Chương 245: Đại Phiền Toái


Số từ: 1968
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
Thực ra thân thể Đằng Thanh Sơn còn cứng rắn hơn cả Huyền Thiết hơn nữa còn tiềm ẩn nội gia cương kình. Với cơ thể như vậy thì có khả năng chống lại sự xâm nhập công kích từ bên ngoài là một điều hiển nhiên.
Đối với một Tiên thiên Kim Đan cao thủ bình thường thì sau khi màn hào quang bị phá sẽ bị điện giật mà chết. Nhưng Đằng Thanh Sơn lại không bị như vậy.
- Rống~
Thú Lôi kình một sừng hống lên một tiếng đôi mắt nhìn chằm chằm Đằng Thanh Sơn hết sức kinh ngạc.
Lúc này, quần áo của Đằng Thanh Sơn đã bị hóa thành tro. Người trần truồng, cầm Hắc côn trong tay ánh mắt toát ra vẻ tức giận.
- Nếu biết ngươi là nguyên nhân gây ra lốc xoáy thì ta đã không mang theo Hắc côn mà là Luân Hồi thương. Khi đó thì cả người của ngươi sẽ đầy vết thủng chứ không được may mắn như bây giờ đâu.
Lúc trước vì nghĩ chất liệu của Hắc Diễm côn tốt hơn cán Luân Hồi thương nên Đằng Thanh Sơn cầm Hắc côn đi xuống. Còn nếu thực sự chiến đấu thì Luân Hồi thương bao giờ cũng là sự lựa chọn tốt nhất vì nó giúp Đằng Thanh Sơn phát huy được toàn bộ sức chiến đấu. Thí dụ như đâm một mũi thương so với một mũi côn thì kết quả dĩ nhiên sẽ hòan toàn khác hẳn.
- Nghiệt súc, dù ta không cầm thương cũng có thể giải quyết ngươi ở đây.
Đằng Thanh Sơn ngưng ánh mắt thân thể đột ngột bạo phát. Nhưng đúng lúc Đằng Thanh Sơn động thủ thì không ngờ yêu thú Lôi kình một sừng gầm nhẹ một tiếng, đồng tử co rút đuôi vung lên thân thể nhanh chóng hướng về phía xa... bỏ chạy. Chỉ nháy mắt nó đã thoát khỏi tầm mắt của Đằng Thanh Sơn.
- Tốc độ nhanh thật!
Đằng Thanh Sơn ngạc nhiên rồi thầm nhủ:
Lão ca Nhật Lôi Mục nói thật chính xác. Trong nước thì dù chỉ là Tiên thiên Hư Đan yêu thú cũng vẫn có thể nhanh hơn Tiên thiên Kim Đan nhân loại. Mà con Lôi kình này còn mạnh hơn Hư Đan yêu thú ... Thôi quên đi, sự việc này đến đây coi như xong!

Nhìn lại quần áo của mình đã thành tro bụi, dù thân thể đều được nội gia cương kình bảo vệ nhưng giờ trần truồng quay lại thuyền thì quả là bất tiện. Bực mình Đằng Thanh Sơn lẩm bẩm:
May mà ngươi chạy nhanh, không thì chết với lão tử.
Nói rồi bơi trở lại thuyền.
Phía trên thuyền, Lý đang chờ đợi với vẻ lo lắng thì bỗng nhiên... ào ào.
Từ dưới mặt nước trước mặt, một đạo quang màu hồng rẽ nước thoát ra bay thẳng vào trong thuyền.
- Đằng đại ca!
Lý vui mừng kêu lên.
Chỉ thấy khi bóng cầu quang hỏa kia lúc rơi xuống mặt thuyền có lưu lại một câu:
- Uh, ta vào khoang đã!
Thanh âm chưa dứt bóng người đã mất sau cánh cửa được đóng lại một cách nhanh chóng.
- Đằng đại ca xảy ra chuyện gì?
Lý nghi hoặc thắc mắc. Chẳng lẽ đại ca bị thương không muốn để ta biết?
- Côc, cộc
Lý lập tức gõ cửa khoang thuyền hỏi to:
- Đằng đại ca, huynh không việc gì chứ?
- Không sao!
Thanh âm Đằng Thanh Sơn vang lên trả lời. Cánh cửa vừa mở một than ảnh trong trang phục màu đen trên tay cầm Luân Hồi thương bước ra.
- Thay quần áo?!?!?
Lý có chút kinh ngạc:
-Đại ca cầm Luân Hồi thương làm gì vậy?
