Chương 235: Vừa Sáp Lại Gần Đã Bay Ra
-
Cửu Đỉnh Ký
- Ngã Cật Tây Hồng Thị
- 2474 chữ
- 2020-05-09 06:56:55
Số từ: 2469
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
Đệ thất thần tướng sờ sờ cằm, hưng phấn nhìn chằm chằm vào hai đại tuyệt thế cường giả bên trong: "Không quản là chiêu thứ sáu hay là chiêu thứ bảy, một khi sử dụng thì cũng có tổn hại đến thân thể của sư huynh. Mà hiện tại, với thực lực của ác ma "A Lạp Đạt" này, sử dụng chiêu thứ sáu phỏng chừng cũng không thể đánh bại hắn. Rõ ràng nên sử dụng chiêu thứ bảy."
"Đại sư huynh, lúc sáng chế ra một chiêu này cũng đã biểu diễn cho chúng ta coi thử. Đã mấy mươi năm rồi đại sư huynh cũng chưa bao giờ dùng lại chiêu này trong chiến đấu." Nga Nhật Tề Nhĩ nhẹ giọng nói.
"Đó là do không có ai đáng để đại huynh làm như vậy."
Bảy vị thần tướng đều rất là mong chờ.
Chiêu cuối cùng trong Thiên Lôi Thất Kích, hiện giờ đệ nhất thần tướng Nhật Lôi Mục đánh ra sẽ có uy lực như thế nào?
"Ta không cho ngươi thất vọng sao? Bất quá, Nhật Lôi Mục lão ca, biểu hiện của ngươi ban nãy khiến ta rất thất vọng. Từ nãy đến bây giờ, ta vẫn còn đang khởi động gân cốt thôi." Đằng Thanh Sơn hơi hơi giãn gân cốt, toàn thân liền phát ra tiếng hoa lạp rất nhỏ. "Hy vọng chiêu thứ bảy trong Thiên Lôi Thất Kích của ngươi sẽ không làm cho ta thất vọng."
Trong giọng nói ẩn chứa cỗ cuồng ngạo, khiến không ít người trên thiên thần sơn tỏ ra khó chịu. Nhưng cũng có không ít người sùng kính nhìn Đằng Thanh Sơn, có thực lực mới có thể cuồng ngạo.
Các nam nhân trên đại thảo nguyên cực kỳ bội phục khí phách của cường giả.
Xung quanh trên không trung của thiên thần sơn mây mù bao phủ rất nhiều. Mà ở sâu bên trong đám mây mù đó, mơ hồ có một bóng người mặc áo bào trắng. Bóng người đứng ưỡn cái bụng phệ, khuôn mặt tròn, đôi mắt nhỏ nhưng trên mặt luôn lộ vẻ tươi cười. Tựa hồ mây mù chung quanh cũng bởi vì hắn tồn tại ở đấy mà trở nên vui mừng.
Bên trong đám mây mù, hắn cúi xuống nhìn một hồi sinh tử chiến đấu trên Sinh Tử Nhai.
"Tên tiểu tử kia xem ra đã chạm đến bên bờ "Đạo"." Lão nhân có khuôn mặt tròn cảm thán một tiếng khen người trẻ tuổi. "Lại có thể vượt qua Nhật Lôi Mục. Cứ thế này thì trong vòng mười năm nắm chắc bước vào hư cảnh."
"Còn tiểu tử Nhật Lôi Mục này, phải dùng đến một chiêu "Lôi Thần Hàng Thế" sao? Trong Thiên Lôi Thất Kích của hắn, cũng chỉ có một chiêu này xem như chạm đến bên bờ của "Đạo"." Lão nhân mặt tròn mỉm cười xem sinh tử chiến đấu phía dưới.
Trên Sinh Tử Nhai...
Nhật Lôi Mục sắc mặt hồng hào, ha ha cười nói: "Chiêu thứ bảy trong Thiên Lôi Thất Kích có tên là "Lôi Thần Hàng Thế". Ta chưa bao giờ sử dụng trong chiến đấu. Hô Hòa huynh đệ, ngươi hãy tự mình cảm nhận uy lực của một chiêu này đi."
Lời còn chưa dứt, chung quanh Nhật Lôi Mục lôi điện màu xanh liền mạnh mẽ nổ ra. Cả người tựa như có một bộ khải giáp làm từ lôi điện.
