Chương 199: Giữa Đêm Đi Dò Xét Phủ Đệ


Số từ: 2439
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
Cửa phòng đóng chặt, trong phòng một mảnh tối đen. Trong căn phòng tối đen này, một thân hắc y Đằng Thanh Sơn đang nhắm hai mắt, mỗi chiêu mỗi thức, luyện tập Hình Ý Tam Thể Thức. Trong không gian nhỏ hẹp của căn phòng, Đằng Thanh Sơn không theo một quy luật nào đang luyện tập.
Khi thì dang rộng chân ra, khi thì thu hẹp chân lại.
Tốc độ ra quyền không giống nhau.
Nhưng là, có một cỗ cảm giác phối hợp đặc thù, sinh động như lưu thủy hành vân.
Tam Thể Thức mỗi buổi tối Đằng Thanh Sơn bắt buộc phải luyện. Nội gia quyền, tu luyện đến cảnh giới như của Đằng Thanh Sơn thì tác dụng của 'Ngũ Hành Quyền' cũng không còn lớn nữa. Chỉ có Tam Thể Thức nhìn như cực kỳ đơn giản này, lại khiến cho Đằng Thanh Sơn có cảm giác được một cỗ ý cảnh âm dương tương giao.
Đột nhiên.
Đằng Thanh Sơn mở to mắt, đi nhanh tới trước cửa sổ, xuyên thấu qua lỗ hổng trên trang giấy của ô cửa sổ, nhìn thấy một đạo thân ảnh mơ hồ đang lao đi phía ngoài xa.
"Mã Cẩm Khiếu này rốt cục cũng xuất lộ." Đằng Thanh Sơn lấy một miếng vải đen che mặt, đồng thời mở cửa sổ, thi triển Thiên Nhai Hành, hóa thành một đạo ảo ảnh, liên tục chớp động hai lần. Liền rời khỏi phạm vi khách điếm. Luận tốc độ, khả năng ẩn thân, rõ ràng là cao hơn Mã Cẩm Khiếu một cấp độ.
...
Mã Cẩm Khiếu và Đằng Thanh Sơn một trước một sau. Tuy nhiên thì Đằng Thanh Sơn không ra một tiếng động nào. Mã Cẩm Khiếu cũng căn bản không thể phát hiện.
Lúc này còn chưa tới đêm khuya. Tất cả đường phố trong quận thành vẫn còn rất náo nhiệt. Vô số đèn lồng chiếu rọi các con phố.
Đằng Thanh Sơn và Mã Cẩm Khiếu từ trong bóng tối phi nhanh về phía bắc.
Rất nhanh liền rời khỏi chố phồn hoa, tiến đến một khu vực xa hoa mà chỉ đám phú hào, đại nhân vật mới mua được.
Từng tòa phủ đệ xa hoa ở liền kề nhau.
"Mã Cẩm Khiếu này rốt cuộc muốn đi đâu?" Đằng Thanh Sơn đáy lòng nghi hoặc. Mấy ngày nay tiếp xúc với Mã Cẩm Khiếu. Đằng Thanh Sơn cũng hiểu được nhân cách của Mã Cẩm Khiếu này. Con người hắn không hề tự cao tự đại, lại đối xử rất tốt với đồ đệ của hắn là Đàm Hạ. Nhưng những lời nói của hắn với đồ đệ vào tảng sáng ngày hôm nay đã khiến cho Đằng Thanh Sơn chú ý.
Rõ ràng là Mã Cẩm Khiếu có đại sự phải làm, thậm chí có khi còn nguy hại tới cả tính mệnh.
Nếu có thể xuất thủ thì cũng giúp hắn một lần.
"Nga, xem ra là ngôi nhà ở phía trước kia." Đằng Thanh Sơn nhìn thấy Mã Cẩm Khiếu, nhảy vào trong sân một tòa phủ đệ, cũng lập tức lẳng lặng đuổi theo.
Tòa phủ đệ này cực rộng, Hòn Giả sơn, hoa cỏ thực vật cũng trải rộng khắp nơi, tại trong phủ đệ còn có không ít hộ vệ cầm đèn lồng đi tuần tra.
