Chương 196: Hổ Dược Quân. Tiêu Dao Cung


Số từ: 2469
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
Ven đường là một mảnh đất hoang, nơi nhóm thương đội Đằng Thanh Sơn đang nghỉ tạm, bởi vì chung quanh không có khách điếm ven đường, chỉ có thể dừng tại chỗ uống nước, ăn bánh bao.
"Hây." "Ha." Một bé trai đang nắm một đoạn côn bằng gỗ, không ngừng hướng phía trước vung lên bổ xuống.
Đằng Thanh Sơn, lão Trươngcùng mấy người bên cạnh, dựa tay vào xe đẩy ăn bánh bao, đồng thời cười nhìn này đứa bé luyện tập.
"Đứa nhỏ Tiểu Hạ này, thật đúng là có nghị lực." Lão Trương cảm thán nói.
Đằng Thanh Sơn cười hô: "Tiểu Hạ, đừng luyện nữa. Đến đây nghỉ một lát, ăn bánh bao. Ta còn có cả dưa muối nữa này."
"Sư phó yêu cầu ta đâm côn một ngàn lần. Nếu lúc này không luyện thì buổi tối sẽ không có cả thời gian ngủ." Bé trai hít thở đã đến mức mũi đông lạnh, đỏ bừng. Căn bản vẫn không nghe theo lời bọn Đằng Thanh Sơn. Mà mẹ hắn, đứng một bên nhìn lại, cũng không nói chuyện. Trải qua một hồi lâu, đến lúc thật sự không thể huy động được côn gỗ nữa, đứa bé mới dừng lại.
"Đến đây." Mẹ hắn vội vàng nắm lấy tay hắn, xoa bóp.
Đúng lúc này, tại cách đó không xa, dã nhân đã thay đổi một thân trang phục, đang đi tới.
"Sư phó." Đứa bé liền đứng lên ngay.
"Ân. Ăn đi. Mới vừa nướng xong đấy..." Dã nhân đem một con gà lớn đưa cho đứa bé.
"Tạ ơn sư phó." Đứa bé vui mừng nói, liền nhận lấy con gà. Lập tức ăn mấy miếng.
"Mẹ, mẹ ăn đi." Đứa bé ăn được gần nửa, sau đó đưa cho mẹ hắn.
Đằng Thanh Sơn mỉm cười nhìn một màn này. Dã nhân kia và mẹ con đứa nhỏ gia nhập vào thương đội cũng được mười ngày. Trong mười ngày đường, bọn Đằng Thanh Sơn cũng biết quan hệ giữa ba người. Đứa bé tên là "Đàm Hạ" mà mẹ hắn, bọn người Đằng Thanh Sơn đều xưng hô một tiếng là "Đàm phu nhân."
Về phần dã nhân kia, tên là "Mã Cẩm Khiếu."
Nghe hắn kể, mẹ con "Đàm Hạ" chính là trong hoàn cảnh chạy trốn trối chết, may mắn gặp được hắn - Mã Cẩm Khiếu mới bảo vệ được tánh mạng.
"Mã huynh đệ, lại đây uống mấy ngụm rượu cho nóng người." Lão Trương hô.
Mã Cẩm Khiếu cũng cười cười đi tới, chụp lấy túi rượu mà lão Trương ném sang, uống một ngụm, nói: "Ân. Rượu không tệ, rất thoải mái."
"Mã huynh đệ, ta đến bây giờ cũng không hiểu, vài ngày trước Tiểu Hạ này muốn bái ngươi làm sư phụ, ngươi lại không chịu. Ngày hôm qua, đứa nhỏ này trong mùa đông rét lạnh quỳ một đêm hơn nữa tuyết lại rất nhiều. Mọi người nhìn thấy đều đau lòng. Đến khi ngập cả nửa người (chỗ này ta độ thêm đó ^^) ngươi mới đáp ứng. Không phải chỉ riêng ta nói, ngươi giống như tra tấn đứa nhỏ này vậy." Lão Trương thổn thức cảm thán nói.
Bên cạnh thanh niên râu rậm Hắc Tử nói: "Lão Trương, ngươi chuyện này không biết, cao thủ thu đồ đệ. Đương nhiên phải khảo nghiệm đồ đệ thật nhiều."
Mã Cẩm Khiếu lắc đầu nói: "Không phải vậy, kỳ thật là ta không nghĩ sẽ thu đồ đệ."