Đằng Thanh Sơn đi tới kéo giương cánh buồm lên đồng thời nói:
- Ở dưới đáy biển có một yêu thú khá lợi hại. Quần áo ta bị hỏng lúc đụng chạm với nó nên thay thôi. Nếu sớm biết dưới đó có yêu thú ta đã đem Luân Hồi thương chứ không phải là Hắc Diễm côn theo. Nếu mang Luân Hồi thương thì yêu thú kia đã chết với ta rồi.
- Yêu thú loại nào mà lợi hại vậy?
Lý giật mình.
Đằng Thanh Sơn mỉm cười từ cột buồm đi lại:
- Yêu thú kia có hình dáng như Lôi kình, bên ngoài màu xám thỉnh thoảng điểm kim sắc. So với thuyền của chúng ta thì nó lớn hơn nhiều. Nó có thể thả ra lôi điện là kim sắc lôi điện. Nó cũng không giống Lôi kình bình thường bắn lôi điện ra từ vây, mà lôi điện được nó bắn ra từ chiếc sừng duy nhất ở trên đầu.
Lý nghi hoặc:
- Nghe đại ca nói thì nó là một yêu thú rất lợi hại. Nhưng sao trong thư tịch ở Thiên Thần Sơn muội không thấy nhắc đến.
Trong một bầy đàn, bộ tộc thì nhất định sẽ có mạnh có yếu... Liệt phong Thân Điêu, Thiết Tí Viên Hầu .v.v. đều có con đầu đàn mang thực lực cường giả. Đằng Thanh Sơn cười nói:
- Không nên nghĩ nữa, dù sao thì nó cũng bị ta đánh cho sợ mà bỏ chạy rồi. Chắc cũng không dám đến gây chuyện nữa đâu!
Khi thấy đã giở tất cả thủ đoạn mà vẫn không giết được Đằng Thanh Sơn thì chạy trốn là đương nhiên rồi.
Lý gật đầu cười nói:
- Ngay cả đệ nhất Thần tướng còn đánh không lại đại ca thì ta việc gì phải sợ yêu thú kia. Đằng đại ca, quần áo hỏng của huynh đâu đưa muội sửa lại, ở trên biển thế này phải tiết kiệm một chút chứ muội cũng không có biện pháp may quần áo mới đâu a.
Đằng Thanh Sơn chớp mắt thầm nhủ, nếu vừa rồi không có Tiên thiên chân nguyên bao quanh người thì ta cũng không dám lên thuyền... ho nhẹ một tiếng Đằng Thanh Sơn đáp:
- Không cách nào sửa được đâu, ta vừa rồi dung Tiên thiên chân nguyên nên quần áo bị đốt thành tro rồi. À... mà giờ đang lúc nửa đêm gió lạnh, muội vào khoang ngủ tiếp đi.
- Vâng.
Lý ngoan ngoãn đi vào khoang thuyền.
Đằng Thanh Sơn đứng ở đầu thuyền tay sờ sờ mũi nhìn xuống biển than thở:
Đúng là bị lật thuyền trong mương mà. Tự dưng bị thiệt thòi bởi yêu thú này. Mình mang theo có sáu bộ quần áo, nếu mỗi lần đánh nhau mà mất một bộ chỉ sợ chưa tới Bắc Hải Đại Lục đã hết quần áo mặc!

Đằng Thanh Son nán lại trên đầu thuyền độ nửa giờ luyện thương pháp, thấy mình đã khôi phục trạng thái bình tĩnh nên trở về khoang thuyền nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, Đằng Thanh Sơn đã lên mặt thuyền luyện Tam thể thức. Còn Lý vẫn ngủ say, phỏng chừng đêm qua bị con yêu thú phá đám làm nàng mất ngủ.
Ào... ào... Mặt nước hơi động làm con thuyền bập bềnh. Xa xa ánh bình minh đã ló rạng, vầng Thái Dương đã từ từ nhô lên.
- Ô!
Đằng Thanh Sơn hơi động thân hình.
Bồng...
Thuyền gỗ bị nâng lên cách mặt nước chừng ba bốn trượng. Đằng Thanh Sơn lập tức nhảy lên không trung, liếc mắt quan sát thì thấy dưới đáy thuyền có đầu một con Lôi kình màu than trì. Đằng Thanh Sơn giận dữ nhướng mày:
- Con Lôi kình này chỉ là loại bình thường không ngờ dám đến trêu chọc, không lẽ từ dưới đáy nhô lên nên không nhìn thấy được thuyền?
