Chương 25


Số từ: 2539
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
"Cho nên,mặc dù bên ngoài có nói rằng, nếu có năng lực cử được năm trăm cân là có thể gia nhập Hắc Giáp Quân.Trên thực tế, bởi vì nhân số cố định đã làm cho giới hạn liên tục đề thăng. Có năng lực cử được năm trăm cân,cùng lắm cũng chỉ có thể trở thành thành viên ngoại vi của Quy Nguyên tông mà thôi." Đằng Vĩnh Phàm nói.
Đằng Thanh Sơn thán phục không thôi.
Nhân số được biên chế vĩnh viễn cố định, khiến cho Hắc Giáp Quân trở nên ngày càng mạnh hơn, tuyệt đối là tinh nhuệ quân đoàn.
"Quân đội tạo thành từ võ giả thuần túy." Đằng Thanh Sơn kinh hãi không thôi.
Hắn rốt cục hiểu được, đây là thế giới như thế nào!
Ở tiền thế, Đằng Thanh Sơn cũng đã từng nghĩ tới, nếu có một vạn cao thủ nội gia quyền, hình thành một tổ chức. Tổ chức này, xá gì một siêu cường đế quốc, chỉ cần tưởng tượng, mấy ngàn cao thủ nội gia quyền, tiềm nhập địch quốc, thi hành ám sát. Phỏng chừng chỉ trong một đêm, cả quốc gia tất sẽ đại loạn.
Bất quá, ở tiền thế, sự tình này không có khả năng phát sinh.
Dù sao số người có thể luyện ra nội kình quá ít, như Thần Thâu Môn, một nội kình cường giả cũng không có. SS cấp cường giả trên toàn thế giới, chẳng những số lượng rất thưa thớt, hơn nữa còn đều là phục vụ cho tổ quốc của mình.
"Thiên hạ chín châu, trong đó Dương Châu đệ nhị đại tông phái
"Quy Nguyên tông", có thể có vũ lực mạnh như vậy! Thiên hạ này, thật quá đặc sắc." Đằng Thanh Sơn nhiệt huyết có chút sôi trào.
Xem ra, tiền thế cái gọi là SS cấp bậc, tông sư cảnh giới, ở thế giới này, chỉ có thể xem như tinh anh mà thôi.
Vì cao thủ tịch mịch!
Ở tiền thế, Đằng Thanh Sơn đã có thể xem là tối đỉnh phong cường giả của xã hội hiện đại, hắn cảm nhận được cái cảm giác tịch mịch này. Lúc trước, Đằng Thanh Sơn vẫn không rõ ràng lắm thế giới này như thế nào, cho đến hôm nay, hắn mới biết được.
"Thế giới như vậy, mới là thế giới trong mơ của ta, dân phong bưu hãn, cường giả vô số!"
Đã biết được thế giới mình đang sống là như vậy, Đằng Thanh Sơn càng thêm hăng hái, mỗi ngày tuyệt đại đa số thời gian đều tập trung vào tập luyện. Thiên địa linh khí sung túc, nội kình trong cơ thể Đằng Thanh Sơn cũng càng thêm hùng hậu, Đằng Thanh Sơn phi thường xa xỉ, đem nội kình tùy ý kích thích ngũ tạng lục phủ, cơ thể, gân cốt, làm cho tạng phủ khí quan, cơ thể gân cốt hấp thu mạnh hơn.
Nội gia quyền, thứ nhất là dưỡng sinh, thứ hai là giết người.
Dưỡng sinh, là cường hóa tạng phủ khí quan, sinh mệnh lực kinh người.
Giết người, kì thật chính là cơ thể gân cốt, đạt tới cảnh giới cực cao.
Tại tiền thế, xã hội hiện đại, vẫn phiền não là nội kình quá ít, không dám lãng phí, chỉ đến thời khắc mấu chốt trong chiến đấu, mới dám sử dụng một chút nội kình.Nhưng hiện tại, không lo nội kinh không đủ, mà là lo gân mô, xương cốt, cơ thể, tạng phủ khí quan hấp thu nội Kình tốc độ quá chậm.
Bổ cấp sung túc, thân thể Đằng Thanh Sơn lấy phương pháp tu luyện nội gia quyền đề cao tốc độ đến cực hạn.
Qua một đêm đại tuyết, cả Đằng gia trang bao phủ một lớp vỏ trắng.
Sáng sớm, các tộc nhân trong Đằng gia trang dùng chổi quyét tuyết đọng sang một bên, lộ ra một cái lối có thể đi được, trận tuyết này, nhiệt độ giảm xuống, tất cả tộc nhân người nào cũng mặc áo bông thật dày.
