Chương 195: Kỹ Nhập Đạo


Số từ: 2327
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
Đằng Thanh Sơn đứng bên cạnh đưa mắt nhìn cũng đồng ý với nhận xét của hộ vệ kia.
"Giết hay lắm, mấy tên mã tặc này ăn không ngồi rồi chỉ nghĩ cách giết người cướp của không thôi, lần này đụng phải thiết bản rồi." Hắc Tử cao giọng mắng, thương nhân cùng với mã tặc vốn chính là đối lập nhau, trong mắt cường đạo thì thương nhân chính là "Dê béo".
"Người này đao pháp thực là lợi hại, lấy một địch ba mươi bảy, có khi còn hơn vậy mà cũng chỉ một đao một mạng người, sợ là phải có thực lực bài danh Địa bảng. Nếu có người này làm bảo tiêu vậy thì có thể kê cao gối ngủ rồi." Lão Trương cảm thán nói.
Phía trước truyền đén tiếng hô "Mọi người nhanh chân đi thôi." Một vài thương nhân hiếu kì xuống ngựa xem xét cũng nhanh chóng lên ngựa tiếp tục đi tới.
Thương đội tiếp tục tiến lên, Đằng Thanh Sơn vẫn đủng đỉnh ngồi trên Xích Hỏa Mã, nhớ lại cảm giác vừa rồi "Trước đây nếu ta muốn ngựa tăng tốc đều phải thúc vào bụng ngựa, nhưng cái cảm giác vừa rồi kia giống như... giống như Xích Hỏa Mã này là một phần của thân thể ta vậy." giống như người ta bước đi vậy, lực lượng từ eo truyền tới chân, cứ vậy bước đi từng bước, rất tự nhiên.
Mà vừa rồi Đằng Thanh Sơn rất tự nhiên lực lượng từ bắp chân truyền đến Xích Hỏa Mã, lập tức Xích Hỏa Mã chạy nhanh hơn. "Chính là cái cảm giác này. Trước kia có thuật gọi là Nhân mã hợp nhất, là khống chế hoàn mỹ kỵ mã. Mà cách tu luyện của ta không phải là khống chế, mà là phải biến chiến mã kia thành một bộ phận của thân thể, trong lòng vừa động là có thể tự nhiên điều khiển tùy ý, như là phản xạ có điều kiện."
Đằng Thanh Sơn lại đắm chìm suy nghĩ làm thế nào có thể tùy ý điều khiển chiến mã, thời gian từ từ trôi, kỹ xảo cưỡi ngựa của hắn cũng ngày càng cao, dần đần tiến vào một cảnh giới lạ lùng, tựa hồ bản thân mình đã biến thành một con ngựa, không ngừng đi tới phía trước, cảm nhận được tới bốn chân, thậm chí còn từ bốn chân cảm giác được hoàn cảnh xung quanh,cái cảm giác như hòa hợp với đất trời này làm cho Đằng Thanh Sơn mê say, rất giống với cảm giác lúc luyện tập Tam Thể thức. Tuy rằng cảm giác lúc này không thể thật rõ ràng như khi luyên tập Tam thể thức, nhưng cái trạng thái đắm chìm trong thiên địa này thì không phải là vô thức nữa.
"Dừng!" một tiếng hô to vang lên.
Nhất thời thương hội đều dừng lại, Đằng Thanh Sơn rất tự nhiên dừng lại theo, sau đó mở to mắt, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, thấp giọng lẩm bẩm một mình "Kỹ nhập Đạo! Kỹ nhập Đạo! Thì ra là thế! Thì ra là thế... Ta vốn đã sớm chạm đến Đạo, vậy mà lại ngây thơ chẳng hay biết gì."
Cuối cùng Đằng Thanh Sơn đã hiểu dược, vẽ tranh, viết chữ hay bản thân mình luyện tập Tam Thể thức vì sao đều có thể dung hợp tâm linh vào thiên địa, Bản chất của nó chính là dùng Kỹ nhập Đạo.
