Chương 24


Số từ: 2538
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
Đằng Thanh Sơn cẩn thận quan sát Lý Kim Phúc: "Lý Kim Phúc này xem sát khí trong ánh giống như một con dã thú."
Đằng Thanh Sơn cảm thấy có một tia lo lắng cho đại bá Đằng Vĩnh Tương.
"Vĩnh Tương, cẩn thận một chút, đừng trực tiếp ngạnh kháng với hắn." Đằng Vĩnh Phàm nhỏ giọng. "Lý Kim Phúc này lực lượng trên cánh tay tuyệt đối không dưới ta."
Ở Đằng gia trang, luận về lực lượng, Đằng Vĩnh Phàm chính là đệ nhất nhân, điều này là không cần phải nói nhiều. Ngay cả Đằng Vĩnh Phàm đều nói như vậy, có thể tưởng tượng được là thực lực của đối thủ mạnh như thế nào.
"Hiểu" Đằng Vĩnh Tương hơi gật đầu.
Hơn một ngàn người đang quan chiến hoàn toàn im lặng.
Lý Kim Phúc hai mắt như chuông đồng quét về phía Đằng Vĩnh Tương, rồi sau đó bước vào trong vòng chiến, trầm thấp nói:
"Ngươi nhanh lên."
Đằng Vĩnh Tương ánh mắt hơi nheo lại, rồi sau đó cũng bước vào trong vòng chiến.
Hai người đối mặt với nhau, Đằng Vĩnh Tương giờ phút này không dám có một tia lơ đễnh, trán đổ mồ hôi ròng ròng:
"Hai vị, bắt đầu." Ngân phát lão giả thanh âm còn chưa dứt thì Lý Kim Phúc đã di chuyển.
"Hống~~~"
Lý Kim Phúc trong miệng phát ra tiếng rống giận như tiếng rống của một con mãnh thú, hai tay hai chân cùng xuất động, cả người giống như một lão hổ cực nhanh lao về phía Đằng Vĩnh Tương. Đặc biệt là Lý Kim Phúc trên người mặc bộ trang phục bằng da thú khiến cho hắn càng thêm giống một đầu dã thú.
"Thật nhanh."
Đằng Vĩnh Tương bạo lui:
"Vốn định dựa vào tốc độ để chiến đấu với hắn , nhưng có vẻ như là tốc độ của hắn so với ta thì còn nhanh hơn."
"Hoa! Hoa!"
Như mãnh hổ quăng tới, hai móng vuốt trực tiếp bổ vào trên người Đằng Vĩnh Tương. Lý Kim Phúc hai mắt trợn trừng tóe hung quang. Hai tay vung lên, cả người voth đến, hai tay tựa như thiết quyền, liên tiếp bổ tới.
Đằng Vĩnh Tương không kịp né tránh, chỉ có thể nghênh đón.
"Bồng! Bồng! Bồng!"...
Liên tiếp trọng quyền hạ xuống, Đằng Vĩnh Tương trực tiếp đón hai quyền, hai quyền chấn thẳng vào trên ngực hắn, mạnh mẽ kích bay cả người hắn ra ngoài vòng tròn, máu tươi từ trong miệng không ngừng tràn ra.
"Vĩnh Tương." Vẫn đang bế Đằng Thanh Sơn trong tay, Đằng Vĩnh Phàm lập tức chạy đến.
"Đại bá."
Đằng Thanh Sơn cũng cẩn thận quan khán.
"Hừ, ngươi không giết thúc thúc ta, ta cũng hạ thủ lưu tình mà tha cho hắn một mạng. Quyền đầu của ta kích vào trên người hắn cũng chỉ dùng có năm phần lực, hắn còn không chết được." Lý Kim Phúc thanh âm khàn khàn, đồng thời nhìn chằm chằm Đằng Vĩnh Phàm."
Đằng Vĩnh Phàm, thực lực của ngươi cũng không tồi... Đằng gia trang, cũng chỉ có ngươi xứng làm đối thủ của ta."
Đằng Vĩnh Phàm ngẩng đầu nhìn lại. Lý Kim Phúc Thân cao thước tám trông như một pho tượng ma thần, đang nhìn chằm chằm Đằng Vĩnh Phàm cười nhạo nói:
"Đáng tiếc, ngươi ở lại trong gia trang này thì cả đời cũng chỉ như vậy." Nói xong liền xoay người, nhấc thanh lang nha bổng kinh người lên mà vác trên vai, rồi đi nhanh ra ngoài. Người Lý gia trang lập tức tách ra một con đường.