Trong phòng chính nhà Đằng Thanh Sơn, cả nhà bốn người tập trung một chỗ dùng điểm tâm.
"Bánh Hương Tô!" Tiểu cô nương mái tóc tết thành bím đứng ở trên ghế, vui mừng hô, "Nương, ở đâu ra a?"
Mẫu thân Viên Lan cười nói: "Ngươi nói ở đâu ra? Bánh Hương Tô, là cha ngươi, nhờ người đi Bách Phúc Đường trong Nghi Thành để mua. Hôm nay là đêm 30, có thể không mua thứ đồ ngon này sao?"
"Tiểu Vũ." Đằng Thanh Sơn mặc áo bông màu xanh ngồi ở ghế trên, nhìn muội muội của mình, hôm nay là đêm 30, qua hôm nay, mình cũng được sáu tuổi, muội muội cũng lên ba tuổi, muội muội tuy tuổi còn nhỏ nhưng phi thường trí tuệ, chỉ là, có chút bướng bỉnh.
"Ngươi bụng nhỏ, chỉ có thể ăn một cái bánh Hương Tô, ở đây có hai cái." Đằng Thanh Sơn chỉ vào bánh Hương Tô trong đĩa, "Cái này lớn, cái này nhỏ. Ngươi nói, ngươi nên chọn cái nào?"
"Ta...?"
Thanh Vũ mở to mắt, nhìn chằm chú vào hai cái bánh Hương Tô, rồi sau đó đứng với, cố gắng vươn người, trực tiếp hướng tới đĩa bánh, cầm lấy cái bánh Hương Tô lớn,
"Ca, ta muốn cái này!"
Tiểu hài tử, đích xác tham.
"Tiểu Vũ, ngươi phải học lấy tính khiêm nhường chứ." Đằng Thanh Sơn nói, "Nếu bạn bè người thân ở cùng một chỗ, ngươi nên lấy cái nhỏ."
"Vì sao?" Thanh Vũ nghi hoặc, khó hiểu được nhìn Đăng Thanh Sơn.
"Tiểu Vũ, ngươi nên học theo anh của ngươi, học lấy tính khiêm nhường." Đằng Vĩnh Phàm bên cạnh cũng ha ha cười nói, "Có đồ ăn ngon, ngươi là người ăn đầu tiên, không nên lấy cái lớn nhất, nếu ta cho anh ngươi chọn, anh của ngươi sẽ chọn cái nhỏ đấy." Đằng Vĩnh Phàm trong cuộc sống thường ngày, vẫn thường từ từ dạy bảo con gái.
"Ca, hai cái này, nếu ngươi chọn, ngươi sẽ chọn cái nhỏ hả?" Thanh Vũ hỏi.
"Ừm." Đằng Thanh Sơn gật đầu.
"Thế không phải là đúng rồi sao, ngươi chọn cái nhỏ, ta chọn cái lớn, ta đâu có làm gì sai." Thanh Vũ khó hiểu nhìn Đằng Thanh Sơn.
Đằng Thanh Sơn ngạc nhiên.
Phụ thân Đằng Vĩnh Phàm cùng mẫu thân Viên Lan trong lúc nhất thời giật mình, nhìn thấy Thanh Vũ trên gương mặt ngây thơ kia tràn đầy khó hiểu, biểu tình nghi hoặc, không khỏi dở khóc dở cười.
"Ha ha..." Đằng Vĩnh Phàm cười to nói, "Được, được, Thanh Vũ ngươi ăn cái lớn."
"Ân." Thanh Vũ gật đầu thật mạnh, lập tức cười hì hì với Đằng Thanh Sơn.
Đằng Thanh Sơn trong lòng bất đắc dĩ, đối với một hài tử mới ba tuổi, nói Lý đích thực là nói không thông.
Bất quá, Đằng Thanh Sơn thực sự cảm nhận được không khí vui vẻ này.
Tại tiền thế, hắn là cô nhi. Không có được hưởng thụ qua tình thương yêu của cha mẹ. Mà cuộc sống hiện tại, được hưởng thụ sự yêu thương, che chở của cha mẹ, còn có một muội muội khả ái.
Trong không khí ấm áp, cả gia đình ăn xong bữa sáng.