Miệng mạnh mẽ mở ra --.
"Hít."
Một lượng không khí cực lớn bị Nhật Lôi Mục điên cuồng dũng mãnh hít vào miệng hắn. Không khí lưu động mắt thường có thể dễ dàng chứng kiến.
Cái bụng của hắn đang không ngừng căng phồng lên."Xuy xuy ~~ lôi điện màu xanh cũng dần dung nhập vào trong bụng.
"Chiêu thức gì sao lạ vậy?" Đằng Thanh Sơn lập tức tăng cường cảnh giác.
Nếu muốn hít khí, lấy thân thể Đằng Thanh Sơn có thể hút vào rất nhiều luồng khí lưu mạnh hơn nhiều so với đối phương. Nhưng là... hít khí lực công kích có thể xem nhẹ không tính đến.
"Đại sư huynh muốn làm gì."
"Bỏ qua lần này, về sau muốn thấy cũng không được."
Bảy vị thần tướng, còn có một đám các đại cao thủ đang vây xem chiến đấu trên Sinh Tử Nhai đều nín thở nhìn một màn quỷ dị này.
Nhật Lôi Mục chính là một mạch nuốt hít không khí vào, bụng phình lớn căng tròn. Rồi sau đó, miệng ngậm lại, không hít khí vào nữa. Nhưng bụng phồng lên rất lớn, khiến cho mọi người đều suy nghĩ, cái bụng phình căng to như thế có thể nổ ra hay không.
Đằng Thanh Sơn chân trái ở phía trước, nghiêng người, tay trái hướng về đối thủ ở phía xa xa. Chính là dùng Tam thể thức để nghênh địch.
Nhật Lôi Mục hai mắt đỏ rực. Trong đôi mắt đều mơ hồ có điện quang màu xanh. Hét lên một tiếng, hắn bước một bước hướng phía đối diện liền hóa thành một đạo tàn ảnh lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai (ám chỉ tốc độ không tưởng tượng nổi-A Tín) không ngờ dọc theo một quỹ đạo quỷ dị liên tục rẽ ngang vòng quanh phóng tới chỗ Đằng Thanh Sơn.
"Không bình thường." Đằng Thanh Sơn không dám có một tia thả lỏng, hoàn toàn tập trung quan sát đối thủ.
Bụng căng phồng, toàn thân tỏa ra ánh sáng lôi điện màu xanh.
Nhật Lôi Mục sắc mặt dữ tợn, mắt giận trừng lớn. Bỗng nhiên hắn mở miệng ra...
"Cái gì." Đằng Thanh Sơn chứng kiến rõ ràng.
Trong miệng Nhật Lôi Mục không ngờ có một tia lôi điện hình thành lôi đạo. Toàn bộ lôi điện này từ trong khoang miệng kéo dài đến trong cơ thể.
"Lệ".
Một đạo thanh âm bén nhọn cao vút đến cực hạn cực kỳ quái dị từ trong miệng Nhật Lôi Mục phát ra. Theo thân thể di động rẽ ngang quỷ dị, từ một hướng khác, thanh âm bén nhọn lập tức trực tiếp tác dụng tại trên người Đằng Thanh Sơn. Vẫn đang để tâm chú ý chống đỡ, Đằng Thanh Sơn rõ ràng cảm giác được trong đầu tê rần một trận.
"Kích bùm. Bùm."
Đằng Thanh Sơn cảm giác được âm thanh tiếng tim đập trước nay chưa từng có. Trong nháy mắt liền bị ù tai, giống như chung quanh có âm thanh gạch ngói vỡ vụn rơi bừa bãi vang lên.
Hai lỗ tai hắn tự động khép lại, bịt kín hoàn toàn lỗ tai.
Thanh âm bén nhọn quỷ dị theo mấy phương hướng nhằm vào Đằng Thanh Sơn.
Sau khi Đằng Thanh Sơn khép kín tai lại, Thanh âm hoặc là tăng cường lẫn nhau, hoặc là yếu bớt. Uy lực thanh âm dần tản ra yếu đi. Nhưng ngay cả như vậy, nhóm người đang vây xem ngoài trăm trượng vẫn có không ít người sắc mặt trắng nhợt, ánh mắt vừa chớp liền vô thanh vô tức ngã xuống. Những người khác không ngã xuống sắc mặt tái nhợt.
