Chương 198: Hắn Chính Là Đằng Thanh Sơn!


Số từ: 2468
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
Nhất thời, một lão bản đội mũ da chạy đến, cười nói: "Ài, Trương lão gia đã về rồi.".
Lão Trương cười mắng: "Ngươi gọi ta là lão gia, ta chịu không nổi! Mấy người này đều là bằng hữu của ta, ta dẫn mối làm ăn giúp ngươi, ngươi kiếm lời một ít thôi nhé, không thành vấn đề chứ.".
"Ồ, bọn họ dừng chân ăn cơm tại tiệm của ta, đều chiết khấu 30%!"Lão bản họ Chu cười nói.
...
Lúc bọn Đằng Thanh Sơn dừng lại tại trước cửa khách điếm, thì ở một tòa tửu lâu bên dẫy phố đối diện, trong một gian phòng hoa xa xỉ phòng.
Một nam tử khoác chiếc áo lông đẹp đẽ sang trọng màu đen, thân hình hơi béo một chút, có làn da trắng nõn. Hắn đang ngồi vắt chân trên ghế, người hơi dựa một bên vách tường. Ở phía trước hắn chính là đang bày rất nhiều rượu và thức ăn.
Hắn một tay bưng chén rượu, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn xuống phía dưới, nhàn nhã uống rượu, thỉnh thoảng gắp thức ăn.
Người này, chính là người năm đó đã mua hoa khôi: Bùi Tam!
Tại hai bên cạnh chiếc bàn vuông, có một tráng hán làn da ngăm đen đang ngồi: Thiết Tháp, cùng với cô gái mặc bộ hồ cừu màu trắng, dung nhan mỹ mạo.
"Di?" Bùi Tam kinh dị nhìn về phía dãy phố đối diện.
Lúc này, trên dãy phố đối diện, Đằng Thanh Sơn đang phân phó tiểu nhị, đồng thời cũng đang giỡ ra hai cái thùng đựng bánh trà.
"Ta thiếu chút nữa đã nhìn nhầm." Bùi Tam lập tức ngoắc tay nói. "Đỗ Quyên. Hai người các ngươi lại đây nhìn xem ai ở dưới kia!".
Mộng Đỗ Quyên và hộ vệ 'Thiết Tháp' đều xuyên qua cửa sổ nhìn xuống dưới.
"Lão gia, không nhận ra được ai ở dưới kia." Thiết Tháp khó hiểu nói.
Mộng Đỗ Quyên nhìn kỹ rồi cũng lắc đầu nói: "Lão gia, không thấy người quen.".
"Nhìn kỹ vào nam tử một tay đang cầm cái thùng lớn kia kìa. Bên hông lộ ra chiếc loan đao ấy. Nhìn trang phục giống người dân U Yến kia kìa. Nhìn thấy chưa?" Bùi Tam cười nói.
"Thấy rồi, nhưng này người, chúng ta chưa thấy qua a." Thiết Tháp buồn bực nói.
Mộng Đỗ Quyên cẩn thận quan sát hồi lâu, cho đến khi Đằng Thanh Sơn tiến vào trong khách điếm, nàng mới cau mày, lắc đầu nói: "Không biết.".
"Ha ha, bản lĩnh ngụy trang của Đằng Thanh Sơn thật sự là rất cao." Bùi Tam tán thưởng một tiếng.
"Lão gia, ý của ngươi là..." Thiết Tháp ánh mắt trợn trừng tròn xoe.
Mộng Đỗ Quyên cũng không dám tin tưởng: "Không đúng, người đó căn bản không có khả năng là Đằng Thanh Sơn, hoàn toàn không giống, thân hình cao thấp khác nhau, bộ dáng khác nhau, ngay cả khí chất cũng khác nhau. Làm sao có thể là một người." Tại trong mắt Mộng Đỗ Quyên... Một người khí chất là rất khó thay đổi. Cho dù bị chỉ ra, nàng vẫn không thể tin được.
"Hắn chính là Đằng Thanh Sơn!" Bùi Tam tin tưởng không nghi ngờ gì.
"Ha ha, cũng không trách các ngươi không nhận ra.".
Bùi Tam lãnh đạm cười, uống một chén rượu, nói, "Ta vừa thoáng nhìn cũng không nhận ra. Cho dù có qua bao nhiêu năm, chỉ cần ta nhìn qua một lần là có thể nhớ kỹ. Ngay cả là đeo mặt nạ da người thì ta cũng chỉ liếc mắt một cái là có thể nhận ra. Bất quá, Đằng Thanh Sơn này... Ta nhìn thoáng qua mà cũng chỉ cảm thấy quen thuộc.".