"Sao?" Đằng Thanh Sơn cũng nhìn này Mã Cẩm Khiếu.
"Bất quá ta nghĩ thông suốt rồi, hơn nữa ta lại rất thích đứa nhỏ Tiểu Hạ này." Mã Cẩm Khiếu nhìn thoáng qua mẹ con đứa nhỏ đang ở cùng nhau. Tiểu Hạ cũng rất hiếu kính mẹ hắn. Kỳ thật, một đứa trẻ tám tuổi, tan cửa nát nhà, đối mặt với cường đạo cướp của giết người, lại còn có thể đứng che chở trước mặt mẹ mình. Được ta cứu, sau lại muốn bái sư, không ngờ có thể kiên trì như vậy. Chỉ riêng phần nghị lực này, cũng đủ làm ta cảm động."(nguyên văn là: cũng đủ làm con ta; nhưng ta thấy hok thuận nên đổi lại - A Tín).
Ánh mắt Mã Cẩm Khiếu nhìn Đàm Hạ có chút mờ ảo giống như đang nghĩ đến chuyện gì.
"Đây cũng là một người có chuyện buồn a." Đằng Thanh Sơn trải qua mười ngày tiếp xúc, đối với Mã Cẩm Khiếu cũng có hiểu một chút.
Ít nhất, Đằng Thanh Sơn nhận ra thực lực Mã Cẩm Khiếu nếu liệt danh trong mười người đứng đầu Địa Bảng tuyệt đối không thành vấn đề.
Đằng Thanh Sơn cũng hiểu được.
Phàm là có thể danh liệt trong top mười trên Địa Bảng, mỗi một người đều là có nghị lực, thiên phú cực cao. Bọn họ sở dĩ không thể bước vào Tiên thiên cảnh giới, chính là trong lòng không hiểu "Dưỡng thần" là gì. Giống như luyện kiếm cả ngày, đối với "Thần" cũng không có chỗ tốt, ngược lại sẽ tiêu hao "Thần" của thân thể.
"Thần" cường đại để đạt đến cánh cửa Tiên thiên, thật không dễ dàng gì.
Tại Thanh Châu, khi đi thì tiến thẳng về hướng bắc, lúc thì về lại tiến về phía tây bắc. Trải qua vài ngày,
Bầu trời trong xanh. Giống như là đồ gốm tinh khiết.
Trên con đường dài, một đoàn thương đội đang đi tới.
Xích Hỏa Mã như đang thoải mái đi bộ.
Mặt Đằng Thanh Sơn mang nét cười, ngồi ở trên ngựa, hiển nhiên rất nhàn nhã. Không ai có thể biết trạng thái của Đằng Thanh Sơn lúc này, kỳ thật là đang tu luyện trên lưng. Nguyên nhân chính là hơi chìm trong cảnh giới thân thể hợp cùng tự nhiên, Đằng Thanh Sơn tâm sinh vui sướng. Trên mặt dĩ nhiên hiện lên vẻ tươi cười.
"Tần đại thúc. Tần đại thúc" Bỗng nhiên bên cạnh truyền đến tiếng nói non nớt.
Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn lại. Đúng là Đàm Hạ ngồi ở trên tay xe đẩy.
"Tiểu Hạ . Có việc gì sao?" Đằng Thanh Sơn cười nói.
"Đại thúc. Ngươi dọc theo đường đi như thế nào cũng không nói chuyện? Gần đến Hổ Dược Quận quận thành rồi. Mọi người đều phải cao hứng chứ." Đàm Hạ nói.
"Đường đi xa thật là mệt chết được, Tần thúc ta ít nói, chính là để nghỉ ngơi." Đằng Thanh Sơn cười nhìn phương bắc phía xa. Chỉ thấy nơi xa xa, đã mơ mơ hồ hồ có thể thấy được mặt tường phía nam thành, ước chừng rộng hơn mười dặm. Làm cho người ta liếc mắt một cái đều thấy được. Giống như một quái thú đáng sợ vô cùng lớn.
Đàm hạ giật mình gật gật đầu.
"Tần ca." Bên cạnh thanh niên râu rậm Hắc Tử hô: "Phía trước chính là Hổ Dược Quận quận thành. Cũng là nơi cuối cùng thương đội chúng ta đến. Tới quận thành rồi, chúng ta tất cả mọi người phải tách ra. Tần ca, chúng ta trên đường cũng có thân tình. Về sau, sợ rằng muốn cùng với Tần ca gặp lại, e cũng khó khăn."
