Chương 181: Là Hắn


Số từ: 2423
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
"Tộc trưởng đã về rồi!"
Một tiếng hô to vang vọng trên đường trong núi, các tộc nhân Đằng gia trang vốn còn đang ầm ỹ, lập tức đều im lặng. Vô luận là đang ăn cơm, hay là đang nói chuyện, các tộc nhân đều quay đầu lại nhìn.
"Ca, cha?" Thanh Vũ khó có thể tin, trong đôi mắt tràn đầy kinh hỉ.
"Phàm ca!" Viên Lan nguyên còn ngồi trên tấm ngỗ ở trên xe đẩy bằng tay, không ngờ xuất ra khí lực kinh người đang nằm liền lập tức đứng dậy, đến cả giầy cũng không kịp xỏ, chân không hướng Đằng Thanh Sơn, Đằng Vĩnh Phàm chạy tới.
"Phàm ca!" Trên mặt Viên Lan tràn đầy sợ hãi lẫn vui mừng, nước mắt nhịn không được chảy ra, cứ như thế chạy đến trước mặt Đằng Vĩnh Phàm.
Ghế dựa được đặt xuống, Đằng Vĩnh Phàm ngồi trên ghế.
"Phàm ca."
"A Lan."
Đằng Vĩnh Phàm ôm chặt lấy thê tử mình, hai người là thanh mai trúc mã, trải qua mưa gió cả đời, sớm tối không rời xa nhau.
"Ta nhớ. Ta nhớ ngươi..." Viên Lan khóc thảm thiết hơn. Cúi đầu nhìn về phía chân Đằng Vĩnh Phàm: "Phàm ca. Chân ngươi..."
"Có thể trốn về giữ được một mạng đã là tốt lắm rồi." Đằng Vĩnh Phàm lộ vẻ tươi cười: "A Lan. Về sau chúng ta ở cùng nhau."
Trên mặt Viên Lan tràn đầy nước mắt: "Từ nay về sau, ta hầu hạ ngươi."
Đằng Thanh Sơn nhìn thấy một màn này, đáy lòng cảm khái không thôi. Nếu phụ thân thực sự chết đi, có thể mẫu thân ngày nào cũng đau thương như vậy, thân thể dần dần suy nhược cho đến chết. Bất quá lúc này phụ thân vẫn còn sống và đã trở lại, trong lòng mẫu thân không còn muốn chết nữa! Mẫu thân đã uống qua rượu Chu Quả, thân thể đã khỏe lên rất nhiều.
"Thôi được rồi." Lão tộc trưởng Đằng Vân Long tủm tỉm cười đi tới: "Còn sống là tốt rồi. Còn sống là tốt rồi a." Người chết hắn đã thấy qua rất nhiều, gẫy chân đứt tay Đằng Vân Long cũng đều đã gặp qua.
Lúc này, hai tay Lão tộc trưởng Đằng Vân Long đang cầm bầu rượu.
"Ngoại công, tay người tốt hơn chưa?" Đằng Thanh Sơn hỏi. Khi trước quân đội Thanh Hồ Đảo bắt người, xương cốt hai tay ngoại công bị đánh nát.
"Hoàn hảo, đôi tay tuy bị phế đi không thể cầm vật nặng hay làm việc nặng được nữa. Bất quá, cầm vật nhẹ cũng không có việc gì." Hai tay Đằng Vân Long cầm hồ lô rượu mơ hồ có chút run rẩy.
Đằng Thanh Sơn liền tiếp lấy hồ lô rượu, rút nút hồ lô ra, cầm một cái ly, trước mặt phụ thân rót ra một ly rượu Chu Quả.
"Cha, uống xong ly rượu này thân thể sẽ tốt hơn." Đằng Thanh Sơn đưa qua.
Đằng Vĩnh Phàm nhìn nhìn đứa con của mình, mỉm cười, gật đầu tiếp lấy ly rượu:
"Ân, rượu thơm quá a. Thanh Sơn, ta từ trước tới giờ cũng đã uống qua nhiều loại rượu không tệ." Lập tức ngửa đầu lên một hơi uống hết sạch. Ngay sau đó Đằng Vĩnh Phàm kinh ngạc biến sắc: "Rượu này là rượu gì mà mạnh vậy!"
Một cỗ năng lượng nóng cháy nhanh chóng tràn ngập toàn thân Đằng Vĩnh Phàm.
