Chương 23


Số từ: 2490
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
"Đằng gia trang ta xuất chiến ba người này, Đại bá Đằng Vĩnh Tương, là sư phụ dạy thương pháp trong tộc, thực lực đứng số 1 số 2. Đằng Vĩnh Lôi thúc thúc, là thủ lĩnh của đội săn thú trong trang, thực lực cũng rất mạnh. Cha ta tuy ít khi xuất thủ, nhưng xem ra cũng là cao thủ." Đằng Thanh Sơn trong lòng cảm thán.
Dân phong (cách sống) bưu hãn, trong một sơn trang đã có không ít hảo thủ, cả thế giới này cường giả nhiều đến mức nào.
"Rốt cuộc cũng đánh rồi." Đằng Thanh Hổ ở bên cạnh Đằng Thanh Sơn hai mắt sáng rực lên, vô cùng kích động.
"Trận chiến đầu tiên!"
Ngân phát lão giả chống nạng, nhìn mọi người xung quanh cất cao giọng "Đằng gia trang Đằng Vĩnh Lôi đối chiến với Lý gia trang Lý Ô Thiên, hai vị hảo hán, mời vào vòng chiến."
"Lôi tử cố lên." Đằng Vĩnh Phàm vỗ vỗ vai Đằng Vĩnh Lôi.
"Cận thận công phu ở chân của Lý Ô Thiên kia." Đằng Vĩnh Tương nhắc nhở.
"Xem ta đây."
Đằng Vĩnh Lôi cười tự tin, bước vào trong vòng chiến, còn Lý Ô Thiên ở bên kia cũng nói với nhóm tộc nhân ở chung quanh mấy câu, rồi cũng rất tự tin tay không tiến vào trong vòng chiến đường kình năm trượng. Chỉ thấy Đằng Vĩnh Lôi kéo áo ngắn trên người xuống, vất ra khỏi vòng tròn, lộ ra nửa thân trên cường tráng.
Lý Ô Thiên kia cũng cởi áo vất ra, hiện thân thể cường tráng.
"Đằng Vĩnh Lôi, hôm nay ngươi sẽ phải thua không thể nghi ngờ, sớm nhận thua một chút đi, sẽ đỡ phải chịu khổ." Lý Ô Thiên làn da ngăm đen, dáng vẻ hung dữ như một con hổ.
"Sau trận chiến này, ngươi chuẩn bị nằm giường nửa năm đi." Đằng Vĩnh Lôi khinh thường một câu.
Hai vị hảo hán của hai tộc này, còn chưa động thủ đã muốn uy hiếp tinh thần của đối phương rồi.
"Hai vị !" Ngân phát lão giả chống nạng ánh mắt đảo qua hai người một lượt, "Bắt đầu đi!"
"Mời!" Lý Ô Thiên chắp tay nói.
"Mời!" Đằng Vĩnh Lôi cũng chắp tay.
Trong nhất thời, một ngàn người tụ tập xung quanh tạo thành một vòng tròn, mỗi người đều nhìn chằm chằm vào hai người đang đứng giữa sân. Cuộc chiến đấu này không chỉ liên quan đến nước mà còn quan hệ đến vinh dự của mỗi tộc, tất cả mọi người đều chờ đợi, đều mong tộc của chính mình có thể thắng.
Đằng Vĩnh Lôi một tay đặt ở trước quai hàm, một tay đặt tại chỗ eo sườn, vô cùng cẩn thận bắt đầu di chuyển trong vòng.
Lý Ô Thiên kia để hai tay trước ngực, hai chân tả hữu thỉnh thoảng nhấc lên, tựa hồ có thể đá ra bất kì lúc nào.
Nhất thời, cả trường đấu đều trở nên yên lặng.
Đằng Thang Sơn im lặng quan sát "Đằng Vĩnh Lôi thúc thúc công phu hầu hết tập trung trên đôi tay, mà Lý Ô Thiên kia hình như lại ở đôi chân, dường như hai chân khá là lợi hại, hai tay chủ yếu là che các bộ phận yếu hại."
Thường nói, hai tay là một phiến cửa phòng thủ, đánh người toàn dựa vào hai chân, bất quá cũng không phải tất cả đều như vậy, như công phu của Đằng Thang Sơn thì đại đa số đều tập trung trên cánh tay.
Đằng Vĩnh Lôi cùng Lý Ô Thiên đều đang quan sát đối thủ.
"Xuy!" Lý Ô Thiên đột nhiên tiến tới, chân trái đột nhiên đá lên, quét thẳng về phía cằm của Đằng Vĩnh Lôi.