Đằng Thanh Sơn thân thể cường đại, lập tức thoát khỏi trạng thái này, bất quá dù nhanh như vậy nhưng trong nháy mắt khắp đầu vẫn đau nhức.
Thân ảnh Nhật Lôi Mục hung cuồng mạnh mẽ đã vọt tới trước người Đằng Thanh Sơn.
"Ngươi thua."
Nhật Lôi Mục tay trái tung ra một chưởng vào trước ngực Đằng Thanh Sơn. Tay phải cũng là một chưởng đánh về phía sau lưng hắn.
Thanh Sơn ánh mắt rõ ràng.
Bởi vì tỉnh táo lại chậm một chút, Đằng Thanh Sơn không kịp vung tay chặn lại.
"A ~~-" Đằng Thanh Sơn quát khẽ một tiếng.
Nguyên bản tay trái đang đặt trước ngực lập tức đón đỡ chiêu trước ngực. Đồng thời, thân thể tựa như đại hung (gấu lớn) ngốc nghếch, lảo đảo đứng không vững, đột nhiên hướng ngược lại, đón nhận một chưởng đối diện. Tại trong nháy mắt va chạm, mỗi khối bộ vị cơ thể sau lưng Đằng Thanh Sơn không ngờ nổi lên, nội gia cương kình cũng hoàn toàn tràn ngập trong đó.
Đằng Thanh Sơn chẳng những kiên cường chống đỡ một chưởng mà còn húc vào lồng ngực Nhật Lôi Mục.
Tiếng nổ trầm trọng vang lên.
Màn hào quang lôi điện chân nguyên trước ngực Nhật Lôi Mục vỡ vụn ra. Cả người tựa như đụng phải một tòa núi lớn, văng ra xa hơn mười trượng, sau đó trực tiếp té ngã, bị một lớp đá vụn che khuất cả người.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn hết thảy một màn này.
Ban đầu bởi vì uy lực một chiêu "Lôi Thần Hàng Thế" không ít người ở xa xa phải ngất xỉu. Những cao thủ còn tỉnh táo đều sợ hãi than thở không thôi, trong lòng mọi người đều bội phục Đệ nhất thần tướng. Nhận định Đệ nhất thần chiến thắng là điều không thể bàn cãi. Nhưng chỉ trong chớp mắt, Đệ nhất thần tướng không ngờ bị một động tác vô cùng vụng về - lưng húc văng ra? Ngay cả màn hào quang hộ thể cũng bị húc vỡ vụn. Trọng thương rồi sao?
Trên mặt đất, Nhật Lôi Mục không khỏi phun một ngụm máu tươi, dính đầy lên trên mặt.
"Làm sao có thể như vậy được?"
Nhật Lôi Mục không thể tin được: "Uy lực của một cái lưng làm sao có thể mạnh mẽ như vậy được? Thân thể con người Kỳ kinh bát mạch mười hai mạch chính. Lực lượng đánh ra mạnh nhất chính là hai tay cùng hai chân. Lưng làm sao có thể có uy lực mạnh mẽ như thế? Vả lại, ta ở gần hắn như vậy, một tấm lưng làm sao có thể kháng trụ một chưởng của ta, lại còn tiếp tục đánh vỡ màn hào quang hộ thể của ta?"
Không rõ. Nhật Lôi Mục không thể nào hiểu được.
Thân thể con người kì kinh bát mạch, mười hai mạch chính, cho dù là Tiên thiên cường giả cũng rất ít người có thể hoàn toàn đả thông.
Cho dù là toàn bộ đả thông, nhưng thân thể ngoại trừ các kinh mạch chủ yếu còn có rất nhiều nhánh nhỏ, cùng với một vài kinh mạch nhỏ bé bí ẩn nối liền với làn da. Bình thường tại thời điểm tu luyện nội kình, các kinh mạch nhỏ bé này rất dễ bế tắc.
Theo đạo lý, tất cả Tiên thiên cường giả, kinh mạch nhỏ bé đều là bế tắc.
Cho dù kinh mạch nhỏ bé được đả thông đi nữa, lấy kinh mạch nhỏ như vậy mà bắn ra chân nguyên, uy lực cũng không thể mạnh đến như vậy.