Lúc trước thân thể bị thương nặng thiếu máu quá nhiều cộng thêm nguyên khí hao tổn nhiều, thế mà rất nhanh phần tiêu hao được bổ sung, thậm chí tố chất thân thể lại tăng lên nhanh chóng. Vẻn vẹn một ly rượu Chu Quả đã giảm bớt hơn nửa phần thương thế của Đằng Vĩnh Phàm đồng thời lực lượng lại được tăng lên.
"Đây là rượu gì?" Đằng Vĩnh Phàm mắt trừng lớn, rất giật mình.
"Rượu Chu Quả." Đằng Vân Long bên cạnh nói: "Việc này chờ một lát nữa ta chậm rãi nói cho ngươi. Thanh Sơn... Cha ngươi cũng đã trở lại, vậy ngươi sẽ không cần phải quay lại Đại Duyên Sơn nữa."
"Ta còn có việc." Đằng Thanh Sơn nói.
Buông tha Thanh Hồ Đảo?Sao có thể được!
Đại bá chết, phụ thân gặp nhiều đau khổ lại bị tê liệt, thiếu chút nữa ngay cả mạng sống cũng không còn! Tưởng tượng nửa đời phụ thân sau này phải sống trên ghế dựa, trên giường, Đằng Thanh Sơn càng đau lòng. Nguyên hắn gia nhập Quy Nguyên Tông lên làm Hắc Giáp Quân thống lĩnh là vì muốn cuộc sống mọi người Đằng gia trang và cha mẹ được tốt hơn.
Nếu không phải như thế...
Đằng Thanh Sơn chỉ sợ sớm đã một mình tung hoành thiên hạ, theo đuổi võ đạo đỉnh phong.
Bất quá, hắn liều mạng nghĩ muốn bảo vệ tốt gia tộc này, nhưng lại bởi vì hắn mà phụ thân gặp nạn, đại bá thân vong.
"Thanh Sơn." Đằng Vĩnh Phàm liền nói: "Đừng đi, đừng đấu với bọn họ nữa, Thanh Hồ Đảo... Đó là một trong bát đại tông phái trong thiên hạ, chúng ta đấu không lại bọn họ!" Từ nay về sau bị liệt, không thể làm nghề rèn, thậm chí còn không thể lại đi lại, Đằng Vĩnh Phàm ngoài mặt chẳng hề để ý. Nhưng... Ai tê liệt, trong lòng dễ chịu sao?
Trong lòng hắn tuy khó chịu, nhưng bề ngoài lại phải làm bộ như không quan tâm. Về phần báo thù, hắn hận không thể tự tay giết đám người kia, đặc biệt là tên Thiếu đảo chủ kia, trong tay cầm trường thương màu đen đã bắt hắn đi, nhưng hắn lại không thể!
Con của hắn Đằng Thanh Sơn rất là lợi hại!
Nhưng cho dù có lợi hại làm sao có thể đấu với đại quái vật như Thanh Hồ Đảo? Đến ngay cả toàn bộ Quy Nguyên Tông đều đấu không lại, nói gì đến một Đằng Thanh Sơn nho nhỏ. Vì an toàn cho đứa con, Đằng Vĩnh Phàm không muốn nhi tử làm như vậy.
"Đừng đi." Trong mắt Viên Lan cũng tràn đầy vẻ chờ đợi và lo lắng.
Giữa việc báo thù và an toàn của đứa con, hai lựa chọn bọn họ đương nhiên lựa chọn đứa con được an toàn.
"Yên tâm, cha! Đứa con này của người cũng không phải tên ngốc đâm đầu vào chỗ chết." Đằng Thanh Sơn cố nặn ra vẻ tươi cười, an ủi cha mẹ: "Từ nhỏ đến lớn, người thấy có lần nào đứa con của người không biết lượng sức chịu chết chưa?"
Đằng Vĩnh Phàm vừa nghe, lúc này mới thoáng yên tâm.
Từ nhỏ đến lớn, Đằng Thanh Sơn làm việc đích xác rất đúng mực, thực sự không phải loại người suy nghĩ lỗ mãng.