"Hô!" Tiếng gió rít xẹt qua trước mặt Đằng Vĩnh Lôi, Đằng Vĩnh Lôi vội lùi về sau.
Chấn trái Lý Ô Thiên vừa quét qua, chân phải nối liền đá về phía Đằng Vĩnh Lôi. Đằng Vĩnh Lôi hai mắt như độc xà nhìn chằm chằm một cước này của đối thủ, bàn tay phải vốn đang co rút kia đột nhiên phóng thẳng ra, giống như tia chớp bất ngờ đánh trực tiếp lên mặt chân của đối thủ.
"Bồng!" Một tiếng, đùi phải của Lý Ô Thiên bị vỗ mạnh, thân hình không khỏi bất ổn.
"Haaaa!" Đằng Vĩnh Lôi khẽ quát một tiếng, mượn thế xoay người đá "Toàn Phong Cước".
"Hô!" Chân trái tựa như đại đao, quét mạnh về phía đối phương.
Lý Ô Thiên không kịp lùi về sau, người ngửa ra sau tránh được cước này, tay phải chống xuống đất, tựa như một cái phong luân, đá quét ngang mặt đất.
Đằng Vĩnh Lôi linh mẫn nhảy lùi lại, liền thoát khỏi đòn tấn công này.
Ngay sau khi lùi về phía sau, Đằng Vĩnh Lôi đột nhiên lao về phía trước, áp sát Lý Ô Thiên còn đang chưa đứng vững kia, hai quyền tựa như hai viên đạn pháo điên cuồng đánh xuống.
"Bồng bồng~~" Lý Ô Thiên bị ép nằm trên đất kia mặt bị trúng hai quyền, chỉ nghe thấy tiếng xương cốt vỡ vụn, máu tươi phún ra, yết hầu của Lý Ô Thiên gian nan phát ra một tiếng gào rít tựa như mãnh thú, sống lưng duỗi thẳng, hai đầu gối điên cuồng thúc thẳng lên Đằng Vĩnh Lôi đang ở trên, lực lượng đùi mạnh mẽ khiến cho Đằng Vĩnh Lôi bay lên.
"Chết đi !"
Lý Ô Thiên trên mặt tràn đầy máu tươi gào lên, hai chân tựa như ảo ảnh liên tiếp đá về phía Đằng Vĩnh Lôi còn chưa được ổn định kia.
"Phốc phốc!"
Đằng Vĩnh Lôi dùng hai tay, liên tiếp ngăn cản hai chân.
"A~~" Lý Ô Thiên rống lên, đột nhiên lao tới, hai chân điên cuồng đá ra, khiến cho Đằng Vĩnh Lôi trong nháy mắt phải liên tục lùi về phía sau.
"Không thể lùi nữa!" Bên phía Đằng gia trang đột nhiên có người hô lên.
Đằng Vĩnh Lôi giật mình.
Nguyên lai hắn đã lùi đến sát vạch rồi, giờ mà lui nữa sẽ ra ngoài vòng.
"A!" Đúng lúc này, Lý Ô Thiên bay vọt người lên, hai chân không để ý gì nữa, đồng thời đạp ra.
Né tránh không kịp.
"Bồng" Đùi phải của đối phương đá thẳng vào ngực hắn, Đằng Vĩnh Lôi miệng phun một ngụm máu tươi, cả người sắp phải văng đi.
Đúng lúc này.
"Đi cho ta." Đằng Vĩnh Lôi gầm nhẹ một tiếng, hai tay duỗi thẳng ra, mạnh mẽ nắm chặt lấy đùi phải của đối phương, mạnh mẽ ngửa người ra sau, đem đối phương quật thẳng về phía sau lưng. Lý Ô Thiên kia cả người bị quăng cao đến hai trượng, sau đó "Bồng!" một tiếng thật mạnh đập trên mặt đất, khiến bụi bay mù mịt.
Mà Đằng Vĩnh Lôi cũng nửa quỳ trên mặt đất, tay ôm lấy ngực.
"Lôi tử!"
"Vĩnh Lôi!"
Đằng gia trang không ít người lao vọt đến.
"Thiên ca"
"Cha"
"A Thiên"
Không ít người của Lý gia trang đồng dạng chạy tới ôm lấy Lý Ô Thiên
"Cha, thúc thúc không sao chứ" Đằng Thanh Sơn liền hỏi cha.