Khi tài ngệ đã tinh diệu đến đỉnh phong, tỷ như chuyện xưa ở tiền thế Bào đinh giải ngưu, cái gọi là bào đinh giải ngưu chính là trong mắt người đầu bếp khi đó con trâu đã không phải là trâu nữa, mà chỉ là khung xương gắn lên trên những bộ phận cơ nhục nội tạng mà thôi. Hắn có thể rất dễ dàng đem một con trâu xẻ thịt, hắn không cần lo lắng đến đao khí dụng lực lớn nhỏ, bắt đầu từ chỗ nào... bởi vì hết thảy đều thuận theo tự nhiên, cứ như nước chảy thành sông, trong tay hắn giải ngưu chính là Đạo.
Tài nghệ không ngừng đề cao, đến một mức độ nào đó chính là đạo, dùng Kỹ nhập Đạo.
Vẽ tranh, đầu tiên phải có kiến thức căn bản về hội họa, sau đó không ngừng luyện tập tài năng ngày càng nâng cao, đến một lúc khi vẽ tranh thậm chí không cần quan tâm tới "họa bút, giấy mặc" chỉ cần tâm linh đắm chìm trong bức họa, là có thể đưa vào bức vẽ tâm trạng phẫn nộ, vui sướng hoặc đau buồn, xuyên thấu qua họa bút mà toát ra.
Đến cảnh giới như thế chính là Đạo.
Đằng Thanh Sơn cũng như thế, từ Hình Ý Thập Nhị thức, cho đến Ngũ Hành quyền, rồi Tam Thể thức chiêu thức rất đơn giản nhưng bản thân sự đơn giản đó ẩn chứa Đạo. Tập luyện Hình Ý Thập Nhị thức, Ngũ Hành quyền đó là rèn luyện Kỹ, đạt tới cực hạn Ngũ Hành quyền có thể ẩn chứa Đạo, mà Tam Thể thức là gốc rễ căn nguyên của Hinh Ý, là Hình Ý chi Đạo.
Kỵ mã cũng như vậy, nội gia quyền cảnh giới Tông sư. Khống chế thân thể đạt tới viên mãn, kỵ mã có thể dễ dàng đạt tới Nhân mã hợp nhất, nhưng đấy là không cố ý. Không quản là bào đinh giải ngưu, hay là vẽ tranh, hay là luyện tập Tam thể thức, một khi không cố ý cảm ngộ cũng là rơi xuống tiểu thừa.
Bởi vì Đằng Thanh Sơn cảnh giới đã sớm có, bây giờ ngộ ra chân lý thuận lý thành chương kỵ mã thuật tự nhiên đơn giản mà hiểu được, đây chính là đạo lý vạn pháp tương thông.
"Ha ha... may mắn ta đối với thân thể mỗi một chỗ đều khống chế hoàn hảo, cho nên kỵ mã thuật rất nhanh chóng đạt tới cực hạn, chỉ cần hiểu được tầng trên cùng là có thể dung hợp thiên địa." Đằng Thanh Sơn trong lòng thống khoái "Nếu đã vậy, ban ngày ta tu luyện trên mình ngựa, buổi tói luyện tập Tam Thể thức, như thế Thần của ta sẽ đề thăng với tốc độ kinh người." Đằng Thanh Sơn trong lòng chờ mong.
Đằng Thanh Sơn thu hồi suy nghĩ nhìn về phía trước.
Ở phía trước bên cạnh quan đạo có một nhà ba người, một gã nam tử đi chân trần, mặc phá y, hông đeo loan đao, tóc buông dài rối tung trông không khác gì dã nhân. Bên cạnh là một phụ nhân gầy yếu ăn mặc rách nát cùng với một nam hài trông bẩn thỉu.
"Làm hộ vệ ư, hộ vệ cho thương đội của chúng ta không phải ai cũng có thể làm đâu." Phía trước có tiếng nói vang tới.