"Ân. Tần Nguy phải về quê nhà Yến Châu. Chúng ta ở Thanh Châu. Tần Nguy, trưa hôm nay, chúng ta mấy huynh đệ phải uống cho thật đã." Lão Trương hô.
"Đi. Hôm nay, chúng ta không say không về." Đằng Thanh Sơn một tháng này, cũng cùng mấy thương nhân này có giao tình thân thiết.
Mà về sau, sợ thật sự khó gặp lại.
Nguyên bọn Đằng Thanh Sơn hiện giờ chỉ còn tổng cộng có năm thương nhân. Trong Thanh Châu cảnh nội đã có năm thương nhân rời đi đến những thành trì khác. Lão Trương cùng với Hắc Tử, hiện giờ đều ở lại tại Hổ Dược Quận quận thành. Lúc này cuối cùng cũng đã đến nơi. Toàn bộ thương đội, tối thiểu thiếu gần một nửa thương nhân.
Không bao lâu, bọn Đằng Thanh Sơn sẽ đến cửa thành phía nam Hổ Dược Quận.
Đằng Thanh Sơn kỳ thật từ xa đã thấy, trên tường thành Hổ Dược Quận quận thành có rất nhiều binh vệ đang đứng. Liếc mắt một cái nhìn không thấy cuối. Chính là ở cửa thành, tụ tập hơn trăm tên binh vệ kiểm tra mỗi người vào thành.
"Tra xét nghiêm như vậy? Đang làm gì?" Thanh Sơn trong lòng nghi hoặc: "Không phải là vì tìm ta đó chứ?" Ngay cả tại địa bàn Dương Châu thành Thanh Hồ đảo, Đằng Thanh Sơn cũng không thấy có cửa thành nào tra xét nghiêm như vậy. Nên biết, nhóm Tiên thiên cường giả có thể dễ dàng vượt qua tường thành trốn đi.
Cho nên, điều tra tại cửa thành, căn bản là vô dụng.
"Cửa thành tại sao lại có nhiều vệ binh như vậy?" Hắc Tử nói thầm nói.
"Dọc theo đường đi những thành khác cũng không như vậy. Sợ là đã xảy ra chuyện gì rồi." Lão Trương nhíu mày nói.
Một đám Đằng Thanh Sơn bọn họ hướng trong cửa thành đi tới.
"Ồ. Diêm huynh."
"Diêm huynh. Thương nhân chúng ta mọi người đều là vừa ra đi làm sinh ý từ Dương Châu một đường chạy tới đây. Trải qua hai ba tháng. Nghĩ muốn tra xét kĩ sẽ mệt chết đi." Vị tổ chức thương đội phi thường tùy ý nói. Vị binh vệ quan quân hướng các binh vệ vung tay lên."Các huynh đệ, nhanh lên thôi."
Nhất thời, tốc độ vào thành nhanh hơn hẳn.
Khi bọn Đằng Thanh Sơn tới, nhóm binh vệ cũng chỉ là nhìn qua vài lần liền cho Đằng Thanh Sơn bọn họ đều đi vào.
"Các vị, chúng ta đi xem đi. Lúc này đây, đến Dương Châu cả đi đi lẫn về cũng phải đến mấy ngàn dặm. Giờ trở về tất cả đều bình an, Đây cũng là việc mừng a. Hà. Tin tưởng rằng hôm nay cũng có không ít người muốn ăn mừng vui vẻ. Chúng ta ngay tại đây chia ra đi." Vị tổ chức thương đội cao giọng hô.
Nhất thời một trận tiếng cười sang sảng vang lên. Rất nhiều người cũng ngay tại nơi này nhất nhất tách ra.
"Mã huynh đệ." Lão Trương nhiệt tình hô."Mang theo mẹ con bọn họ, phỏng chừng cũng phải đi tìm quán trọ nghỉ tạm. Đừng nóng vội, Quận thành này ta rất quen thuộc, nên cũng không cần vội đi tìm. Đi. Chúng ta trước đi ăn cơm trưa. Sau khi ăn xong, ta sẽ an bài quán trọ cho các ngươi thật tốt."
"Vậy phiền toái lão Trương ngươi rồi" Mã Cẩm Khiếu cũng cười nói.
