Chương 316: Hấp Dẫn?


Số từ: 2596
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
Giờ phút này Đổng Triết Tử đan điền đã bị phế, căn bản không có khả năng ngồi vững trên lưng chim ưng, hơn nữa lưng chim ưng cũng không quá rộng rãi khiến Đằng Thanh Sơn chỉ có thể dùng tay tóm lấy hai chân nàng mà vác lên vai.
"Tiên sinh, người cùng với Đổng gia ta không có thù hận gì."
Đổng Triết Tử nép vào lưng Đằng Thanh Sơn cười nói.
"Lúc người tới bắt ta cũng không đả thương thủ hạ của ta chứng tỏ tiên sinh cũng là người tốt. Tiên sinh... người được người khác mời tới bắt ta không phải vì vàng bạc hay sao? Tiên sinh cứ việc báo giá, tin tưởng rằng Đổng Triết Tử ta có thể đáp ứng nổi a."
Kiến thức qua thực lực Đằng Thanh Sơn, Đổng Triết Tử chỉ có thể dùng biện pháp mềm nắn rắn buông.
"Câm miệng."
Đằng Thanh Sơn lạnh lùng quát, đồng thời nhíu mày cân nhắc: "Ta vác Đổng Triết Tử như vậy, hiện tại cần vào Võ An thành! Mà vác một nữ nhân vào thành chỉ sợ sẽ bị mọi người chỉ trỏ để ý, giờ nếu có một chiếc xe ngựa thì tốt, đáng tiếc, Cuồng Phong Ưng phải dừng ở ngoài cửa thành, căn bản không có biện pháp thuê xe ngựa!
Đằng Thanh Sơn trong lòng buồn bực...
Cứ như vậy tiến vào Võ An thành!
Vác một nữ nhân xinh đẹp nghênh ngang đi vào? Chỉ sợ sẽ bị người qua đường vây xem, phương pháp này không ổn lắm!
Vác Đổng Triết Tử, ngồi trên lưng Cuồng Phong Ưng trực tiếp phi vào trong thành? Chỉ sợ người vây xem càng nhiều!
Muốn thuê xe ngựa, nhưng ngoài thành làm gì có chỗ cho thuê.
"Phiền toái."
Đằng Thanh Sơn lắc đầu.
Bỗng nhiên Đằng Thanh Sơn cảm thấy phía sau lưng truyền đến một trận mềm mại, nhướng mày:
"Đổng Triết Tử, ngươi muốn chết phải không?"
Nép vào lưng Đằng Thanh Sơn, Đổng Triết Tử đang cố ý dùng bộ ngực đầy đặn cọ xát lên lưng hắn. Đổng Triết Tử này từ nhỏ tu luyện nội kình, ngoài ba mươi tuổi đạt tới tiên thiên cảnh giới, luận dung mạo, dáng người tuyệt đối là ở vào giai đoạn tươi đẹp nhất, hơn nữa đối với nam nhân nàng phi thường có thủ đoạn.
"Tiên sinh, bớt giận."
Đổng Triết Tử quay đầu, hướng cổ Đằng Thanh Sơn phà nhẹ một hơi.
Hô!
Vốn Đổng Triết Tử đang được Đằng Thanh Sơn vác trên vai liền bị hắn buông xuống đặt ở trước người. Đổng Triết Tử đầu tiên là trợn mắt kinh hô, lập tức kinh ngạc nhìn thấy Đằng Thanh Sơn trước mắt, trên mặt cũng thoáng phớt hồng lộ ra một tia kiều mỵ liền một mực gắt gao uốn éo, trong lòng cũng thầm nghĩ: "Mấy cái gã xú nam nhân này tại trước mặt nữ nhân đều giống nhau, cho dù tiên thiên Kim Đan Võ Thánh cũng lại như thế nào, còn không phải quỳ gối dưới váy của ta ư?"
"Chẳng qua, có thể cùng tiên thiên Kim Đan Võ Thánh cấp bậc này, tại không trung trời thanh gió mát mở ra một hồi mây mưa, a..." Đổng Triết Tử cũng có chút hưng phấn.
