Chương 180: Nhân Ảnh Mơ Hồ


Số từ: 2144
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
"Thanh Sơn!"
Đằng Vĩnh Phàm tuy bị tiếng bạo nổ của Ngô Công làm cho choáng váng nhưng vẫn mừng như điên khi nhìn thấy đứa con trai.
Thanh Sơn lao đến ôm cổ phụ thân hắn. Trên thân quần áo rách nát, vết máu loang lổ chỉ cần nhìn sơ qua bằng mắt thường cũng có thể thấy tình trạng thảm hại của ông. Dù cố gắng kiềm chế nhưng cũng không ngăn được sự kích động trong lòng, vốn tưởng rằng cha đã chết, hắn vốn tuyệt vọng bi phẫn khôn cùng, vậy mà giờ lại thấy được cha còn sống trước mặt mình.
Đau xót, mừng rỡ Đằng Thanh Sơn hoàn toàn không thể kiềm chế được cảm xúc của mình: "Cha, cha!" Đằng Thanh Sơn rốt cục không kiềm chế được, nước mắt tuôn chảy đầy mặt. "Thanh Sơn!" Đằng Vĩnh Phàm đáy lòng khẽ run lên. Hắn đã chứng kiến Đằng Thanh Sơn, con hắn từ nhỏ đến lớn luôn kiên cường chưa bao giờ rơi nước mắt. Không đến mười bảy tuổi đã có thể giết đuổi bầy sói... trong mắt hắn con trai của hắn là một người kiên cường, dũng cảm nhất và tuyệt đối không bao giờ sợ chết. Nhưng hôm nay...!
Hắn thấy được đứa con của mình khóc!
"Đừng khóc!" Đằng Vĩnh Phàm vừa mở miệng định nói thêm thì đầu bỗng tê dại mê man đi.
"Cha!" Đằng Thanh Sơn phát hiện thấy tình huống không tốt của phụ thân liền lao tới: "Nơi này nước thật lạnh!" Đằng Thanh Sơn vận Tiên thiên chân nguyên trong cơ thể tạo thành một đạo sắc hồng xung quanh bảo hộ cho phụ thân.
"Bồng." Đáy động đột ngột chấn động, Đằng Thanh Sơn ôm phụ thân bay lên tựa như ảo ảnh Hỏa thần trong động không đáy, mượn lực bốn lần bay thoát ra khỏi động, hoàn toàn ở trên mặt đất. Cẩn thận đặt phụ thân xuống đất. Nhưng khi ánh mắt của hắn quét qua chân phụ thân thì hoàn toàn chấn động, sắc mặt đại biến: "Chân của cha!"... Thân thể của Đằng Vĩnh Phàm trước đó ngoài lồng ngực nổi trên mặt nước còn lại đều chìm dưới nước nên bây giờ khi lên khỏi động Đặng Thanh Sơn mới thấy được đôi chân đã bị gãy lìa...
Tỉnh lại, Đằng Vĩnh Phàm mở mắt, trên mặt lộ một nụ cười: "Ánh mặt trời chiếu lên người thật thoải mái!"
Giờ đã là giữa trưa, ánh mặt trời chói nhất trong ngày, lại đang mùa đông nên ánh mặt trời thật sự rất ấm áp.
"Chân của cha bị đứt, vết thương nhiều như vậy nên mất máu nghiên trọng. Hắn là từ hôm qua trong động không đáy phụ thân còn chưa ăn gì!?" Kiếp trước từng là sát thủ nên Đằng Thanh Sơn cũng biết được cảm giác mất máu và đói khát, nếu nguời bình thường e rằng đã sớm không chịu được, cũng may phụ thân khỏe mạnh nên vẫn còn có thể chịu đựng được đến bây giờ. Đằng Thanh Sơn lấy mấy chiếc bánh bao trong gói đồ của mình đưa đến cho phụ thân: "Phụ thân, người ăn đi!"
"Đói chết ta mất!" Đằng Vĩnh Phàm cười cười cần lấy bánh bao ăn ngấu nghiến. Lúc ở trong động có nhiều nước nên Đằng Vĩnh Phàm không khát mà chỉ bị đói. Bị mất máu, lại bị đói làm đầu óc choáng váng mệt mỏi. Ba cái bánh bao và hai cái bánh nướng trong gói đồ của Đằng Thanh Sơn phút chốc bị ăn hết sạch. Nhìn phụ thân ăn Đằng Thanh Sơn thấy lòng chua xót.
Vĩnh Phàm cười nói: "Thanh Sơn, nhìn ngươi như vậy chẳng có phong phạm một Hắc Giáp Quân Thống lĩnh chút nào. Đừng lo lắng, thân thể của ta rất khỏe. Vừa rồi ăn no giờ tốt hơn nhiều, cảm thấy không còn bị choáng váng nữa."