"Ân, đám hộ vệ này? Là Thần Vệ Quân của Tiêu Dao Cung?" Đằng Thanh Sơn trong nháy mắt phán đoán ra thân phận của đám hộ vệ tuần tra này, bát đại tông phái trên Cửu Châu đại địa đều có trang phục cho quân đội tinh anh, mọi người cũng đều biết. Trang phục của quân đội tinh anh của hầu hết các tông phái đều là hắc sắc trọng giáp, chỉ là có một chút khác biệt nhỏ.
Như Thần Vệ Quân, trọng giáp của các quân sĩ Thần Vệ Quân, dễ nhìn thấy nhất chính là ở trên vai có khạm kiếm hình hoa văn.
"Có thể sai khiến Thần Vệ Quân của Tiêu Dao Cung làm hộ vệ cho phủ đệ. Chủ nhân của phủ đệ, địa vị hẳn là không thấp!" Đằng Thanh Sơn thầm nghĩ, nhưng bước chân vẫn lẳng lặng đi theo Mã Cẩm Khiếu, không ngừng tiến vào sâu trong phủ đệ...
Về phần cái gọi là 'Thần Vệ Quân'kia căn bản không đáng kẻ, ngay cả Tiên Thiên Kim Đan cường giả đều không thể phát hiện ra động tĩnh của Đằng Thanh Sơn, chứ đừng nói đến cái gọi là tinh anh hộ vệ này.
Tại một tòa giả sơn.
Hô! Đằng Thanh Sơn lặng yên tránh ở sau giả sơn.
"Mã Cẩm Khiếu kia đang làm cái gì? Đứng bất động ?" Đằng Thanh Sơn liếc mắt một cái, Mã Cẩm Khiếu đang đứng ở phía trước một hòn giả sơn khác, không ngừng nhìn chằm chằm vào đại sảnh của tòa nhà phía trước.
Trong đại sảnh, ánh sáng rực rỡ, tiếng cười sang sảng không ngừng, đang có không ít người uống rượu liên hoan, có cả thị nữ thường xuyên bưng sơn hào mỹ thực, đưa vào trong đại sảnh.
"Xem ra, mục tiêu của Mã Cẩm Khiếu hẳn là ở bên trong đại sảnh." Đằng Thanh Sơn cố gắng nghe những thanh âm phát ra từ bên trong đại sảnh.
"Các vị huynh đệ có thể ở lại nhà ta, lão Kiều ta rất cao hứng, tòa nhà diện tích không hề nhỏ. Chỉ là hơi ít người một chút. Các vị trưởng lão, hộ pháp, cả nhị sư huynh nữa. Các ngươi nên ở lâu thêm chút nữa." Tiếng cười ha hả vang lên.
Tại trong phòng.
Đang có sáu người ngồi quanh một cái bàn hình vuông, mặt bàn được làm từ đá xanh, chén đĩa đựng thức ăn trên bàn đều vô cùng tinh tế hoa mỹ, mỗi đôi đũa đều là thợ thủ công điêu khắc tỉ mỉ mà thành. Vô số hồ rượu ngon cũng đều bày ở một bên. Sáu người này ăn uống hiển nhiên rất vui vẻ.
"Lục sư đệ! Ngươi ở bên trong Hổ Dược Quận thành, chỗ ở thật là thoải mái a." Một gã trung niên nam tử có hai hàng lông mi trắng cười nói: "Còn chúng ta hàng năm ở trên núi, cũng không tiêu sái thoải mái được như ngươi a."
"Cũng không phải như vậy, trong Tiêu Dao Cung vẫn có một ít rượu ngon. Nhưng sơn hào mỹ thực thì lại không có. Trong cung, cũng không vì chúng ta là trưởng lão hộ pháp mà thỉnh một đám đầu bếp đến nấu ăn." Ở bên cạnh, một gã trung niên nhân gầy gò mặc áo bào trắng cười nói.
"Đừng chọc ta nữa."
Gã trung niên nhân tai to mặt lớn cười ha ha nói: "Ta đến bây giờ, cũng vẫn chỉ là một Đô thống! Phải thường xuyên bôn ba, nghĩ muốn cùng các vị huynh đệ, có thể ở trong cung. Đặc biệt là nhị sư huynh... Trong chín huynh đệ chúng ta khi xưa. Lợi hại nhất là nhị sư huynh, đạt tới Tiên thiên chi cảnh. Nhị sư huynh, tôn nhi của ta năm nay mười một tuổi. Nó lúc này bắt đầu học tập kiếm pháp, nội kình căn bản. Biểu hiện cũng không tệ. Ài, đứa nhỏ này so với ta năm đó còn mạnh hơn! Nhị sư huynh, ngươi thu nhận tôn nhi của ta về một chi của ngươi đi nha."