"Thanh Sơn." Đằng Vĩnh Phàm trịnh trọng nói: "Lúc trước người xông vào Đằng gia trang cương quyết muốn dẫn ta, Thanh Hạo còn có Vĩnh Tương đại bá ngươi đi, trên đường cùng với kỵ binh trở về đại doanh Ngân Giao Quân, ta hiện không ít quân sĩ đều cung kính gọi hắn là Thiếu đảo chủ."
"Là hắn!" Trong lòng Đằng Thanh Sơn không khỏi dâng lên một cỗ sát ý.
Nguyên lai là Cổ Thế Hữu!
Kỳ thật lúc trước ở Hỏa Diệm Sơn lần đầu tiên nhìn thấy Cổ Thế Hữu, lần đó Cổ Thế Hữu tỷ thí cùng với người khác, đánh tới giữa chừng liền dừng tay nhận thua... Còn có tại Võ An quận thành, có người chọn lựa hoa khôi đả đụng tới Cổ Thế Hữu hẵn vẫn nhẫn nhị. Hai lần gặp mặt, Đằng Thanh Sơn đã biết được Cổ Thế Hữu là kẻ khá dối trá âm hiểm. Nhưng lại không nghĩ tới...Cổ Thế Hữu âm hiểm đến mức mạnh mẽ bắt phụ thân mang đi.
"Cổ Thế Hữu, ta phải giết ngươi." Đáy lòng Đằng Thanh Sơn sát khí bốc lên.
Đằng Vĩnh Phàm lại nói tiếp: "Thanh Sơn, rõ ràng Thiếu đảo chủ này có thù oán với ngươi! Cho nên... Không cần biết ngươi làm gì ngươi phải cảnh giác, chú ý phải cẩn thận." Đằng Vĩnh Phàm e sợ đứa con mình còn không biết bản tính Thiếu đảo chủ này, cho nên lập tức nhắc nhở. Phòng ngừa đứa con trúng chiêu Thiếu đảo chủ Cổ Thế Hữu.
"Ân, ta sẽ cẩn thận."
Đằng Thanh Sơn liền gật đầu.
......
Đằng Thanh Sơn đã trưởng thành, lại là Hắc Giáp Quân thống lĩnh, địa vị rất cao! Cho nên Đằng Vĩnh Phàm và Viên Lan, cũng chỉ có thể khuyên bảo Đằng Thanh Sơn thật tốt, bọn họ cũng không thể bức bách Đằng Thanh Sơn không đi được. Bởi vì trong mắt hai ngươi Đằng Vĩnh Phàm... Bọn họ chỉ là một đôi vợ chồng ở nông thôn, ánh mắt mình không thể hơn được đứa con này.
Đứa con có lựa chọn, bọn họ không có biện pháp khiển hắn thay đổi ý định.
Đằng Thanh Sơn lo xong mọi việc, thay quần áo, liền nhanh chóng chạy về Đại Duyên Sơn.
"~."
Ngẫu nhiên có tiếng kêu chói tai vang vọng trên không trung, Đằng Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy ở trên không Đại Duyên Sơn có năm con tuyết ưng bay xoay quanh một chỗ.
"Là tuyết ưng của Tuyết Ưng Giáo." Đằng Thanh Sơn liếc mắt một cái nhận ra: "Người của Tuyết Ưng Giáo, hẳn là đang ở khu vực ngay phía dưới tuyết ưng. Người các thế lực khác cũng nên tới rồi."
Giờ phút này Đằng Thanh Sơn thân mặc áo choàng màu đất, hông buộc đai lưng, lưng đeo gói đồ lớn, mặt đeo mặt nạ da người mặt sẹo.
Đằng Thanh Sơn đi giữa núi rừng, nhanh chóng tới gần chỗ cao thủ hội tụ.
"Vẫn còn nhiều người."
Đứng ở xa Đằng Thanh Sơn liếc mắt một cái chứng kiến có không ít cao thủ tản mạn ở đó, có người ngồi trên cỏ, có người dựa lưng vào đại thụ, hoặc là ngồi trên cành cây, Đằng Thanh Sơn cách rất xa chỉ liếc mắt một cái đã thấy được hơn hai mươi người.
"Ha ha, lại thêm một vị!" Ở rất xa đã nghe được tiếng cười.
Đằng Thanh Sơn bước đi tới, chỉ thấy một gã tuấn mỹ nam tử mặc áo bào trắng cười chào đón, hắn chắp tay cười nói: "Tại hạ Lưu Tú, vị huynh đệ này khuôn mặt có chút hơi khác thường a."