"Thanh Sơn, ngươi mang Thanh Vũ tới luyện vũ trường chơi đi, hôm nay giữa trưa, trong tộc sẽ cử hành niên tế (lễ tế hàng năm), tất cả mọi người đều phải tới luyện vũ trường. Cử hành niên tế, ngay tại luyện võ trường,mọi người trong tộc sẽ cùng nhau ăn cơm trưa." Đằng Vĩnh Phàm nhắc nhở nói, hắn thực rất yên tâm khi Đằng Thanh Sơn chiếu cố Thanh Vũ.
Tuy Đằng Thanh Sơn qua hôm nay mới sáu tuổi.Nhưng hắn thông minh nhu thuận không khác gì một hài tử mười tuổi.
Kì thật cũng không có cách nào khác, Đằng Thanh Sơn cũng không thể giả dạng làm một hài đồng ngây ngốc. Bất quá hắn cũng không dám biểu hiện quá mức. Nói năng không kém một hài tử mười tuổi là bao, như vậy mà mọi người vẫn đã cho rằng hắn là một thiên tài.
Vậy nếu, thời điểm hắn hai ba tuổi, nói chuyện giống như người trưởng thành, chỉ sợ họ sẽ coi hắn như yêu quái mất.
"Con biết rồi, cha." Đằng Thanh Sơn gật đầu, liền nắm lấy tay muội muội, đi tới luyện võ trường náo nhiệt.
Gần giữa trưa, cả luyện võ trường tụ tập hơn hai ngàn người, tất cả tộc nhân Đằng gia trang dều đã ở nơi này.
Án theo mỗi gia mỗi hộ, đứng ở các nơi.
Một cái cự đỉnh đặt ở trước luyện võ trường, Đằng gia trang trên hai ngàn người đứng trật tự, tộc trưởng Đằng Vân Long đứng ở vị trí trên cùng.
"Nương, ngoại công đang làm gì đó?" Trong đám người, "Thanh Vũ" được Viên Lan ôm ở trong lòng, ánh mắt chớp chớp, khó hiểu hỏi.
"Đừng nói nữa" Viên Lan nhẹ giọng nói.
Bởi vì quan hệ của phụ thân, cả nhà Đằng Thanh Sơn đứng ở vị trí phía trên mọi người, Đằng Thanh Sơn nhìn thấy rõ ràng, tộc trưởng Đằng Vân Long đi đến chỗ đặt cái thau đồng, tộc trưởng Đằng Vân Long trước tiên rửa tay, dùng vải trắng lau khô sau đó đặt ở trên miệng thau đồng. Lập tức có tộc nhân, đem ba cây hương đưa tới tay tộc trưởng.
Đằng Vân Long, cầm ba cây hương, cao giọng quát: "Đốt hương!"
Lập tức có tộc nhân, cầm ngọn nến tới gần, ghé vào đốt ba cây hương.
Chỉ thấy Đằng Vân Long cầm ba cây hương, hướng cự đỉnh bước tới, ở phía sau hắn, có ba gã tráng hán song song đi theo, là Đằng Vĩnh Lôi, Đằng Vĩnh Phàm, Đằng Vĩnh Tương, ba vị hán tử cực mạnh trong tộc, ba người phân biệt mỗi người bưng một mâm lớn, trên đó thịnh soạn đặt sẵn riêng biệt đầu heo, đầu dê, đầu bò nấu chín.
Đằng Vân Long dáng vẻ trang nghiêm, đi lên bậc thang, rồi sau đó đem ba cây hương, cắm vào trong cự đỉnh.
Bọn Đằng Vĩnh Phàm ba người, cũng đem tế phẩm, đặt ở trên bậc thang trước cự đỉnh.
"Tấu nhạc, nghênh thần!" Đằng Vân Long quay đầu nhìn về phía các tộc nhân, cất cao giọng nói.
"Bang!" Tiếng thanh la vang lên mạnh mẽ, theo sau là tiếng trống, liên tục gõ chín lần.
"Quỳ!" Đằng Vân Long cất cao giọng nói.
Nhất thời, trên luyện võ trường hơn hai ngàn người toàn bộ đều quỳ xuống.
Lúc này Đằng Vân Long cũng quỳ đối diện cự đỉnh, cất cao giọng nói: "Vũ hoàng tại thượng..." Ngay sau đó chính là một loạt tràng dài công tụng, Đằng Thanh Sơn nghe được chỉ biết dở khóc dở cười:
"Ngoại công không cầm sớ mà đọc, cứ há mồm như vậy mà tụng, một hơi dài như vậy, sức nhớ thật quá tốt đi."
Nhìn thấy cự đỉnh, Đằng Thanh Sơn cảm thán không thôi.
Đi vào này thế giới, Đằng Thanh Sơn phát hiện, thế giới này mọi người đối với "đỉnh" phi thường tôn trọng.