Lão Trương nhìn về phía Đằng Thanh Sơn: "Tần Nguy. Đi chung đi. Ngươi quay về gia hương Yến Châu cũng không phải đi ngay trong hôm nay chứ? Theo chúng ta cùng đi ăn cơm trưa. Tạm thời nghỉ ngơi một ngày, ngày mai lại tiếp tục làm việc."
Thanh Sơn cũng ha ha cười.
Lúc này mấy người bọ họ đi theo lão Trương tới một tòa tửu lâu cũng không tệ. Lão Trương mời khách, trực tiếp chọn một bàn trên lầu hai.
Một đám người có cả đứa bé Đàm Hạ cùng ngồi vây quanh.
Lão Trương quen thuộc kêu vài món đồ ăn. Miệng còn khen đây là những món ăn nổi tiếng của Hổ Dược Quận bọn họ: "Ân. Tốt lắm. Còn rượu, một hồ lô quá ít, nhanh lấy cho chúng ta một vò đi. Mấy người chúng ta hôm nay uống cho thống khoái."
"Vâng, Trương lão gia, ngươi chờ ta một lát, ta lập tức mang đồ ăn đến." Tên tiểu nhị hiển nhiên rất quen thuộc với lão Trương.
Không bao lâu sau, rượu và thức ăn được đưa lên.
Mọi người cũng vui vẻ, thoải mái ăn uống.
Có thể an toàn trải qua mấy ngàn dặm trở về, đương nhiên vui vẻ. Hắc Tử còn hưng phấn nói chuyện về vợ con hắn. Lão Trương cũng vui vẻ tự hào nói chuyện về đứa con mình.
Đằng Thanh Sơn nhìn qua cửa sổ bên cạnh, thấy ngoài đường xe ngựa đi như nước.
"Giờ đang là tháng mười hai, qua mấy ngày nữa, chính là lễ tế năm mới. Không biết cha mẹ lúc này thế nào." Đằng Thanh Sơn tại bên trong bầu không khí này đã có chút nghĩ đến cha mẹ. Âm thầm lắc đầu: "Lúc này nếu ta ở bên cạnh cha mẹ, chỉ có thể mang đến cho cha mẹ nguy hiểm. Chi bằng im lặng tu luyện cho thật tốt. Lấy tốc độ ta hiện giờ, trong vòng mười năm nhất định có thể đạt tới tiên thiên Kim Đan."
Đằng Thanh Sơn rất tự tin.
Hiểu được bí mật của dưỡng thần, làm thần mạnh mẽ hơn. Hơn nữa ban ngày tu luyện ở trên ngựa, buổi tối luyện tập Tam Thập Thể thức, "Thần" của Đằng Thanh Sơn tăng lên với tốc độ kinh người.
Vẻn vẹn sau nửa tháng công phu từ lúc hiểu được dưỡng thần, Đằng Thanh Sơn rõ ràng cảm giác được "Thần" biến cường không ít.
"Trong vòng hai năm, có thể đạt tới Tiên thiên Thực Đan. Mười năm, đạt tới Tiên thiên Kim Đan. Lấy cường độ thân thể ta, phối hợp với nội kình, ít nhất có thể chống đỡ cùng cao thủ Hư cảnh." Đằng Thanh Sơn rất có lòng tin. Nếu để những người khác biết chuyện này, phỏng chừng là bị dọa cho ngây người. Gia Cát Nguyên Hồng phải đến ba mươi tuổi mới đạt tới Tiên thiên.
Mà Đằng Thanh Sơn, đem so sánh, cũng là ba mươi tuổi, lại có thể đạt tới Tiên thiên Kim Đan.
"Tần Nguy, nghĩ chuyện gì mà ngây người ra vậy? Đến đây, cạn ly cùng ta nào." Lão Trương vỗ bả vai Đằng Thanh Sơn nói.
Vừa dứt lời.
"Oanh ~~ một tiếng nổ mạnh mãnh liệt từ nơi xa truyền đến.
Đằng Thanh Sơn thậm chí còn rõ ràng cảm giác được cả tòa nhà có chút rung nhẹ.
"Tiếng nổ mạnh này ở rất xa. Hẳn là bên ngoài hơn mười dặm. Có thể truyền đến đây, lại chấn động như thế." Đằng Thanh Sơn không khỏi kinh ngạc.
"Xảy ra chuyện gì?"
Những người đang uống rượu ở bàn bên cạnh cũng chạy đến cửa sổ, nhìn ra.
--------------------------------
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cửu Đỉnh Ký.