"Trận thứ ba, Lý gia trang, Lý Kim Phúc thắng. Ba trận kết thúc, Đằng gia trang, Lý gia trang mỗi bên thắng một trận, trận còn lại hoà. Vậy dựa theo quy định, từ hôm nay trở đi, mương nước này, Đằng gia trang và Lý gia trang mỗi ngày được sử dụng trong sáu canh giờ."
Ngân phát lão giả tuyên bố kết quả.
Mỗi tộc được một nửa, Đằng gia trang và Lý gia trang cũng đều cảm thấy chấp nhận được.
"Lý Hỏa Quân, tôn tử kia của ngươi tựa như là sẽ rời khỏi Lý gia trang?" Đằng Vân Long nói.
"Ha ha..." Lý Hỏa Quân như sợ người xung quanh không nghe thấy, cất cao giọng nói:
"Tôn tử của ta, Kim Phúc, năm mười ba tuổi hắn đã một thân một mình tiến vào Đại Duyên Sơn, hao tổn năm năm khổ tu, quan sát, sống chung với dã thú mà sáng tạo ra một bộ "Mãnh Hổ Quyền", hắn cũng vừa mới mới chấm dứt khổ tu, đã quyết định tham gia thẩm hạch để gia nhập "Quy Nguyên tông"."
Nhất thời một trận ồn ào.
"Quy Nguyên tông ?" Đằng Thanh Sơn nghe tới ba chữ này thì liền giật mình.
"Tông phái?" Đằng Thanh Sơn chưa bao giờ nghe nói qua là trên lịch sử Trung Quốc còn có tông phái này.
"Xem ra tôn tử bảo bối của ngươi tiền đồ về sau là vô lượng ha." Đằng Vân Long cười ha ha nói.
Tỷ thí tranh thủy chấm dứt, mọi người của Đằng gia trang và Lý gia trang liền giải tán. Chỉ là tất cả mọi người đều sôi nổi đàm luận về trận chiến này, đương nhiên, chủ đề luận đàm chủ yếu là về Lý Kim Phúc.
Trên đường trở về.
"Cha, Quy Nguyên tông là cái gì vậy?" Đằng Thanh Sơn nghi hoặc dò hỏi.
"Một tông phái phi thường, phi thường cường đại, mục tiêu trong tương lai của ta cũng chính là tiến nhập Quy Nguyên tông." Đằng Thanh Hổ đi bên cạnh kiên định nói.
Phụ thân Đằng Vĩnh Phàm cũng cười nói: "Thanh Hổ có chí khí! Thanh Sơn à, Quy Nguyên tông là một cái tông phái, tông phái này dậy cho đệ tử tu luyện hóa nội kình, nội kình khác với lực lượng gân cốt, uy lực rất lớn. Cao thủ tông phái này xuất ra, có khi trông da thịt phì nộn nhưng chỉ với một bàn tay cũng có thể bổ vỡ cự thạch."
Đằng Thanh Sơn âm thầm gật đầu. Nội kình ảo diệu như thế nào, hắn đương nhiên là hiểu rõ.
"Cha, sao người không ra nhập Quy Nguyên tông?"
Đằng Thanh Sơn hỏi tiếp: "Hơn nữa, chẳng lẽ không có tông phái nào khác nữa mà nhất định cứ phải tiến nhập Quy Nguyên tông?"
Đằng Thanh Sơn thông minh nhu thuận, tuy mới chỉ bốn tuổi nhưng nói chuyện rất có tư duy.
Đằng Vĩnh Phàm cũng rất vui vì có đứa con thông minh như vậy.
Đằng Vĩnh Phàm cảm khái một tiếng, kể lại:
"Thanh sơn, cả thiên hạ tổng cộng có chín châu, Dương Châu là nơi phồn hoa nhất, ở bên trong Dương Châu thì đệ nhất tông phái chính là "Thanh Hồ Đảo", đệ nhị tông phái chính là Quy Nguyên tông. Mặc dù "Thiết Y Môn và Quy Nguyên tông chỉ bài danh đệ nhị nhưng thực lực cũng không kém nhiều!"
Đằng Thanh Sơn gật đầu:" Thế tại sao không gia nhập Thanh Hồ Đảo, Thanh Hồ Đảo chẳng phải là đệ nhất tông phái sao?"
