Bạch y nhân Vishnu hai chân lại giống như hai con đại xà, mạnh mẽ trườn lên nửa thân trên của Đằng thanh sơn, lập tức quấn chặt lấy cả người Đằng thanh sơn.
Mãng xà quấn thân!
Giờ khắc này, Đằng thanh sơn bỗng hình dung tới cảnh tượng ở một số ít các rừng rậm nguyên thủy nơi mãng xà treo cổ người, lực lượng đáng sợ trong nháy mắt đã truyền đến, khiến cho hắn bị nghẹt thở.
"Hừ."
Đằng thanh sơn hừ một tiếng thấp.
Bạch y nhân Vishnu có cảm giác Đằng Thanh Sơn toàn thân cơ thể rung động vặn vẹo, rồi đột nhiên, đang bị hắn quấn chặt, Đằng thanh sơn giống như hóa thành một đầu long, mang theo một cỗ kình đạo kì lạ xoay tròn mà hóa giải giảo sát chi lực của hắn.
Giống như tiềm long thăng thiên, trực tiếp bay thẳng lên. Toản quyền, long hình, đạt tới trình độ của Đằng thanh sơn, toàn thân có thể di chuyển biến hóa như một con Du long.
"Ba."
Bạch y nhân Vishnu mạnh vỗ xuống mặt đất, cả người giống như một con đại ngô công phóng lên, trực tiếp quăng vọt tới mà quấn chặt lấy từ chân đến cổ của Đằng thanh sơn.
Đằng thanh sơn ở giữa không trung liền xoay tít người, hai chân tựa như bánh xe phong hỏa liên tiếp đá về phía Vishnu.
"Hưu!"
Tay trái của Bạch y nhân Vishnu nắm được được chân của Đằng thanh sơn. Quỷ dị chính là cánh tay trái của hắn xoay chuyển chín mươi độ nhưng xương cốt lại không bị đoạn. Phải đắc thừa nhận là trên phương diện mềm dẻo thì cổ thuật yoga đích xác là có điểm đặc thù.
Còn tay phải của Vishnu cũng bắt lấy cổ chân trái của Đằng thanh sơn.
Đằng Thanh Sơn song cước đạp mạnh một cái làm cho đối phương phải buông ra. Tuy nhiên thì Đằng Thanh Sơn vẫn cảm giác chân trái bị tê rần.
"Bất hảo, khớp xương đã bị chật."
Đằng Thanh Sơn chân trái quỷ dị như bị kéo xuống.
Hai tay chống xuống, Đằng thanh sơn cả người lần thứ hai bắn vọt lên không.
Ở giữa không trung, Đằng thanh sơn lập tức nâng chân trái lên, vừa giữ vừa vặn.
Một tiếng rắc vang lên, khớp xương đã trở lại đúng vị trí. Đạt tới tông sư cảnh giới, đối với toàn thân mỗi khớp xương cốt đều rõ như lòng bàn tay, kỹ thuật tiếp cốt đương nhiên là rất cao.
"Cơ nhục, da dẻ của hắn đã có thể luyện đến mức này." Đằng thanh sơn trong nháy mắt bình tĩnh hoạch định phương pháp.
Đối phó với Vishnu hẳn là nên sử dụng Toản quyền!
Bạch y nhânVishnu trong miệng rồi đột nhiên phát ra tiếng kêu bén nhọn chói tai
"Vù vù--"
Đằng thanh sơn chỉ cảm giác đầu óc hơi choáng váng. Vishnu lập tức áp sát lại đây, song thủ của hắn giống như Phật Đà Lan Hoa Chỉ, còn Đằng Thanh Sơn đột nhiên dẫm mạnh chân một cái, kình lực mạnh mẽ đàn hồi phản ngược từ thối bộ mà truyền lại về phía hữu quyền. Toàn thân cơ nhục trong nháy mắt xoắn vặn lại như một sợi cáp, một quyền đánh ra, không khí dường như bị một dòng điện xuyên qua vậy.
Vishnu song chưởng liên tục ngăn cản một quyền này của Đằng Thanh Sơn.
Song chưởng, một thì ngạnh tiếp, một thì chưởng tâm (lòng bàn tay) lõm vào, Vishnu song chưởng đánh tan cỗ kình lực đang xuyên đến.