"Sau đó, cẩn thận một phân tích lại thì liền phát hiện, tại trong hai cái hòm đựng hàng hóa kia, một cái hòm trong đó là đựng hàng hóa, cái hòm là đựng quần áo. Ở tấm ngăn bên trong cái hòm đựng quần áo là khoảng trống. Có cái búa cùng với hai đoạn cán thương.".
"Phát hiện chỗ binh khí này, ta mới xác định được thân phận của hắn!".
Bùi Tam sợ hãi than không thôi, "Nếu là không có hai kiện binh khí kia, ngay cả ta cũng nhận không ra a. Bản lĩnh ngụy trang thật là lợi hại .".
Mộng Đỗ Quyên và Thiết Tháp nhìn nhau.
Bọn họ rất rõ ràng, lão gia của bọn họ thực lực đáng sợ cỡ nào. Không ngờ ngay cả lão gia của bọn họ cũng không thể chỉ liếc mắt một cái là nhận ra. Phải dựa vào phát hiện binh khí mới có thể xác định được thân phận. Bản lĩnh ngụy trang... Đích xác là khiến cho người ta kinh hãi.
"Phóng nhãn toàn bộ Cửu Châu, số người có thể nhận ra Đằng Thanh Sơn, chỉ đếm được trên đầu ngón tay." Bùi Tam đạm cười nói : "Hơn nữa, mấy người này cũng chưa từng gặp qua Đằng Thanh Sơn. Cho dù lúc này nhìn thấy Đằng Thanh Sơn... căn bản không thể nghĩ là hắn. Cho nên, cũng sẽ không cố tình dò xét cái hòm đựng y phục của Đằng Thanh Sơn.".
"Cho nên, trừ phi binh khí bị phát hiện, nếu không, Đằng Thanh Sơn không thể bị bại lộ." Bùi Tam nói.
Thiết Tháp và Mộng Đỗ Quyên cũng gật đầu.
"Căn cứ theo điều tra, Thanh Hồ Đảo đã chết qúa vạn quân sĩ và mười hai tên chấp pháp trưởng lão. Những đại tông phái khác cũng chết không ít Tiên thiên cường giả." Mộng Đỗ Quyên cười tán thưởng nói: " Đằng Thanh Sơn này thật sự là lợi hại, vẫn sống khỏe, hắn năm nay mới mười tám tuổi đi sao... bây giờ đang hành tẩu thiên hạ, Thanh Hồ Đảo cũng không truy được hắn.".
Bùi Tam xuyên thấu qua cửa sổ nhìn phía dưới: "Đằng Thanh Sơn...".
"Hắn lúc này chắc đã đạt tới tiên thiên Thực Đan! Tốc độ tiến bộ còn ngoài dự kiến của ta. Ta mỗi lúc một chờ mong hắn." Bùi Tam lập tức thở dài một tiếng, "Đáng tiếc, hắn sinh ra quá muộn...".
Tiếng thở dài quanh quẩn trong phòng.
Nghe thanh âm như vậy, khiến cho trong lòng người ta không kìm được sự thê lương.
Thiết Tháp nhìn sắc mặt Bùi Tam, liền thấp giọng nói: "Lão gia, sư thúc đã công kích Tiêu Dao Cung, phỏng chừng cũng đang đợi lão gia. Chúng ta cùng hội họp với sư thúc đi thôi.".
"Ân!".
Bùi Tam gật đầu, đứng dậy.
Lúc này, Mộng Đỗ Quyên, Thiết Tháp hai người đi theo Bùi Tam, ly khai khách điếm.
Đằng Thanh Sơn đang ở bên trong khách điếm.
"Bồng!""Bồng!" Hai cái thùng đặt ở trên mặt đất, Đằng Thanh Sơn nhanh chóng đóng cửa phòng cửa sổ. Sau đó liền lấy ra cái hòm đựng y phục ở trong một cái thùng, rồi sau đó đem cái hòm đựng y phục đặt ở trong chăn.
"Khai Sơn Thần Phủ, Luân Hồi Thương. Nếu bị kẻ khác phát hiện thì sẽ phiền toái lớn." Cho nên Đằng Thanh Sơn rất cẩn thận.
Gửi cái hòm đựng bánh trà, đối với Đằng Thanh Sơn mà nói, chỉ là để ngụy trang thân phận mà thôi.