Đằng Vĩnh Phàm xoa đầu Thanh Sơn nói "Yên tâm, chỉ là ngực bị một cước, có lẽ phải tu dưỡng một hai tháng, vấn đề thật ra không lớn"
Đằng Thanh Sơn thầm thở nhẹ một hơi.
Đằng Thanh Sơn rất quen thuộc Đằng Vĩnh Lôi, dù gì hắn cũng là thủ lĩnh của đội săn bắt, vẫn thường mang thú săn được tới nên rất quen thuộc Đằng Thanh Sơn.
"Trận đầu tiên kết thúc, Đằng Vĩnh Lôi của Đằng gia trang cùng Lý Ô Thiên của Lý gia trang đều đồng thời ra khỏi vòng, hòa!" Lão già chống nạng cao giọng nói.
Người của hai tộc đứng xem đều cảm thấy khẩn trương.
Không ngờ trận đầu tiên đã xuất hiện tình huống như vậy.
"Cha, cẩn thận một chút" Đằng Thanh Sơn nhịn không được nói, hắn nhận ra loại đả đấu này rất có khả năng xuất hiện tử vong.
"Phàm ca, đừng sơ ý" Viên Lan cũng lo lắng nhìn chồng mình.
Đằng Vĩnh Phàm gật gật đầu chào mọi người xung quanh.
"Đằng gia trang Đằng Vĩnh Phàm, Lý gia trang Lý Lương hai vị mời vào vòng chiến" Lão già chống nạng cao giọng nói.
"A Phàm, xử đẹp Lý Lương kia cho ta" Đại sư phụ Đằng Vĩnh Tương trong tộc không do dự nói.
Đằng Vĩnh Phàm mỉm cười bước vào vòng chiến.
"Ha ha, Đằng Vĩnh Phàm, trước giờ vẫn muốn giao thủ với ngươi nhưng ngươi cứ rúc đầu trong Đằng gia trang luyện sắt. Hôm nay ta cho ngươi kiến thức một chút Thiết Quyền của Lý Lương ta" mãnh hán râu rậm Lý Lương cười to, đột nhiên cởi bỏ y phục, thuận tay quăng ra, bước vào vòng chiến.
Trên người Lý Lương rất nhiều lông, trên ngực một mảng đen thui, lông ngực rất dày.
"Được, vậy để ta coi Thiết Quyền của ngươi thế nào" Đằng Vĩnh Phàm mỉm cười cũng quăng áo vải ra, lộ ra thân hình cường tráng. Cơ vai, lưng của Đằng Vĩnh Phàm rất phát triển. Lưng, vai đều nổi gồ lên tựa hồ như dấu dưới đó một đôi cánh. Hai tay vạm vỡ như bắp đùi thiếu niên.
Đằng Thanh Sơn hai mắt sáng lên "Cha dù rất ít khi động thủ nhưng qua nhiều năm tháng rèn sắt, sức mạnh hai tay đã đạt tới mức đáng sợ"
Đối với cha, Đằng Thanh Sơn càng thêm tự tin.
Hai người đối chiến, ngoài thực lực còn phải phát huy khả năng của mỗi người khi lâm trận.
"Hai vị, bắt đầu đi" Lão già chống nạng lên tiếng.
"Mời" "Mời"
Đằng Vĩnh Phàm và Lý Lương cùng chắp tay, sau đó hơi lui về sau cẩn thận quan sát đối thủ.
"Lý Lương, không phải ngươi nói cho ta kiến thức Thiết Quyền của ngươi sao?" Đằng Vĩnh Phàm cười to, bước nhanh tới trước, bá đạo vô cùng.
"Hừ" Lý Lương cười lạnh, nhanh như chớp từ bên áp sát lại, hai tay dồn sức, ngay lúc lại gần Đằng Vĩnh Phàm, hữu quyền không chút lưu tình đánh vào chỗ dưới xương đòn gánh của Đằng Vĩnh Phàm.
"Ha ha... tay trái Đằng Vĩnh Phàm tùy ý vung lên, đẩy quyền của Lý Lương qua một bên. Đằng Vĩnh Phàm thuận thế đâm thẳng một quyền.
Tay trái Lý Lương đã sớm ngăn cản.
"Bùng" âm thanh trầm trầm như tiếng trống vang lên.
Quyền của Đằng Vĩnh Phàm sau khi đánh trúng tay trái của Lý Lương, tốc độ cơ hồ không chút biến hóa, đánh tiếp lên lồng ngực Lý Lương.