Ngay liền đó thì cặp song thủ trực tiếp chộp lấy cẳng tay của Đằng Thanh Sơn, chỉ lực mạnh mẽ trên mười ngón tay lập tức lưu lại mấy lỗ thủng toé máu trên cánh tay phải của Đằng Thanh Sơn.
Bị song thủ của đối phương bóp chặt, Đằng Thanh Sơn không giãy được, biết không ổn, liền lập tức cúi người xuống, tay trái chống đỡ, cả người lao thẳng về phía đối phương.
Lúc này, Vishnu gầm lên giận dữ, đột nhiên điên cuồng mà đột nhiên kéo mạnh.
Một thanh âm vang lên!
Cánh tay phải của Đằng Thanh Sơn giằng đứt rời, máu tươi phun ra.
Cánh tay phải đã bị đứt!
Mà Đằng Thanh Sơn đang bay đến, khuôn mặt lộ ra vẻ dữ tợn, hai chân toẽ ra, giống như con cá sấu há to miệng ra, rồi sau đó hợp lại, trực tiếp kẹp chặt lấy đùi phải của Vishnu! Cánh tay trái còn lại của Đằng Thanh Sơn hoàn hảo bổ một trảo vào bắp chân của Shiva.
Gầm lên giận dữ, tay trái và hai chân đột nhiên dùng sức vặn mạnh một cái.
"Răng rắc!"
Toàn bộ đùi phải của Vishnu đều bị cắt đứt.
Đằng Thanh Sơn, Vishnu cùng quấn lấy nhau.
"A!!!"
Bị đau, Vishnu điên cuồng gầm lên giận dữ, chiếc chân trái còn lại mang theo vô tận lực lượng, mãnh liệt đạp tới, trực tiếp nện vào trên lưng của Đằng Thanh Sơn, tiếng xương cốt đứt đoạn vang lên, Đằng Thanh Sơn phun ra một ngụm máu tươi, trong đó có cả một mảnh nội tạng nhỏ.
"Bồng."
Đằng Thanh Sơn gầm lên giận dữ, hai chân mãnh liệt hướng về phía xuất một cước, trực tiếp đạp thẳng vào bộ hạ (hàng ^-^) của Vishnu, may mắn Shiva trong nháy mắt khép đùi lại (che hàng ^-^), nhưng ngay cả như vậy thì hắn cả người vẫn bị nhất cước đạp bay, chỉ nghe một tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên, hiển nhiên xương đùi trái đã bị vỡ vụn.
Hai đại đỉnh phong cường giả, chỉ trong một hai giây thời gian, đã lưỡng bại câu thương.
"Phi Đao Cô Lang, kỹ thuật cận chiến của ngươi rất không tệ, bội phục."
Gã bạch y nhân cố gắng ngồi xuống, nhìn Đằng Thanh Sơn, trên khuôn mặt cũng lộ ra một nụ cười bình tĩnh.
"Kỹ thuật cận chiến của ngươi cũng lợi hại." Đằng Thanh Sơn trên mặt cũng lộ ra nụ cười.
Hai đại tuyệt đỉnh cao thủ, vào thời khắc này cùng đều nở nụ cười.
Bởi vì...
Dưới nhất cước phẫn nộ của Vishnu, Đằng Thanh Sơn căn bản đã không có một chút phòng ngự nào, cực mạnh nhất cước kia chẳng những đã làm cho xương lưng bị gãy (back bone/ xuýt nữa thì nhầm với đường back bone trong IT của lão A Hoàn), mà còn khiến cho lục phủ ngũ tạng của Đằng Thanh Sơn bị thương nặng.
Đằng Thanh Sơn biết, thương thế nặng như thế này thì trừ phi kì tích phát sinh, nếu không, cho dù là với sinh mệnh lực của tông sư cường giả thì nhiều nhất cũng chỉ có thể sống được nửa tháng, còn nếu là thường nhân mà dính phải trọng thương như vậy thì có lẽ đã chết ngay tại chỗ rơi.
Cho nên Vishnu, đùi phải bị vồ đứt, đùi trái cũng bị phế đi. Từ nay về sau, hắn chỉ là một kẻ tàn phế mà thôi, không bao giờ có thể là cường giả cấp SS được nữa.