Năm ngoái, hắn mới biết một tin tức.
Ở thế giới này, mấy ngàn năm trước kia,từ thủa khai thiên tích địa,nổi trội nhất là nhân vật Vũ Hoàng, người đã làm ra một sự kiện mà trước đó chưa từng có - thống nhất thiên hạ. Vũ Hoàng nhất thống thiên hạ, rồi sau đó đem thiên hạ chia làm chín châu,thu gom Thanh Đồng trong chín châu, luyện chế thành chín tòa cự đỉnh, phân tán ở cửu châu.
Từ đó về sau "đỉnh" trở thành hoàng quyền chí cao,tượng trưng cho quyền năng của thần. Tinh thần tín ngưỡng của mọi người.
"Bất quá thế giới này, vũ lực cường thịnh, cao thủ nhiều như mây, muốn thống nhất thiên hạ quá khó khăn. Sau khi Vũ Hoàng chết đi, thiên hạ lại chia năm xẻ bảy. Mấy ngàn năm qua,ngoài Vũ Hoàng, còn có Tần Lĩnh thiên đế cũng từng nhất thống thiên hạ, nhưng rồi sau đời Tần Lĩnh thiên đế, thiên hạ lại khôi phục đại loạn."
Đi vào này thế giới sáu năm, Đằng Thanh Sơn cũng biết ở thế giới này, hai nhân vật tối vĩ đại - Vũ Hoàng cùng Tần Lĩnh thiên đế.
Mấy ngàn năm qua, cũng chỉ hai người này thống nhất thiên hạ, rồi đồng dạng,khi hai người chết đi, thiên hạ liền rối loạn.
Đằng Vân Long một hơi rốt cục cũng dứt,liền đó cất cao giọng nói: "Bái!" Nói xong cúi đầu bái.
Toàn tộc nhân đang quỳ,tất cả đều bái xuống.
"Tái bái!" Đằng Vân Long lại hô lên.
"Tam bái!"
Tất cả tộc nhân đều bái xuống, đầu dập xuống mặt đất.
"Khởi!" Đằng Vân Long cất cao giọng nói.
Đồng loạt, tất cả mọi người đứng lên.
"Kết thúc buổi lễ!" Đằng Vân Long cất cao giọng nói.
Lúc này, tất cả mọi người thở một hơi dài, không ít phụ nữ đều không tự chủ được đầu gối run run, vừa rồi quỳ như vậy một thời gian dài, chân cũng tê dại.
"Ha ha..." Đằng Vân Long lúc này, rốt cục cười to lên," Hôm nay đêm 30, các vị tộc nhân, hôm nay hãy ăn uống tận tình! Đến đây, bày yến!"
Nhất thời, mấy cái bàn nhanh chóng được dọn ra, bày trên đất luyện võ trường, các loại thực vật cũng được bày ra trên mỗi bàn.
"Thanh Sơn." Đằng Vĩnh Phàm đi tới.
"Cha." Đằng Thanh Sơn hiểu được phụ thân muốn nói gì.
"Qua hôm nay, ngươi đã được sáu tuổi. Sau khi ăn cơm trưa, cùng lúc với hoạt động khánh điển, sẽ bắt đầu kiểm nghiệm đám hài tử cùng tuổi người, để quyết định con đường đi sau này của các ngươi. Ngươi phải cố lên một chút, phải cho cha ngươi mát mặt nha." Đằng Vĩnh Phàm nói thoải mái, nhưng rõ ràng có chút khẩn trương.
Trước sáu tuổi, lũ hài tử thỏa sức chơi đùa, trong tộc sẽ không quản.
Nhưng bắt đầu từ sáu tuổi trở đi, hoặc là huấn luyện cung tiễn thuật, hoặc là học thương thuật, hoặc là lo học làm ruộng.
"Biểu ca ngươi Thanh Hổ, năm hắn sáu tuổi, đã nâng được sáu mươi cân cự thạch." Đằng Vĩnh Phàm nói, "Cha đối với ngươi mục tiêu không cao, nhưng là, ngươi tối thiểu cũng phải đạt tới tiêu chuẩn khá." Dù sao Đằng Vĩnh Phàm là tộc trưởng tương lai, hiện giờ trong tộc cũng là hảo hán đệ nhất, nhi tử quá kém, hắn trong lòng cũng sẽ không thoải mái.
"Tiêu chuẩn khá?" Đằng Thanh Sơn chỉ gật đầu, cũng không nhiều lời.
--------------------------------
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cửu Đỉnh Ký.