Gã nam tử lông mi trắng nghe xong liền cười nói: "Ngươi nói, Tiểu An An? Ân, tiểu tử này rất có ngộ tính. Như vậy đi, chờ sau khi trận phong ba này trôi qua. Ta hồi cung sẽ điều hắn một chi của ta. Ta sẽ thường xuyên dạy hắn... Ít nhất, Tiểu An An, so với ngươi phải mạnh hơn!"
Gã trung niên nhân tai to mặt lớn cười hắc hắc: "Ta cũng chỉ mong vậy."
"Tư Không trưởng lão." Một gã ngân phát lão giả nhíu mày nói: "Ngươi nói xem trận phong ba này khi nào thì có thể kết thúc?"
Gã nam tử lông mi trắng vừa nghe xong, cũng trầm mặc xuống.
"Thật không hiểu là vì sao con thần ưng kia cứ công kích Tiêu Dao Cung chúng ta. Khiến cho lòng người hoảng sợ. Lúc này, khiến cho bao nhiêu người trong cung phải hạ sơn." Gã gầy nam tử gò mặc áo bào trắng bất mãn nói.
Gã trung niên nhân tai to mặt lớn trịnh trọng nói: "Loại thần thú như vầy, thông minh không kém gì nhân loại. Đáng nhẽ là sẽ không vô duyên vô cớ đi công kích Tiêu Dao Cung chúng ta mới đúng... Tiêu Dao Cung chúng ta đã đắc tội với con thần thú này khi nào vậy?"
"Đừng manh động." Gã nam tử lông mi trắng nhíu mày khẽ quát một tiếng: "Con thần thú này mấy lần khiêu khích Tiêu Dao Cung ta, lão cung chủ hắn nhất định sẽ giải quyết việc này."
Nghe ba chữ 'Lão cung chủ', năm người khác đang ngồi cũng đều gật đầu.
Thật ra thì Tiêu Dao Cung rất thảm, bị một con thần ưng bức bách khiến cho gần như tất cả mọi người trong cung đều phải rời khỏi Tiêu Dao Cung, ở tạm trong một quận bên trong thành. Bởi vì... Lúc trước, lôi điện thần ưng phun ra lôi điện ba lần, đã giết chết không ít người của Tiêu Dao Cung. Đối mặt với lôi điện của lôi điện thần ưng, ngay cả Tiên thiên cường giả cũng không kháng nổi.
Chỉ có thể tạm thời rút lui!
Cho nên, đám hộ pháp, trưởng lão, bao gồm cả chấp pháp trưởng lão, chỉ có thể tạm thời ở nhờ trong nhà của một đồng môn ở một quận bên trong thành.
...
Bởi vì cánh cửa mở rộng, với thính lực của Đằng Thanh Sơn thì cũng miễn cưỡng nghe được một phần đối thoại.
"Chậc chậc, Tiêu Dao Cung quả là rất thảm." Đằng Thanh Sơn trong lòng cười thầm: "Xem ra, là do Lôi Điện Thần Ưng bức bách khiến cho không ít cao thủ đều phải trú tạm tại một quận bên trong thành. Cho nên, Thần Vệ Quân cũng phải phân tán ra để bảo vệ mỗi tòa phủ đệ!" Đằng Thanh Sơn nhìn lướt về phía Mã Cẩm Khiếu đang ở cách đó không xa.
Mã Cẩm Khiếu đang lẳng lặng thủ thế, tựa như một dã thú chuẩn bị săn mồi.
Rất lâu sau, rốt cục, cùng với một vài tiếng cười sang sảng, sáu người tụ tập cùng một chỗ đã phân tán ra tại trước cửa đại sảnh.
"Ha ha, Đổng lão đệ, nhìn ngươi lắc lư nghiêng ngả kìa, có cần ta dìu ngươi về phòng không?"