Hai người đều xong đời rồi.
Tại cách đó không xa mà quan khán trận chiến này, các tinh anh trong đặc tổ hành động tinh anh hoàn toàn sợ ngây người.
"Hai tên quái thú, hai kẻ điên." Dương Vân nhịn không được, nói.
"Phi Đao Cô Lang này thật là đáng sợ, chẳng những giết Shiva mà còn đánh Vishnu thành tàn phế."
Một nữ tinh anh đội viên nhịn không được mà hô một tiếng khâm phục, rồi lập tức nghi hoặc nhìn về phía Tần Hồng:
"Tần ca, ngươi làm sao vậy, sao cứ nhìn ngây ngốc vậy?"
"Không có gì." Tần Hồng lắc đầu nói, nhưng chính hắn lại cảm giác là khi nhìn thấy Phi Đao Cô Lang bị một cước nện vào lưng mà phún ra những mảnh tạng phủ nhỏ thì trong lòng hắn không hiểu tại sao lại thấy tê rần.
"Các vị, Phi Đao Cô Lang kia rõ ràng là đã bị bị thương nặng, phỏng chừng cũng sắp chết. Còn Vishnu kia thì căn bản đã bị là tàn phế. Cả hai đều không thể đứng dậy được. Đây là cơ hội tốt cho chúng ta, chúng ta ngay bây giờ hãy động thủ! Động thủ bắt bọn họ đem về. Có thể trong một lần hành động mà bắt được hai đại sát thủ cấp SS thì đây chính là lập công lớn." Dương Vân liền nói.
Ngay lập tức cả nhóm đội viên ánh mắt đều sáng rực lên.
Phi Đao Cô Lang, có thể một mình đối chiến với hai đại cự đầu, không nghi ngờ gì chính là cao thủ cấp SS .
Bây giờ bọn họ có cơ hội bắt giữ Phi Đao Cô Lang và Vishnu, có thể nói là rất đáng tự hào.
Dương Vân lập tức bắt đầu bố trí kế hoạch.
Khi nhóm người của đặc tổ hành động đang chuẩn bị hành động theo kế hoạch thì cách đó không xa, ở trong đám cỏ dại, Trầm Dương Minh và ba gã thủ hạ đang ẩn nấp. Bởi vì là đêm tối cho nên các thành viên của đặc tổ hành động căn bản không phát hiện thấy ở ngoài mấy chục thước còn có ngoài ra một nhóm người.
"Ba người các ngươi nhớ kỹ, bất kể sự tình gì phát sinh, mục tiêu số một chính là Tần Hồng."
Trầm Dương Minh thấp giọng nói:
"Sau khi ta động thủ, các ngươi cũng lập tức động thủ. Một khi thành công, chúng ta liền lập tức lui."
"Biết, đại ca." Ba gã vong mệnh chi đồ thấp giọng đáp.
"Hảo." Trầm Dương Minh gắt gao nhìn chằm chằm về phía xa xa.
Lúc này đây, hắn bất chấp hết thảy cũng phải giết chết Tần Hồng.
"Bọn họ hành động rồi!" Trầm Dương Minh nhãn tình sáng lên, chỉ thấy ở phía xa xa, thành viên của đặc tổ hành động bắt đầu lặng lẽ hành động, từ bốn phía bắt đầu tiến về phía Đằng Thanh Sơn, Vishnu.
Đằng Thanh Sơn và Shiva đều nằm trên mặt đất.
"Cô Lang, những tên đó mà cũng muốn bắt ta." Shiva khẽ cười nói.
"Nhưng hai chân ngươi không còn, hiện tại chỉ có thể làm bia ngắm, với tình huống hiện tại của ngươi, bị trúng đạn thì cũng xong đời."
Đằng Thanh Sơn chế nhạo cười, lập tức ánh mắt quét về phía cách đó không xa, chỉ thấy ba người lặng lẽ tiến gần về phía này, trong đó có một người vóc dáng cao nhất, chính là đệ đệ của hắn: Thanh Hà".
Đúng lúc này -
"Ừm?"
Đằng Thanh Sơn đột nhiên quay đầu, chỉ thấy cách đó khoảng bốn mươi mét lại còn có một nhóm người.