Khi bị mất máu quá nhiều khí huyết lưu thông kém thì quả thực dễ làm người ta choáng váng, khi đó thì cần thực vật để bổ sung. Khí huyết sung mãn thì có thể luyện hóa nội kình, nhưng nội kình cũng không có khả năng chuyển thành máu. Mất máu nhiều chỉ có thể dựa vào ăn uống, ăn thịt vịt, thịt gà, ngũ cốc...
"Cha, còn chỗ nào trên thân thể người có vấn đề không?" Đằng Thanh Sơn nói. "Nếu có thì con sớm trị liệu chứ không nên để kéo dài."
Chỉ vào eo của mình Đằng Vĩnh Phàm nói: "Vết thương trên người ta chỉ là những vết thương nhỏ, vết thương chí mạng là bị một đao chém vào eo làm cho toàn bộ cảm giác từ eo xuống bị mất hết cảm giác, điều này căn bản là không có biện pháp cứu chữa. Chân trái của ta khi bị Ngô công cắn ta căn bản cũng không có cảm giác đau đơn chính vì cảm giác đã bị mất! "
Đằng Thanh Sơn nghe xong biến sắc, xoay người phụ thân lại để xem: "Tê liệt?!" Chỉ thấy phần eo của phụ thân bị một vết đao chém thật sâu. Đằng Thanh Sơn sắc mặt đại biến, từ vết thương và tính huống của phụ thân hắn hoàn toàn hiểu được điều gì đã xảy ra.
Bị thương đến xương sống nên đã bị tê liệt!
Loại bị thương này nếu là ở kiếp trước với công nghệ cao may ra còn hi vọng chữa khỏi, còn ở Cửu Châu Đại Địa này thì căn bản là không có khả năng.
"Liệt thì liệt!" Đằng Vĩnh Phàm tỏ ra không hề để ý mỉm cười nói: "Chân ta bị chặt đứt thì liệt hay không liệt có khác gì nhau!"
"Cha!"
Đằng Thanh Sơn đau xót: "Không khác gì nhau?!!"
Khác nhau rất lớn chứ! Nếu chỉ là mất một đoạn chân thì có thể dùng đoạn thép làm một cây chân giả miễn cướng đi đứng lại được. Nhưng nếu bị liệt thì cuốc sống về sau sẽ khó khăn muôn phần.
"Lỗi đều do ta!!!" Đằng Thanh Sơn không cam lòng: "Ta luôn muốn cho cha mẹ ta có một cuộc sống tốt đẹp. Thanh Hồ Đảo chỉ đích tên cha nguyên nhân là do ta."
Đằng Vĩnh Phàm nhìn xung quanh có chút vội vàng nói: "Thanh Sơn, thi thể Vĩnh Tương đại bá ở đâu?"
"Người của Thanh Hồ Đảo đã hỏa tang, chỉ sợ tro cốt cũng bị gió cuốn bay mất hết rồi!" Đằng Thanh Sơn thấp giọng trả lời.
Người đã chết, tro cốt cũng không còn!
Đằng Vĩnh Phàm nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống.
"Thanh Sơn, đại bá ngươi cùng với ta lớn lên từ nhỏ, là hảo huynh đệ cả đời!" Hít sâu một hơi nhìn về phía Đằng Thanh Sơn hỏi tiếp: "Ngay cả cán thương của hắn cũng không còn sao?"
"Con đã gói lại rồi!" Đằng Thanh Sơn nói rồi mở gói đồ ra, chỉ thấy cây Thiết thương bị gãy làm hai đoạn.
"Hai đoạn Thiết thương này là của đại bá ngươi a!" Đằng Vĩnh Phàm run rẩy đưa tay cầm lấy nói: "Chờ khi trở về ta đem đầu thương này tháo ra cho vào lọ tro cốt bỏ vào từ đường của gia tộc." Không còn thi thể chỉ có thể lấy binh khí khi còn sống cùng với quần áo để thay thế mà thôi.
Đằng Thanh Sơn gật đầu rồi nói: "Cha, người chờ con một chút!"
Bằng đôi Thiên Ưng Trảo, Đằng Thanh Sơn nhanh chóng bẻ cây rồi làm thành một cái ghế tựa đơn giản.
"Cha, người ngồi lên đây!" Đằng Thanh Sơn đem phụ thân đặt lên ghế rồi nâng toàn bộ ghế lên phía trước ngực, gần hai trăm cân với Đằng Thanh Sơn cũng không tính là nặng.
"Hô!"
Thi triển khinh công Thiên Nhai Hành, Đằng Thanh Sơn lướt đi tựa một làn khói. Ngồi trên ghế, tuy rằng chạy giữa núi rừng nhưng Đằng Vĩnh Phàm cũng không có cảm giác bị lay động. Sở dĩ Thanh Sơn sử dụng khinh công Thiên Nhai Hành vì nếu sử dụng lực lượng đơn thuần trong quá trình di chuyển sẽ gây chấn động, ảnh hưởng đến phụ thân.
...
Một hơi đi được hơn ba mươi dặm đường...
"Thanh Sơn, con nhầm đường sao? Về Đằng gia không phải đường này!" Đằng Vĩnh Phàm nói.