"Cách" tiếng xương vỡ nát, Lý Lương thấy ngực đau nhức, sau đó cả người bay lên, rơi ra ngoài vòng.
Một mảnh yên lặng!
Không ai nghĩ tới sư phụ dạy võ của Lý gia trang chưa tới một hiệp đã bị Đằng Vĩnh Phàm đánh bay, căn bản không cùng một cấp bậc.
"Phàm ca giỏi quá!"
"Phàm ca"
Bên Đằng gia trang vang lên tiếng hoan hô, mọi người la hét, kích động vô cùng.
"Lý Lương!"
"Sư phó"
Phía Lý gia trang không ít người lúc này mới tỉnh lại, vội ùa tới.
"An tâm" Đằng Vĩnh Phàm lên tiếng "Lúc cuối cùng ta đã thu lại ba thành lực, Lý Lương còn chưa chết được" Sau đó Đằng Vĩnh Phàm đến bên vợ và con , ôm lấy Đằng Thanh Sơn nựng "Con trai ngoan, cha con thế nào?"
"Lợi hại" Đằng Thanh Sơn không khỏi giơ ngón cái lên.
Cảnh một đứa bé giương ngón cái lên khiến không ít người của Đằng gia trang bật cười. Rất hiển nhiên, thắng lợi áp đảo của Đằng Vĩnh Phàm khiến người Đằng gia trang vô cùng thống khoái.
Lý gia trang không ít người sững sờ không nói nên lời, Đằng Vĩnh Phàm quá mạnh. Bọn họ dù sao đã từng thấy sư phụ Lý Lương có thể nhấc lên cự thạch nặng bảy trăm cân. Sức của cánh tay mạnh như vậy nhưng trước mặt Đằng Vĩnh Phàm lại không có sức phản kháng. Đằng Vĩnh Phàm thực ra mạnh cỡ nào?
"Không hổ là tộc trưởng đời kế của Đằng gia trang, đứa nhỏ Đằng Vĩnh Phàm thật không tệ" tộc trưởng Lý Hỏa Quân của Lý gia trang cười nói.
"Ha ha" Đằng Vân Long cười đắc ý.
Đằng Vĩnh Phàm dù sao cũng là con rể của hắn, lại là đệ tử đắc ý, hắn đương nhiên tự hào.
"Kim Phúc, chuẩn bị một chút đi" trên mặt Lý Hỏa Quân mang vẻ đắc ý, cao giọng nói. Vị xuất trận thứ ba của Lý gia trang chính là Lý Kim Phúc.
"Dạ, gia gia"
Giọng nói thuần phác và hùng hậu vang lên.
Đằng Thanh Sơn không khỏi ngoái đầu, không ít người Đằng gia trang quay đầu nhìn. Thanh niên thân cao tám xích, lưng hùm vai gấu bước tới. Thanh niên hai mắt như chuông đồng, mỗi sợi tóc trên đầu như cương châm dựng đứng, trên người khoác đơn giảm tấm da thú, tựa hồ như dã nhân (người hoang dã chứ không phải con dã nhân) từ trong núi ra.
Trên vai hắn còn vác một cây lang nha bổng xám đen phủ đầy gai nhọn.
"Hừ" thiếu niên cường tráng như dã thú múa lang nha bổng vài cái khiến người ta hoài nghi cây lang nha bổng này làm bằng gỗ, sau đó hắn quăng qua bên cạnh.
Đập xuống mắt đất phát ra một tiếng "Bồng" nặng nề, có thể tưởng tượng được cây lang nha bổng này bao nặng.
"Cây lang nha bổng này hoàn toàn bằng sắt đúc thành ha, nặng bao nhiêu?" Đằng Vân Long có chút kinh ngạc nhìn Lý Hỏa Quân.
"May là thanh Lang nha bổng của đứa cháu Kim Phúc ta cũng chỉ có 122 cân!" miệng Lý Hỏa Quân tùy ý nói nhưng trên mặt không dấu được vẻ đắc ý.
Mọi người bên Đằng gia trang muốn nhảy dựng lên. Muốn sử dụng vũ khí nặng 122 cân, lại còn múa lên như không, sức hai tay tuyệt đối phải hơn ngàn cân. Thường nói "nhất lực hàng thập hội". Chỉ một lực khí đáng sợ đó đã khiến dân chúng bên Đằng gia trang cảm thấy khẩn trương.
--------------------------------
(Nhất lực hàng thập hội: một kẻ khỏe hơn người đánh thắng 10 người biết võ)
--------------------------------
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cửu Đỉnh Ký.