"Trầm Dương Minh!" Với thị lực của Đằng Thanh Sơn, trong nháy mắt đã nhìn thấy một dáng người trong đó.
Trầm Dương Minh lúc này cũng là nâng súng nhắm bắn vào đầu của Tần Hồng.
"Thanh Hà!"
Đằng Thanh Sơn toàn thân cơ nhục trong nháy mắt căng lên, giống như phản xạ có điều kiện mà lập tức bắt đầu vận hành thân pháp Thiên Nhai Hành, nội kình còn thừa còn lại trong cơ thể như nước lã giá rẻ tùy ý phóng nhanh, Đằng Thanh Sơn cả người trong nháy mắt hóa thành một đạo mơ hồ ảo ảnh, trực tiếp biến mất tại tại chỗ.
Tần Hồng dẫn đầu tiểu đội ba người đang áp sát Phi đao cô lang, Vishnu hai siêu cấp cao thủ.
Nhưng hắn đột nhiên phát hiện một khẩu súng.
"Trần Dương Minh" tại giây phút sinh tử, rốt cuộc hắn thấy Trầm Dương Minh. Đó là Trầm Dương Minh cố ý đứng lên khiến đối phương thấy được hắn.
"Chết đi" Trầm Dương Minh nổ súng, trong ánh mắt mang theo sự sung sướng của trả thù.
Tốc độ viên đạn nhanh vô cùng, dù lợi hại như Tông sư tốc độ cũng không nhanh bằng đạn. Muốn tránh đạn, phải tránh từ trước khi viên đạn được bắn ra.
"Chíu"
Một phát đạn, bay qua khoảng cách mấy chục mét, bắn về phía Tần Hồng. Với tốc độ của viên đạn, Tần Hồng căn bản không kịp phản ứng.
"Không" trong đầu Tần Hồng hiện lên hình ảnh người vợ Lý Nhiễm đang mang thai, không lẽ đứa bé vừa mới ra đời đã không có cha?
"Phụp phụp" thật quỷ dị, Đằng Thanh Sơn vốn biến mất đằng kia, lại xuất hiện cách chỗ cũ hơn 10m
Hai viên đạn liên tiếp bắn vào người Đằng Thanh Sơn.
"Chết đi" ánh mắt Đằng Thanh Sơn sắc lạnh.
Tay trái Đằng Thanh Sơn tung ra một thanh phi đao, tốc độ phi đao không chậm hơn đạn bay chút nào, nối liền khoảng cách, xuyên qua yết hầu Trầm Dương Minh. Trong đôi mắt Trầm Dương Minh chỉ còn kinh hãi, đến né tránh hắn cũng không kịp.
"Đoàng, đoàng, đoàng"
Ba người đứng sau Trầm Dương Minh điên cuồng bắn Tần Hồng, có điều Tần Hồng đã qua một lần uy hiếp đã sớm né tránh. Đồng thời Tần Hồng cùng đồng đội lập tức bắn trả. Bắn cực chuẩn, trúng ngay đầu (headshot), bắn chết ba tên bán mạng kia.
Lúc này bọn người Dương Vân lập tức chạy lại.
Thân thể Đằng Thanh Sơn mềm nhũn, ngã xuống đất.
"Tần Hồng, không sao chứ" Bọn Dương Vân quan tâm hỏi.
"Ta không sao" Tần Hồng cảm giác như trải qua một cơn ác mộng, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng. Lúc này hắn mới hoàn toàn tỉnh lại. (sợ quá tỉnh lại)
"Phi đao cô lang" Tần Hồng chợt nhớ tới người cứu hắn, lập tức chạy lại.
Các thành viên khác của tổ hành động đặc biệt cũng chạy tới. Bọn họ không rõ vì sao Phi đao cô lang lại xả thân cứu Tần Hồng.
"Trầm Dương Minh, cuối cùng đã chết" trong lòng Đằng Thanh Sơn buông ra một hơi, hắn khi trước nhờ Elena tìm tung tích Trầm Dương Minh chính là muốn giết Trầm Dương Minh loại bỏ nguy hiểm cho đệ đệ. Vốn tưởng rằng vì trận chiến này, hắn không có cách nào giết được Trầm Dương Minh nhưng không ngờ Trầm Dương Minh lại đến đây.