Nam tử trông như dã nhân kia ánh mắt như điện trầm giọng nói "Ta làm hộ vệ cho các ngươi, mỗi ngày mười lượng bạc."
"Mười lượng bạc một ngày, ngươi nghĩ ngươi là ai chứ?" không ít người cười rộ lên.
"Mười lượng bạc, bình thường một người miền núi một năm cũng chỉ kiếm được có vậy, ngươi một ngày cũng đòi mười lượng bạc, ngươi là Địa Bảng cao thủ chắc?"
Đằng Thanh Sơn cũng nổi lên hứng thú nhìn dã nhân kia, dựa theo cảm giác của hắn người này phải là cao thủ, nhưng sao trông bộ dạng lại thảm hại đến vậy, bản thân cho dù không để ý đi nũa nhưng vợ con cũng để như vậy thì thật là lạ lùng.
"Các ngươi!" Dã nhân đưa tay chỉ đội hộ vệ "Tất cả các hộ vệ nếu có ai tiếp được ba chiêu của ta, ta lập tức rời đi."
Khẩu khí quá lớn, đội hộ vệ xôn xao, mấy trăm người ở dây hộ vệ chiếm hơn phân nửa. Ngoại trừ một vài hộ vệ được một số thương nhân mời riêng, còn lại toàn bộ thương đội thống nhất thuê một đội hộ vệ lớn.
"Ba chiêu?"
"Mạnh miệng quá, là ngươi nói đấy nhé." Cả đám cười rộ lên. Nhưng mà cho dù cười nhạo hán tử kia nhưng cũng không có một ai dám bước lên. Trên Cửu Châu đại địa này chỗ nào chẳng có cao thủ ẩn phục, phàm là gặp chuyên chớ nên làm người xuất đầu, hậu quả thường không phải là chuyện tốt.
"Hừ!" dã nhân hán tử cười lạnh một tiếng, tay phải nắm lấy chuôi đao.
"Thương!"
Tất cả hộ vệ miễn cưỡng chứng kiến một đạo hắc quang lóe lên, khi ánh sáng tiêu tán chiến đao đã nằm gọn trong vỏ.
"Lão thiên a!"
Đội hộ vệ khiếp sợ nhìn xuống, chỉ thấy trên mặt đất xuất hiện một cái rãnh dài gần bảy trượng. Một thanh chiến đao dài không tới bốn thước lại có thể rạch mặt đất ra gần bảy trượng. Hiển nhiên tốc độ đao này cực nhanh, thậm chí còn sinh ra khí nhận, xé rách đại địa.
"Cao thủ!" đội hộ vệ nhất thời hiểu được lần này mình đã gặp cao thủ lợi hại.
"Mười lượng bạc một ngày, từ nay trở đi ngươi chính là hộ vệ của thương đội chúng ta." Thủ lĩnh thương đội lập tức cất lời, cao thủ như vậy mỗi ngày mười lượng chứ mỗi ngày một trăm lượng cũng chỉ sợ là khó mời được.
"Ồ!" Dã nhân kia nhìn xung quanh, rất nhanh nhận thấy bên cạnh Đằng Thanh Sơn có một cái sàn xe được ngựa kéo, lập tức ôm nam hài kia chạy đến, đặt đứa nhỏ lên trên, phụ nhân kia cũng chạy tới ngồi lên xe, bản thân hắn thì cưỡi ngựa theo sau. Thương đội lại tiếp tục lên đường.
"Cao thủ, không ngờ tự nhiên lại gặp ở đây một cao thủ như thế, chỉ đơn thuần luận đao pháp là có thể so với Lôi Thần Đao Ngô Việt kia, không chút thua kém." Đằng Thanh Sơn trong lòng thầm nghĩ. Người khác còn không thấy rõ nhưng hắn nhìn thấy rõ ràng, dã nhân này cũng là một cao thủ lợi hại. "Đống thi thể lúc trước không biết có phải người này giết không?" Đằng Thanh Sơn suy nghĩ.