"Dương Châu có mười ba quận thành, trong mười ba quận thành của Dương Châu thì có chín đại quận thành, hoàn toàn nằm dưới quyền kiểm soát của Thanh Hồ Đảo, ở bên trong chín đại quận thành thì Thanh Hồ Đảo là tông phái duy nhất, quan phủ nhân mã của chín đại quận thành cùng với hạt hạ hơn một trăm cái thành trì đều là thụ lệnh của Thanh Hồ Đảo. Nói đúng hơn thì quan phủ nhân mã đều là thành viên ngoại vi của Thanh Hồ Đảo."
Đằng Thanh Sơn nghe mà đầu mộng mị. Đây là thế giới kiểu gì vậy? Đây là thời đại gì vậy? Một cái võ lâm tông phái lại có thể hoàn toàn thao túng chín đại quận thành? Cái gọi là quan phủ nhân mã chỉ là thụ lệnh, hơn nữa, lại còn xem như là thành viên ngoại vi của tông phái?
"Mười ba quận thành của Dương Châu, đệ nhất tông phái Thanh Hồ Đảo hoàn toàn khống chế chín đại quận thành. Còn Quy Nguyên tông thì hoàn toàn khống chế Giang Trữ Quận của chúng ta! Cái gọi là quan binh của chín đại thành trì trong Giang Trữ Quận của chúng ta kì thật đều thành viên ngoại vi của Quy Nguyên tông. Số quan binh này đều là đệ tử của Quy Nguyên tông! Ở Giang Trữ Quận, Quy Nguyên tông chính là trời! Không có một tông phái nào dám xâm nhập Giang Trữ Quận!"
Đằng Thanh Sơn vẫn hoàn toàn mờ mịt. Đằng Thanh Sơn dám khẳng định là trên lịch sử Trung Quốc, tuyệt đối không có chuyện tông phái khống chế thiên hạ.
Thế giới này tuyệt đối không phải là một thời đại trong lịch sử Trung Quốc!
Biểu ca Đằng Thanh Hổ của Thanh Sơn cũng mê mẩn nói: "Ngươi nói xem, Đám Bạch Mã kia có lợi hại không? Có đến tám ngàn bang chúng hạt nhân, nhưng hàng năm cũng đều phải kình hiếu Nghi Thành thành chủ đại nhân! Nếu thành chủ đại nhân mất hứng, sẽ dẫn một đám vũ giả đến chém giết. Hừ, đừng nhìn có nhìn vào con số tám ngàn nhân mã kia, hắn chỉ tùy tiện mang một hai trăm tên vũ giả là có thể đem Bạch Mã Bang kia mà giết sạch không còn một mảnh giáp!"
Đằng Thanh Sơn hoàn toàn hiểu. Ở Giang Trữ Quận, Quy Nguyên tông chính là hoàng đế! Quan phủ quan thành viên cũng đều là đệ tử của Quy Nguyên tông! Ngay cả Bạch Mã Bang và các bang phái khác cũng đều phải cẩn thận, không dám chọc giận Quy Nguyên tông.
"Ra nhập Quy Nguyên tông là rất khó sao?" Đằng Thanh Sơn dò hỏi.
"Ân, là rất khó. Phụ thân Đằng Vĩnh Phàm" cảm khái:
"Muốn ra nhập Quy Nguyên tông thì chỉ có hai cách. Một là chỉ tuyển đám hài tử dưới mười tuổi, gia đình bọn chúng lại phải nộp năm trăm hai mươi lạng bạc trắng để chúng có cơ hội học tập bí tịch, nếu trong vòng một năm mà không luyện ra nội kình thì sẽ bị tảo xuất."
Đằng Thanh Sơn trong lòng thầm hiểu, cho dù là có bí quyết, hấp thu thiên địa linh khí mà luyện ra nội kình nhưng không phải là ai cũng đều có thể làm được. Tu luyện nội gia quyền, sợ là trong cả vạn người còn không có lấy một người thành công. Còn hấp thu thiên địa linh khí mà luyện hóa ra nội kình tuy là đơn giản, nhưng cũng sợ rằng cứ trong hơn mười người thì mới có một người có thể đạt tới.
"Nếu đơn thuần là chỉ cần năm trăm hai mươi lạng bạc trắng để đổi lấy một cơ hội thì tất cả phàm nhân đều khát khao vươn tới." Đằng Vĩnh Phàm cảm khái.