Đệ đệ đã an toàn, trong lòng Đằng Thanh Sơn cũng thanh thản.
"Phi đao cô lang, ngươi, ngươi vì sao cứu ta?" Tần Hồng ở trước mắt Đằng Thanh Sơn đang nhìn hắn.
Đằng Thanh Sơn cảm thấy ngực đau nhức, hắn minh bạch, sau khi đánh với Vishnu một trận, tại tình huống trọng thương sắp chết, hắn còn không thèm để ý đến thương thế, liều mạng thi triển "Thiên Nhai hành" khiến cho thương thế càng thêm nghiêm trọng. Đặc biệt là ở tình huống đó, hắn toàn lực phóng ra một phi đao, không cò sức để phòng ngự đạn bắn tới.
Ba viên đạn bắn vào trong ngực.
Đằng Thanh Sơn cảm thấy sinh cơ đang trôi đi.
"Tần Hồng..." trên mặt Đằng Thanh Sơn lộ ra nụ cười, như huynh trưởng nhìn Tần Hồng, tay trái gắng sức vươn về phía Tần Hồng. Tần Hồng cũng không né tránh, Đằng Thanh Sơn vuốt ve đầu Tần Hồng, mỉm cười "Không vì sao hết, nhớ kỹ, sau này chiếu cố tốt con trẻ, sống tốt là đủ rồi"
Đang nói Đằng Thanh Sơn cảm thấy trong họng muốn ụa lên.
"Ụa" phun ra một búng máu tươi, có cả mạnh vụn của nội tạng.
"Ngươi, ngươi, vì sao?" Tần Hồng hoàn toàn không hiểu, nhưng thấy Đằng Thanh Sơn như vậy hắn lại thấy đau lòng.
Đằng Thanh Sơn nhìn đệ đệ của mình, nhìn thật kỹ.
Hai mươi hai năm qua, đến tận bây giờ chưa từng nhìn kỹ như vậy. Trước khi chết được nhìn kỹ lại đệ đệ, ông trời đối đãi hắn không tệ.
Dần dần, Đằng Thanh Sơn cảm thấy ý thức mơ hồ, đầu óc mê muội.
"Sắp chết sao?" Đằng Thanh Sơn không còn thấy rõ trước mắt nữa.
Những cảnh mờ mờ của cuộc đời hắn phảng phật như phim thoáng lướt qua.
Cuộc sống vui sướng tại cô nhi viện lúc nhỏ, những ngày cùng thê tử "Tiểu Miêu" trải qua địa ngục Siberia, tu luyện nội gia quyền, càung với từng nhiệm vụ sát thủ... trong hoảng hốt, Đằng Thanh Sơn tựa hồ nghe được bài ca thích nghe nhất, tựa như bài ca viết cho đời hắn.
Ngã thị nhất lai tự bắc phương đích lang
Tẩu tại vô ngân cuồng dã trung
Thê lệ đích bắc phương xuy quá
(Ta là con sói từ phương Bắc
Đi trong cuồng dã mênn mông
Thổi qua khắp phương bắc thê lương)
"Tiểu Miêu, ta đến với nàng"
Đằng Thanh Sơn cảm thấy như một trận gió lạnh thổi qua, thân thể phát lạnh, nhưng trên mặt vẫn lộ ra nét tươi cười.
Thi thể Đằng Thanh Sơn trở nên băng lạnh, máu tươi đã đỏ hồng trước ngực, "Tiểu Đỉnh" cũng bị máu nhuốm hồng, lúc Đằng Thanh Sơn chết đi, cũng liền biến mất. Nhưng vì tiểu đỉnh nằm trong áo nên không ai phát hiện ra.
Tần Hồng yên lặng quỳ trước thi thể.
"Hắn chết rồi" Dương Vân đứng bên
"Hắn, hắn vì cái gì cứu ra?" Tần Hồng run run.
"Không biết, ngoại trừ chính hắn ra, không ai biết" Dương Vân lắc đầu thở dài.
"Dương đầu" những đội viên khác lập tức chạy lại "Vishnu cũng chết rồi, tự sát chết. Hắn thà chết cũng không chịu để bị bắt"
Dương Vân lắc đầu thở dài "Vishnu bị thương nặng, thật lực không còn, chắc là không muốn sống cuộc sống đáng thương."