Chủ nhân của phủ đệ, gã trung niên nhân tai to mặt lớn cười hô hố, mắt nhìn năm người kia quay về đều chỗ ở rồi mới phân phó nói: "Dọn dẹp đi, vứt bỏ hết... yến hội sáng sớm ngày mai vẫn là tổ chức ở mức cao cấp nhất."
"Vâng, lão gia." Hai nàng thị nữ lập tức đi thu thập.
Còn vị lão gia này, đắc ý ngâm nga một tiểu khúc tiến về chỗ ở của chính mình.
Hô! Hô!
Mã Cẩm Khiếu lẳng lặng theo dõi, còn Đằng Thanh Sơn thì cũng lẳng lặng theo dõi Mã Cẩm Khiếu.
Trên một cái hành lang tối tăm.
Gã trung niên nhân tai to mặt lớn tâm tình rất tốt, rung đùi đắc ý đi tới: "Nhị sư huynh hiếm khi đến chỗ ta. Chậc chậc, hắn là Chấp pháp trưởng lão. Cơ hội lần này quả là hiếm có, phải hầu hạ cho kỹ.
Ân... Đêm nay chọn phòng nào? Tiểu yêu tinh kia rất hung hãn, hay là đến đó."
Trong óc còn đang suy nghĩ nữ nhân, hắn đột nhiên cảm thấy yết hầu bị tê rần.
"Bồng!"
Cánh cửa một gian phòng bên hành lang bị đạp ra gã trung niên nhân tai to mặt lớn bị thít chặt yết hầu đẩy vào trong căn phòng này. Chỉ nghe 'Chi nha' một tiếng, cửa phòng liền bị đóng lại.
"Ngươi, ngươi là ai?" Gã trung niên nhân cảm giác yết hầu buông lỏng, liền lập tức mở miệng.
Hắn không dám hét lên!
Có thể nhất chiêu tựu chế phục hắn - một cao thủ Hậu thiên đỉnh phong, thực lực của người này... Sợ là nhân vật bài danh Địa Bảng top mười cũng không thể làm được. Có lẽ... Có thể là Tiên thiên cao thủ!
"Nhìn thấy rõ bộ dáng của ta chưa." Người này vẫy tay một cái, một tia sáng lóe lên, liền châm một ngọn nến.
"Ta không biết ngươi." Gã trung niên nhân mập mạp nhướng mày: "Không phải là ngươi bắt nhầm người đấy chứ?" Là một gã Đô thống Thần Vệ Quân, hắn biết rõ tình thế trước mắt.
"Kiều Trung!" Mã Cẩm Khiếu nhìn chằm chằm vào gã trung niên nhân mập mạp: "Ngươi ngàn vạn lần đừng nói, ngươi không phải Kiều Trung."
Gã trung niên nhân mập mạp ngẩn ra.
"Đúng, ta là Kiều Trung, Thần Vệ Quân Đô thống Kiều Trung." Gã trung niên nhân mập mạp đáp.
"Nga, ngươi đã thăng quan, trở thành Đô thống?" Mã Cẩm Khiếu cười lạnh nói.
"Ta đã sớm trở thành Đô thống, đã mười mấy năm rồi." Gã trung niên nhân mập mạp khó hiểu nhìn Mã Cẩm Khiếu: "Ta căn bản không biết ngươi... Không biết, ta đắc tội với anh hùng ngươi khi nào. Ngươi vẫn chưa nói rõ?"
...
Lúc này, tại trên nóc nhà, Đằng Thanh Sơn đang áp sát tai vào mái nhà, cẩn thận lắng nghe.
"A!" Một tiếng kêu thấp trầm thảm thiết vang ra từ trong phòng.
"Ân? Chẳng lẽ Mã Cẩm Khiếu đã giết chết Kiều Trung?" Đằng Thanh Sơn có thể phán đoán, tiếng kêu thảm thiết kia hẳn là do bị che miệng lại cho nên thanh âm rất nhỏ. Bỗng nhiên, từ trong phòng lại truyền ra một tiếng kêu thấp trầm tiếp theo.
"Kiều Trung, bây giờ ta phế võ công của ngươi, ngươi không cần nói, chỉ cần nghe là được, ngươi sẽ biết... Ta vì sao lại tìm đến ngươi." Thanh âm kia có vẻ rất lạnh lẻo.
--------------------------------
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cửu Đỉnh Ký.