"Việc lạ." Tại trong đám mây mù, lão giả bụng béo mặt tròn nhìn xuống phía dưới thấy một đòn vậy cũng nhíu mày: "Chẳng lẽ các loại kinh mạch nhỏ bé cũng thông suốt? Đạt tới...hư cảnh cảnh giới mới có thể đã thông mỗi chỗ kinh mạch. Mà tiểu gia hỏa này rõ ràng không phải hư cảnh. Cho dù là trên lưng hắn các loại kinh mạch đều thông suốt cũng không thể bạo ra uy lực mạnh như vậy mới đúng." Lão nhân mặt tròn rất nghi hoặc.
Cho dù là hư cảnh cường giả cũng không có khả năng nhận ra Đằng Thanh Sơn sử dụng chính là lực lượng thân thể, không phải lực lượng chân nguyên. Lực lượng thân thể mạnh bao nhiêu từ bên ngoài căn bản nhìn không ra được.
Nhìn Nhật Lôi Mục bị thương ngã xuống, Đằng Thanh Sơn thầm nghĩ trong lòng: "Chẳng lẽ các ngươi nghĩ Nội gia quyền nhất mạch của ta công kích cũng giống các ngươi, chỉ có thể dựa vào tay chân? Nội gia quyền nhất mạch của ta toàn thân từ đầu, lưng, đầu gối...vân vân..., mỗi một bộ vị không thể trở thành binh khí sao?"
Vừa rồi kia là một chiêu trong Hình Ý Thập nhị hình chi hùng chiêu thức "Hùng Chàng Sơn".
Nhìn như vụng về, nhưng thân thể nháy mắt phát kình, uy lực vô cùng lớn.
"Ha ha.Nhật Lôi Mục lão ca."
Đằng Thanh Sơn cười lớn đi vào vách núi phía trước, rút ra binh khí "Hắc Diễm côn". Tiếp theo lại dùng hắc côn hất binh khí của Nhật Lôi Mục về phía hắn.
Nhật Lôi Mục lập tức duỗi tay ra tiếp nhận binh khí của mình.
"Nhật Lôi Mục lão ca, chúng ta đã tỷ thí tay đôi rồi, lúc này, cũng nên tỷ thí bằng binh khí chứ?" Đằng Thanh Sơn cười nói sang sảng.
Nhật Lôi Mục đứng lên, lau lau khóe miệng một chút rồi cũng hào sảng cười nói: "Hô Hòa huynh đệ, nếu ta còn dày mặt dùng binh khí đấu với ngươi một hồi nữa chỉ sợ lại bị người chê cười thôi. Ngươi đã có thể phá một chiêu "Lôi Thần Hàng Thế" của ta thì cho dù ta có dùng binh khí thì cũng vẫn thất bại như cũ. Trận chiến này, Nhật Lôi Mục ta nhận thua. Thua tâm phục khẩu phục."
"Nhật Lôi Mục lão ca, ta cũng chỉ là thắng hiểm một chiêu này. Vừa rồi, ta tỉnh lại chậm một chút, là ở giữa chiêu." Đằng Thanh Sơn cười nói: "Trận chiến đã chấm dứt, ta còn có việc nên phải đi trước đây."
Nhật Lôi Mục còn muốn giữ lại nhưng Đằng Thanh Sơn lại trực tiếp đi đến bên cạnh Lý. Trên mặt Lý lúc này đầy hưng phấn, tươi cười. Cùng Đằng Thanh Sơn sóng vai bước đi. Khi đã cách xa mọi người phía sau, Lý mới hạ thấp giọng, hưng phấn nói: "Đằng đại ca. Ngươi thắng rồi."
"Cũng khá nguy hiểm." Đằng Thanh Sơn khẽ cười nói.
Bỗng nhiên...
Mọi người phía sau truyền đến hô kinh ngạc: "A Lạp Đạt đại nhân hắn từ đầu đến cuối đều chỉ phòng thủ. Thời điểm cuối cùng cũng chỉ đơn giản dùng lưng đẩy một cái cũng thắng. Dùng lưng cũng có thể tính là phòng ngự."
"Đúng vậy. A Lạp Đạt đại nhân từ đầu đến cuối không ngờ thật đúng là chưa hề công kích, lại thắng. Thật là bất khả tư nghị (không thể tưởng tượng nổi)."
Sau khi nghe được tiếng kinh hô kia, Đằng Thanh Sơn không khỏi lộ ra một tia cười khổ
--------------------------------