Khi nãy vì mặt nước bồng bềnh làm Đằng Thanh Sơn không phát hiện được con Lôi kình phía dưới. Cho tới lúc con Lôi kình này đụng vào như muốn phá hủy chiếc chuyền thì mới phát hiện ra.
Ầm....
Sau khi đánh cho thuyền gỗ bay lên con Lôi kình vung đuôi bơi nhanh xuống đáy biến mất.
Ầm...
Lại một lần nữa nhô lên làm chiếc thuyền chao đảo.
Ầm... ầm...
Sóng lớn vỗ tràn ra bốn phía.
Đằng Thanh Sơn thi triển khinh công đạp sóng biển mà quan sát...
- Không ổn!
Đằng Thanh Sơn nhíu mày:
Con thuyền này chỉ bằng gỗ, con Lôi kình kia dù sao cũng là Tiên thiên Hư Đan yêu thú. Nếu nó trở lại đâm thủng chiếc thuyền e rằng không phải là chuyện khó khăn.

Sau một hồi quan sát trên mặt biển Đằng Thanh Sơn cũng trở lại trên thuyền.
Đứng ở đầu thuyền quan sát cẩn thận xung quanh cảm thấy không ổn chút nào.
Cạch...
Cánh cửa khoang thuyền mở ra, Lý ôm đầu chạy lên vẻ mặt khó chịu:
- Đằng cại ca, chuyện gì vậy? Muội đang ngủ ngon trong khoang đột nhiên bị chấn động mạnh rồi va đầu vào khoang thuyền đau quá!!!
- Có con Lôi kình phá đám.
- Lôi kình đâu?
Lý chấn động hỏi.
Đằng Thanh Sơn với vẻ mặt nghiêm túc chỉ ra xung quanh nói:
- Muội nhìn kỹ xem.
Đứng ở đầu thuyền nhìn xuống, Lý chỉ thấy một đám bóng đen khổng lồ dưới mặt nước đang không ngừng nhô lên.
Ào... ào...
Từng đầu, từng đầu Lôi kình màu than trì lần lượt chồi lên mặt nước. Một đôi mắt lớn màu đen đang nhìn chăm chăm về phía thuyền.
- Đằng đại ca, xem bên kia!
Lý biến sắc tay chỉ về hướng phía bên trái thuyền.
Ào... ào... ào...
Đằng Thanh Sơn nhìn qua bốn phía thấy từng đầu Lôi kình nhô lên, đôi mắt đen láy chăm chăm nhìn về mình. Chiếc thuyền chỉ chừng hai mươi trượng nhưng mỗi con Lôi kình đều lớn hơn chiếc thuyền... Một đám đông Lôi kình vây quanh...
- Chúng muốn làm gì nhỉ?
Rống....rống... rống...
Một loạt tiếng rống vang vọng tới tận phía chân trời, khi đoàn Lôi kình chấm dứt thì tiếng rống vẫn còn quanh quẩn trên mặt biển.
Lý khiếp sợ chỉ về phía trước:
- Đằng đại ca nhìn xem phía trước. Đó chẳng phải là yêu thú mà đại ca đã nói tới đó sao?
Thấy phía trước trong đàn Lôi kình xuất hiện một cái đầu Lôi kình khổng lồ với màu da điểm kim sắc, trên đầu có một chiếc sừng phản xạ ánh mặt trời phát ra ánh hào quang màu đỏ. Cặp mắt như hai chiếc bánh xe màu vàng nhìn Đằng Thanh Sơn chằm chằm.
Rống... rống...rống... Con Lôi kình to lớn này lại gào thét.
- Đúng là nó. Không ngờ nó là Lôi kình vương.
Đằng Thanh Sơn phán đoán lập tức đi vào khoang thuyền mang ra Luân Hồi thương. Nhìn con Lôi kình vương Đằng Thanh Sơn thấp giọng:
- Tiểu, ngươi nói chuyện với nó xem nó có chịu dừng tay hay không dừng tay.
Rống... rống... rống... Lý quay về phía Lôi kình vương phát ra hang loạt tiếng hô.
Lôi kình vương nghe tiếng hô đôi mắt mở to ngạc nhiên rồi cũng đáp ứng rống lên vài tiếng.
Lý quay đầu nhìn về Đằng Thanh Sơn nói:
- Đằng đại ca, Lôi kình vương nói tuyệt đối không có khả năng. Nơi đây là hải phận của nó, ai trêu vào nó là đắc tội lớn. Nó còn nói những con Lôi kình kia đều là con cháu nó, chỉ cần nó ra lệnh một tiếng là chiếc thuyền này của chúng ta... xong.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cửu Đỉnh Ký.