"Thiên Ưng Môn, Tần Lang." Đằng Thanh Sơn liền chắp tay nói.
"Thiên Ưng Môn?" Chung quanh không ít người nghi hoặc quay đầu nhìn, hiển nhiên cũng chưa nghe qua môn phái này.
Đằng Thanh Sơn lạnh nhạt cười: "Chỉ là một môn phái nhỏ không danh khí mà thôi."
"Hừ, muốn gia nhập đội chúng ta chia phần bảo tàng, không có chút thực lực cũng không có tư cách tham gia." Lão giả tóc hoa râm có lông mày như cái chổi là một trong sáu người mặc trường bào màu tím cười lạnh nói.
"Có tư cách hay không, ngươi có thể đến thử xem." Đằng Thanh Sơn đạm mạc nói.
"Cuồng vọng!"
Lão giả có lông mày như cái chổi cười nhạo một tiếng, duỗi tay ra sau lưng cầm lấy thanh trường kiếm màu xanh, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, trường kiếm lại phát ra ánh sáng màu xanh nhạt. Những Tiên thiên cường giả khác ở đây đều yên lặng nhìn một màn này... Muốn gia nhập trận doanh này phải có thực lực.
Nếu có danh khí, mọi người sẽ không cản trở.
Cũng chỉ có những người không có danh khí chưa ai gặp qua bao giờ, nhất định phải xuất thủ để xem thủ đoạn của ngươi như thế nào!
"Ta Đông Hoa Cửu Kiếm Tiêu Dao Cung, nhìn cho kỹ đây." Lão giả có lông mày như cái chổi thanh âm còn còn vang vọng xung quanh, đột nhiên cả người hóa thành một đạo tàn ảnh màu xanh biếc.
"Loảng xoảng!"
Đột ngột một tiếng nổ vang!
Đằng Thanh Sơn vẫn đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, nhưng lão giả có lông mày như cái chổi kia lại liên tiếp lui về sau ba bước, trong đôi mắt xuất hiện vẻ kinh hãi. Nguyên nhóm Tiên thiên cường giả xung quanh đang lạnh nhạt xem kịch tất cả sắc mặt khẽ biến, đặc biệt năm cao thủ Xạ Nhật Thần Sơn lưng đeo cung thần đều kinh ngạc nhìn mảnh vụn phi đao dưới đất.
Một thanh phi đao, không ngờ có thể mạnh mẽ đẩy một gã cường giả Tiên thiên Thực Đan lui ba bước!
Trong phi đao này lực đạo quán chứa trong đó tối thiểu phải đến hai ba mươi vạn cân! Cao thủ ám khí như thế, không thể khinh thường.
"Ta mới ra ngoài dạo một vòng? Các vị lại làm ầm ĩ lên như thế?" Tiếng cười sang sảng vang lên, chỉ thấy một gã đầu tóc rối tung, nhìn như một đại hán hoang dã cưỡi yêu thú Hắc Vân Báo đủng đỉnh tiến vào, hắn liếc mắt nhìn Đằng Thanh Sơn một cái: "Đôi bao tay của ngươi chính là binh khí Thiên Ưng Trảo của Ngụy Đan, hẳn là truyền nhân của Ngụy Đan. Không cần phải động thủ so tài làm gì?"
"Thiên Ưng Trảo?" Không ít người kinh ngạc nhìn thoáng qua đôi bao tay Đằng Thanh Sơn đang đeo.
Nhìn qua giống một đôi bao tay bình thường, nếu không phải nghiên cứu lịch sử rất khó liếc mắt một cái đã nhìn ra.
"Nguyên lai là truyền nhân của Ngụy Đan lão tiền bối! Thiên Ưng Trảo Ngụy Đan tiền bối, hơn sáu trăm năm trước danh liệt trong mười cao thủ đứng đầu Thiên Bảng." thanh niên mặc áo bào trắng lại đến nghênh tiếp, cười nói: "Ta Lưu Tú cũng là độc hành thiên hạ, Tần Lang huynh theo ta đi gặp Ô Hầu lão đại ca."
"Ô Hầu?" Đằng Thanh Sơn chấn động.
Ô Hầu bài danh Thiên Bảng thứ nhất, mọi người đều gọi là Thú vương.
--------------------------------
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cửu Đỉnh Ký.