Cái hòm đựng y phục, từ bề ngoài nhìn vào, hoặc từ bên trong nhìn ra, cũng không phát hiện ra chỗ đặc thù. Chỉ khi nào có người đập vỡ tấm vách ngăn bằng sắt, thì mới phát hiện... ở tầng dưới có xếp hai đoạn cán thương và Khai Sơn Thần Phủ.
"Ân, ngày mai tìm cách trà trộn vào thương đội, đi Vũ Châu!" Đằng Thanh Sơn thầm nghĩ.
Con đường này là từ Dương Châu một đường đi tây bắc, trải qua Thanh Châu, Vũ Châu, rồi đến Yến Châu. Sau đó tiến vào đại thảo nguyên, một đường hướng phía bắc... Đến cuối cùng bờ bắc. Tại trong Bắc Hải phiêu bạt hơn mười ngàn dặm, cuối cùng mới có thể đến được Bắc Hải đại lục.
Bắc Hải đại lục là cái đích mà Đằng Thanh Sơn phải đi!
Thứ nhất là, cho dù 'Thần' của Thanh Sơn đủ cường đại là có thể đạt tới tiên thiên Kim Đan. Nhưng để bước vào hư cảnh thì không chỉ dưỡng thần tốt là được.
Phải đạt tới hư cảnh, thì tiếng nói của ngươi trên Cửu Châu đại địa, mới có trọng lượng!
Thứ hai là, cũng là tuân thủ lời hứa với Vũ Hoàng.
Phải thừa nhận, một chiêu này của Vũ Hoàng rất lợi hại... Hư cảnh, đủ để hấp dẫn tất cả các võ giả chạy tới Bắc Hải đại lục.
...
Đến buổi tối, Đằng Thanh Sơn chuẩn bị xuống lầu cơm nước.
"Chi nha!".
Đằng Thanh Sơn mở cửa phòng, đi trên hành lang.
"Tiểu Hạ." Đằng Thanh Sơn cười hô, tại một cái phòng kế bên Đằng Thanh Sơn, cửa phòng mở rộng ra , Tiểu Hạ cùng với mẹ nó đang ở chỗ này. Lúc này, Tiểu Hạ đang múa mộc côn.
"Tần Đại thúc." Tiểu Hạ lập tức hô.
"Kỹ thuật phách đao, không những mỗi ngày phải luyện, mà còn phải động não, biết không?" Đằng Thanh Sơn cười nói: "Ví dụ như là, làm thế nào mới có thể phách đao được nhanh nhất. Ngươi phải từng bước sửa đúng tư thế của ngươi, tỷ như thế đứng, hai tay phách đao và một tay phách đao lại không giống nhau. Ngươi cần không ngừng cân nhắc... Cho đến khi tìm được tư thế thích hợp nhất với ngươi. Như vậy, xuất đao mới nhanh nhất, hiểu chưa?".
"Nga.".
Tiểu Hạ trừng mắt mắt to, nét mặt có chút đăm chiêu.
Nó chỉ là một tiểu hài tử, mỗi ngày chỉ biết cứng nhắc múa mộc côn, hoàn thành nhiệm vụ mà sư phụ nó giao phó. Nhưng cách này... tiến bộ rất chậm.
"Nhớ kỹ, học phải động não." Đằng Thanh Sơn cười nói.
"Xem ra, Tần Nguy huynh, cũng là một cao thủ a." Lúc này, Mã Cẩm Khiếu từ trong một căn phòng đi ra.
Đằng Thanh Sơn bất đắc dĩ cười: "Ta thì gọi gì là cao thủ, tuy rằng có chút thông minh, nhưng là thiên phú bình thường. Luyện hai ba mươi năm, cũng cứ như vậy! Buôn bán chút bánh trà, lúc này đây liều mạng kiếm lời một phen. Ít nhất về sau gia đình con cháu ta cũng không phải lo ăn uống. Ta cũng có thể hảo hảo dạy cho thằng nhóc con ta... Ít nhất, nó sẽ mạnh hơn cha nó.".
"Hâm mộ Tần Nguy huynh ngươi a, có đứa con có thể dạy." Mã Cẩm Khiếu cảm thán một tiếng.
"Mã huynh đệ, chúng ta cùng đi ăn cơm nước thôi. Tiểu Hạ, ngươi cũng nghỉ tạm một chút." Đằng Thanh Sơn mở miệng nói.
"Ta vừa rồi đi bên ngoài một chuyến, đã ăn rồi ." Mã Cẩm Khiếu cười nói.