"Không phải còn có cách thứ hai sao?" Đằng Thanh Sơn Ngay hỏi dồn.
"Trong tông phái cũng có quân đội chinh phạt, giết chóc! Như Quy Nguyên tông kia có "Hắc Giáp Quân". Cách thứ hai chính là nghĩ cách ra nhập Hắc Giáp Quân!
Đằng Vĩnh Phàm cảm khái:
"Quy tắc khảo hạch rất đơn giản, có thể nâng cự thạch năm trăm cân thì có thể được xem như Tam Lưu Vũ Giả, có tư cách gia nhập Hắc Giáp Quân, có thể nâng cự thạch hai ngàn cân, xem như Nhị Lưu Vũ Giả, có thể nâng cự thạch vạn cân, thì sẽ là Nhất Lưu Vũ Giả!"
Đằng Thanh Sơn thất kinh. Nhất Lưu Vũ Giả? Một cự thạch vạn cân? Ở Tiền kiếp, ngay chính mình đã đạt tới tông sư cảnh giới, lại tu luyện (Hổ hình thông thần thuật), sau khi đạt tới đỉnh phong thì cũng chỉ miễn cưỡng có thể nâng cự thạch nặng ngàn cân. Ở thế giới này, thiên địa linh khí sung túc, thân thể tố chất mạnh mẽ, số người có đại lực cường hãn cũng không ít.
"Một nam nhân bình thường khi trưởng thành cũng có thể nâng cự thạch ba trăm cân. Nhưng là lực lượng càng lên cao thì càng khó đề cao. Nâng được bốn trăm cân, chỉ sợ là trong mười người mới có một. Còn để nâng năm trăm cân, trong trăm người thì mới có một." Đằng Vĩnh Phàm cảm khái.
"Ta khổ luyện từ nhỏ, hiện giờ cũng chỉ có thể nâng một ngàn hai trăm cân! Là người có khí lực cực mạnh của Đằng gia trang... ở trong đám vũ gỉa thì cũng chỉ là Tam lưu vũ giả."
Từ năm trăm cân đến hai ngàn cân, cũng chỉ là Tam lưu vũ giả. Hai ngàn cân đến một vạn cân mới là Nhị lưu vũ giả. Có thể lực nâng hơn một vạn cân mới là nhất lưu vũ giả.
"Tam lưu vũ giả, ở trong Hắc Giáp Quân thì chỉ là tiểu binh, là vật hi sinh trong chiến đấu. Nếu ta ra nhập thì có lẽ sẽ có được bí pháp tu luyện nội kình đơn giản nhất. Chỉ là, ta đã ba mươi tuổi, đã sớm không còn tiền đồ tu luyện nội kình."
Đằng Vĩnh Phàm thở dài. Đằng Thanh Sơn thầm than không thôi. Phụ thân như vậy mà nếu ở trong Hắc Giáp Quân thì cũng chỉ là vật hi sinh." Bạch Mã Bang trong mắt chúng ta thì là lợi hại. Nhưng trong mắt của Quy Nguyên tông thì Hắc Giáp Quân chỉ tùy tiện phái ra một trăm nhân mã mặc "Hắc Giáp". Đao thương, tiễn thỉ bình thường căn bản không đả thương được. Bọn họ chém giết, nghiền nát Bạch Mã Bang như nghiền nát đá vụn vậy."
Đằng Vĩnh Phàm nói đến sự khác biệt.
Đằng Thanh Sơn hít một ngụm lương khí.
Ở trên lịch sử cổ đại của Trung Quốc lại có đạo quân đáng sợ như vậy sao?
Không có!
Có thể nâng trọng vật nặng ngàn cân cũng chỉ là tiểu binh, là vật hi sinh. Nâng được hơn hai ngàn cân mới là tinh anh! Đạo quân này, lại được mặc khải giáp rất giày, tuyệt đối là cương thiết hồng lưu, không thể ngăn cản.
"Có đôi quân tám ngàn người như vậy thì đội quân bình thường, ngay cả là đông tới một trăm vạn, cũng là bị bọn họ quét bay." Đằng Thanh Sơn có chút hiểu được, nguyên nhân vì sao mà ở thế giới này tông phái lại có thể trở thành thống trị cao nhất.
"Cha, vậy Quy Nguyên tông Hắc Giáp Quân, có bao nhiêu người?" Đằng Thanh Sơn dò hỏi.
--------------------------------
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cửu Đỉnh Ký.