"Cha, con đã an bài thị tộc Đằng gia ở Giang Ninh thành rồi. Từ này về sau Đằng gia thị tộc của ta sẽ ở đó!" Đằng Thanh Sơn vừa đi vừa nói vẫn nhanh như thiểm điện tiến về phía trước.
"Giang Ninh thành!?" Đằng vĩnh Phàm ngẩn ra, lập tức thở dài một tiếng: "Bỏ đất tổ mà đi... Tuy nhiên cũng tốt, các tộc nhân về sau sẽ không phải lo lắng điều gì nữa."
"Ân" Đằng Thanh Sơn gật đầu.
Ngồi trên ghế cảm nhận núi rừng bay vùn vụt qua trước mặt, Đằng Vĩnh Phàm cảm thán: "Có được người con như ngươi ta còn cầu mong gì nữa!!!"
"Ân?" Đằng Thanh Sơn đảo mắt về phía xa.
Chỉ thấy phía xa giữa núi rừng, một gã dã nhân tóc tai bù xù cưới một con Hắc báo màu đen tuyền. Con Báo này mình cao tám thước, chiều dài phải hơn một trượng. Con báo bước chậm trong rừng còn gã dã nhân thì nhàn nhã ngồi trên mình nó.
"Hắc Vân Báo?" Đằng Thanh Sơn giật mình.
Hắc Vân Báo là một loại yêu thú cực kì lợi hại, xuất thân từ phía nam của Man Hoang. Khi đã trưởng thành thì thực lực của nó có thể so sánh được với Tiên Thiên cường giả. Tốc độ của nó thì không cần phải nói, nếu đem so với ba lọai đại Long mã e rằng còn nhanh hơn nhiều. Một ngày ngàn dặm, có thể nói là tọa kị nhanh nhất.
"Người nào có thể cưới Hắc Vân Báo?" Đằng Thanh Sơn thất kinh.
Bên kia dã nhân cũng nhìn lại với anh mắt kinh ngạc.
"Chỉ sợ nghe tin Thanh Hồ Đảo tìm Vũ Hoàng bảo tàng mà hấp dẫn nhiều cao thủ đến. Có thể cưỡi Hắc Vân Báo khẳng định là Tiên Thiên cường giả. Nhưng ta phải đem phụ thân về đã." Đằng Thanh Sơn không nghĩ nữa ngược lại còn tăng tốc độ.
Hô!
Nháy mắt thân ảnh hai cha con đã biến mất trong tầm nhìn của dã nhân.
"Ân?" Dã nhân ánh mắt nhìn theo với vẻ kinh dị: "Tốc độ nhanh thật! Mang theo một người mà còn có thể nhanh như vậy. Tiên Thiên Thực Đan cao thủ cũng có thể đi với tốc độ này sao?"
...
"Chi nha, chi nha!" tiếng đánh xe vang lên rộn ràng, nhốn nháo. Hơn hai ngàn nhân khẩu Đằng gia đã nghỉ tạm trên một mộ địa hoang bên đường, đến khi trời sáng thì tiếp tục xuất phát. Cho đến giờ là chính ngọ họ cũng đã đi được gần năm mươi dặm đường.
Dù sao thì Đằng gia cũng quá đông nhân khẩu nên di chuyển cũng sẽ chậm chạp một chút.
Cho dù có trên trăm con Ô Vân Mã kéo thì đi một ngày cũng chỉ phỏng chừng được tám mươi dặm là nhanh. Đó còn do nhân số của Đằng gia trang đại đa số khỏe mạnh có khí lực hơn người.
"Mẹ, ăn chút gì đi!"
Ngồi bên tấm ván gỗ trên xe, Thanh Vũ nói với Viên Lan - mẹ của nàng đang nằm quấn chăn trên xe với vẻ mệt mỏi.
"Mẹ ăn không vô!" Viên Lan cười từ chối "Con ăn đi!"
Nhìn mẫu thân sắc mặt tái nhợt, Thanh Vũ thấy lòng khó chịu, nàng hiểu rằng cái tin phụ thân chết là một đả kích lớn đối với mẹ.
"Thanh Vũ, con ăn đi!" Viên Lan yêu thương nhìn nữ nhi của mình: "Mẹ nằm trên xe nên không thấy đói, con đã đi đường nhiều nên chắc chắn mệt mỏi và đói rồi."
"Mẹ" Thanh Vũ đỏ mắt...
Từ đêm qua tới giờ trong lòng Thanh Vũ vẫn rất khó chịu.
"Thanh, Thanh Vũ!" Viên Lan đột nhiên trừng mắt nhìn về phía tây, đôi mắt đầy vẻ khiếp sợ. Thấy biểu tình của mẫu thân như vậy Thanh Vũ lập tức quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một bóng nhân ảnh mơ hồ đang từ xa chạy lại gần...
Phía trước người nọ còn có mang thêm một người.
Bóng dáng mơ hồ kia... Viên Lan trừng mắt cố muốn nhìn cho rõ...
--------------------------------
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cửu Đỉnh Ký.