Nói xong, Mã Cẩm Khiếu liền đi vào Tiểu Hạ phòng, Đằng Thanh Sơn cũng định đi vào.
"Chi nha!" Mã Cẩm Khiếu đóng cửa phòng lại.
Đằng Thanh Sơn kinh ngạc liếc mắt nhìn Mã Cẩm Khiếu một cái, đóng cửa phòng làm gì?
"Tiểu Hạ." Mã Cẩm Khiếu nhìn thoáng qua hài đồng.
"Sư phụ!" Tiểu Hạ lập tức ưỡn ngực, lưng đứng thẳng tắp.
Mã Cẩm Khiếu cười xoa đầu Tiểu Hạ, khiến cho Tiểu Hạ có chút được sủng ái mà lo sợ, sư phụ nó vốn luôn nghiêm khắc. Có thể luôn mua đồ ăn tốt cho nó, nhưng bình thường rất ít khi có động tác sủng ái như thế này.
"Tiểu Hạ. Vừa rồi Tần Đại thúc nói rất đúng. Không quản là luyện đao hay luyện kiếm, phải không ngừng dùng đầu óc đẻ tự hỏi. Nếu cả ngày rập khuôn theo đao pháp hay kiếm pháp của tiền nhân thì đa số đều rất bình thường. Còn học tập đi kèm với tự hỏi thì có thể tránh được đường vòng!" Mã Cẩm Khiếu tươi cười, "Tiểu Hạ, ngươi nghị lực không tệ, thiên phú cũng tốt. Nếu hiểu được tự hỏi, cộng với khắc khổ tu luyện, đến khi ngươi trưởng thành, tất sẽ có thành tựu.".
"Bất quá, sư phụ có chuyện quan trọng phải làm.".
Mã Cẩm Khiếu từ trong lòng lấy ra một quyển bí tịch, đưa cho mẹ của Tiểu Hạ: "Đàm phu nhân, bản bí tịch này bao gồm tất cả. Nếu sau khi xong việc mà ta có thể trở về, ta sẽ tự mình dạy Tiểu Hạ... Còn nếu ta không về được. Ngươi trước hết hãy dạy cho Tiểu Hạ biết chữ. Sau đó, đưa cho nó xem bản bí tịch này.".
"Sư phụ, ngươi, người phải rời khỏi Tiểu Hạ?" Đàm Hạ kinh hãi lập tức ôm lấy chân sư phụ.
"Hạ nhi." Mẫu thân của Đàm Hạ lập tức giữ chặt nó.
"Tiểu Hạ, đừng lèo nhèo." Mã Cẩm Khiếu khẽ quát một tiếng, nghiêm khắc nói, "Sư phụ có việc của mình Không thể đi cùng ngươi... Đàm phu nhân, bên trong bí tịch có dắt một xấp ngân phiếu. Nếu biết cách tiêu xài đúng mực, cũng đủ cho vài chục năm.".
Hai mắt của Đàm phu nhân đều có chút phiếm hồng.
Bọn họ đều ý thức được... ân nhân 'Mã Cẩm Khiếu' của bọn họ phải đi ra ngoài làm một việc rất nguy hiểm.
"Sư phụ." Đàm Hạ mới có bảy tám tuổi, đột ngột quỳ mạnh xuống.
Rồi sau đó, ba tiếng dập đầu liên tục vang lên!
Cả trán đều sưng đỏ, Đàm Hạ ngẩng đầu nhìn sư phụ nó, trong mắt tràn đầy sự mờ mịt: "Sư phụ, những thân nhân của ta đều đã chết. Chỉ còn lại có sư phụ và mẫu thân. Sư phụ... võ công này, người nhất định phải trở về dạy ta! Người không về, ta học không tốt!".
Mã Cẩm Khiếu đáy lòng đau xót, chỉ nói: "Kiên cường một chút, đừng khóc." Sau đó, Mã Cẩm Khiếu trực tiếp mở cửa phòng, rời đi.
"Ô ô..." Đàm Hạ nhịn không được khóc rống lên.
Đằng Thanh Sơn thấy thế, trong lòng thầm than, lập tức xoa đầu Đàm Hạ, nhẹ giọng nói: "Tiểu Hạ, ngươi yên tâm, sư phụ ngươi khẳng định sẽ trở về dạy ngươi.".
"Ân, khẳng định sẽ về." Tiểu Hạ cũng liền gật đầu.
--------------------------------
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cửu Đỉnh Ký.