"Rốt cuộc vì sao cứu ta? Không tiếc sinh mạng mình cứu ta?" Tần Hồng nhìn Đằng Thanh Sơn.
"Cuối cùng là vì cái gì..."
Không ai biết, Đằng Thanh Sơn chết, không còn ai biết!
"Đằng Thanh Sơn! Đằng Thanh Sơn" ngay lúc này, một giọng nói vang lên, Lâm Thanh từ xa chạy tới, tìm kiếm xung quanh, nhưng khi thấy thi thể Đằng Thanh Sơn nằm cạnh Tần Hồng, hoàn toàn sững sờ.
Lâm Thanh lập tức chạy tới bên, quỳ xuống.
"Đằng Thanh Sơn, Đằng Thanh Sơn, ngươi, ngươi sao lại thế này!" Lâm Thanh nhìn vết thương đạn bắn trước ngực, còn có cánh tay gãy (đứt) lìa, nước mắt trong phút chốc rơi xuống.
"Ngươi kêu hắn là gì?"
Tần Hồng cả người run lên, quay ngoắt đầu nhìn chằm chằm Lâm Thanh. Tổ hành động đặc biệt vẫn chưa biết tên thật của "Phi đao cô lang". Thật ra tên "Đằng Thanh Sơn" này cũng là tự Đằng Thanh Sơn tạo ra."Đằng" lấu từ họ của sư phụ "Đằng Bá Lôi", "Thanh Sơn" lấy từ tên lúc còn ở cô nhi viện.
"Đằng Thanh Sơn, ngươi sao lại, ngươi sao lại chết, ngươi sao có thể chết?" Lâm Thanh khóc, nước mắt chảy ròng.
"Thanh Sơn, Thanh Sơn..."
"Không" Tần Hồng hoảng sợ, đôi mắt trợn tròn, xé mạnh áo bên sườn Đằng Thanh Sơn. Ở eo Đằng Thanh Sơn, rõ ràng một vết chàm màu tím.
Trong nháy mắt, sắc mặt Tần Hồng trắng bệch, không còn chút máu.
"Giết chết sát thủ, giết Lý Minh Sơn là ngươi..." Tần Hồng run rẩy.
"Cái gì?" Lâm Thanh bên cạnh run lên, nhìn Tần Hồng ở bên "Ngươi nói giết chết Lý Minh Sơn là ai? Đằng Thanh Sơn?" Trong lòng Lâm Thanh đáng cảm kích nhất sợ rằng chính là ân nhân đã giết chết Lý Minh Sơn để Lâm Thanh đi ra khỏi địa ngục. Nhưng nàng (cô ta) vẫn không biết là ai đã giết Lý Minh Sơn.
Nhưng ánh mắt Tần Hồng hoàn toàn (ở trên người) chỉ có Đằng Thanh Sơn.
"Gọi điện thoại cũng là ngươi..."
"Xả thân cứu ta lại là ngươi..."
Toàn thân Tần Hồng run rẩy, âm thanh cũng đã khàn khàn.
"Vì sao, vì sao ngươi không nói cho ta biết, không chịu cùng ta nhận lại nhau, vì sao..." Tần Hồng khóc rống, tim như muốn xé nát. Hắn là thành viên tổ hành động đặc biệt nên cũng biết Phi đao cô lang đã kết một ít cừu oán. Hắn lập tức minh bạch khổ tâm của Đằng Thanh Sơn khi không nói cho hắn.
"Vì an toàn của ta?"
Tần Hồng trong lòng chua xót, đau khổ, hắn không thể công khai quan hệ chân chính của hắn với ca ca Đằng Thanh Sơn của mình. Vì vợ và con, hắn cũng không thể làm như vậy.
Nếu làm như vậy, vợ và đứa con sắp ra đời sẽ bị đặt vào trong nguy hiểm.
Nếu làm như vậy, khổ tâm trước khi chết không chịu nhận nhây của ca ca Đằng Thanh Sơn của hắn thành ra uổng phí.
Ca ca mình ngay trước mặt, hắn cũng không dám kêu một tiếng.
"A!!" Tần Hồng thống khổ ngẩng đầu gào thét, chỉ có thể trong tận đáy lòng kêu thét một tiếng "Ca!!"