"Thôi quên đi, không nghĩ nữa." Tuy dã nhân này có thể làm cho đám hộ vệ này sợ hãi, nhưng Đằng Thanh Sơn hắn là ai chứ, thực lực đủ để giết chết Tiên thiên Thực đan cường giả, dã nhân này chỉ là gây cho hắn chút hứng thú thôi.
Đằng Thanh Sơn lại một lần nữa đắm chìm trong trạng thái cưỡi ngựa. cái cảm giác này làm cho linh hồn hắn cực kỳ sảng khoái.
Thời gian vẫn đều đều trôi.
Thanh hồ, Dương Châu.
Chạng vạng tối, gió lạnh gào thét, Thanh hồ nổi sóng cuồn cuộn nhưng vẫn có một chiếc thuyền con rẽ sóng lướt tới.
"Đan Thần, lấy thiên phú của con, tương lai chắc chắn sẽ được Thanh Hồ đảo bồi dưỡng trọng điểm, nhưng con vì cái gì mà lại lựa chọn tới Vũ Châu làm hộ pháp ở một thành nhỏ chứ?" Một lão giả cùng với một thiếu niên áo đen khoang chân ngồi đối diện nhau trên sàn thuyền, thiếu niên này đúng là thiếu niên đã dược Đằng Thanh Sơn cứu năm nào Diêm Đan Thần.
Lão già nhìn đệ tử trước mắt thầm than.
Từ khi đệ tử nàỳ nhà tan của nát, tâm tính đại biến, dốc sức tu luyện, hơn nữa thiên phú của hắn cũng cực cao, trước đây còn chưa chuyên chú lắm, còn có ý muốn tiếp nhận sản nghiệp của gia đình buôn bán thương mại. Mà lúc này toàn tâm toàn ý tu luyện, tốc độ đề thăng cực kỳ kinh người, hơn nữa hắn không bao giờ thể hiện tình cảm ra mặt, trong ánh mắt ẩn chứa sát khí, làm cho rất nhiều đệ tử cùng bối phận với hắn có chút sợ hãi.
"Sư phụ, tu luyện nội kình là cần phải có thời gian, không đi đường tắt được, đồ nhi ở lại Thanh Hồ đảo hay tu luyện tại Vũ Châu cũng không khác gì nhau. Hơn nữa con cảm giác kiếm pháp cũng đã đạt tới bình cảnh, có lẽ bây giờ ra ngoài xông xáo lại hay hơn." Diêm Đan Thần lạnh lùng nói.
"Vậy cũng được." lão giả gật đầu "Con hãy nhớ kỹ đừng buông lỏng tu luyện là được rồi, còn nữa, con đi đến Vũ Châu, phụ trách tình báo ở đó, bây giờ cũng không có chuyện gì lớn, chỉ cần quan tâm để ý tới việc đuổi giết Đằng Thanh Sơn thôi. Nếu Đằng Thanh Sơn mà chạy tới Vũ Châu con cũng gặp chút phiền toái, nhưng Cửu Châu đại địa rộng lớn như vậy, khả năng hắn chạy tới Vũ Châu cũng không lớn đâu, con cứ an tâm mà tu luyện thôi."
"Vâng." Diêm Đan Thần gật đầu nói.
"À, Đan Thần, hiện nay trong đảo Tiên thiên cường giả tổn thất không ít, Kiếm pháp của con đã tới cảnh giới rất cao rồi, cố gắng tu luyện, gắng tới ba mươi tuổi đạt tới Tiên thiên." Lão già ân cần dặn dò.
"Vâng thưa sư phụ." Diêm Đan Thần vẻ mặt như vĩnh viễn không thay đổi.
Con thuyền trôi đi xa mờ đàn rồi biến mất, Diêm Đan Thần cũng ly khai Thanh Hồ đảo, đi tới trung tâm của Cửu Châu đại địa Vũ Châu.
--------------------------------
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cửu Đỉnh Ký.