Không thể không nói - Đổng Triết Tử này, đích xác rất có sức mê hoặc.
Tại khi ả nhắm mắt lại, chờ đợi Đằng Thanh Sơn "khi dễ" ••• Đằng Thanh Sơn vươn tay trái, tại sau gáy Đổng Triết Tử nhẹ nhàng nhấn một cái, Đổng Triết Tử liền cảm giác được trước mắt một trận mê muội, trực tiếp hôn mê.
"Thật sự là khô cả lưỡi" (ai bắt nhịn mà than khổ...), hai tay Đằng Thanh Sơn cầm lấy hai vai Đổng Triết Tử, ổn định thân thể nàng tiếp tục phi hành.
Đối với nữ nhân dụ dỗ?
Kiếp trước khi huấn luyện sát thủ hắn đã sớm trải qua huấn luyện, nếu chỉ vì một nữ nhân dụ dỗ một lần đã chịu không nổi, Đằng Thanh Sơn chỉ sợ kiếp trước sớm đã chết vài lần (kiếp này ta cũng chết vài lần rồi...)
"Tiến vào Võ An thành, xem ra chính là biện pháp trực tiếp nhất."
Đằng Thanh Sơn không nghĩ ra cách nào khác.
Cuồng Phong Ưng dừng tại trên bầu trời Võ An thành mấy trăm trượng, Đằng Thanh Sơn nhìn phía xa bên dưới, cẩn thận quan sát: "Húc Nhật Tửu Lâu chính là tửu lâu hào hoa xa xỉ nhất, nên ở tại Võ An thành trung tâm, đoạn đường phồn hoa nhất." Lấy nhãn lực của Đằng Thanh Sơn, cho dù tại trên cao mấy trăm trượng đều có thể quan sát rõ ràng từng cái từng cái đường phố, từng tòa từng tòa cửa hàng phía dưới.
Võ An thành trục đường chính cũng chỉ có mấy cái, tại trời cao nhìn xuống có thể thấy được rõ ràng.
Cho nên Húc Nhật Tửu Lâu! Húc Nhật Tửu Lâu có kiến trúc rất đặc sắc, rất nhanh, Đằng Thanh Sơn liền phát hiện vị trí Húc Nhật Tửu Lâu.
"Hô!"
Vác Đổng Triết Tử đang hôn mê, Đằng Thanh Sơn trực tiếp từ trên lưng chim ưng nhảy xuống, từ mấy trăm trượng trời cao hắn giống như một đạo bóng đen vùn vụt rơi xuống.
"Hừ!" Đằng Thanh Sơn xoay người úp sấp hướng bụng xuống dưới, đồng thời tiên thiên chân nguyên màu đỏ bên hông kéo dài ra mô phỏng một phiến lá mỏng.
Kể từ đó, lực cản không khí lập tức lớn hơn nhiều khiến tốc độ Đằng Thanh Sơn rơi xuống giảm bớt không ít. Bất quá cho dù tốc độ rơi có chút giảm đi nhưng vẫn rất kinh người.
"Hưu!"
Tựa như một viên đá tảng, Đằng Thanh Sơn với một chút thao tác liền trực tiếp rơi xuống sân một khu phủ đệ cấp cao trống trải phía sau Húc Nhật Tửu Lâu kia.
"Bồng!" Một tiếng, trong viện xuất hiện một cái lỗ thủng sâu hoắm khiến cho người ta sợ hãi, toàn thân Đằng Thanh Sơn bao gồm cả Đổng Triết Tử đều được tiên thiên chân nguyên màu đỏ bao bọc, mãnh liệt rơi xuống va chạm, làm cả tòa Húc Nhật tửu lâu có chút run rẩy.
Va chạm mãnh liệt khi rơi xuống khiến không ít cao thủ Húc Nhật thương thành an bài tại đây đều xông ra, ước chừng gần trăm người lô nhô xuất hiện.
"Người nào!"
Hô!
Tại gần trăm người nhìn chăm chú nhìn vào, Đằng Thanh Sơn toàn thân lửa đỏ bao quanh từ hố to nhảy ra, sau đó đem Đổng Triết Tử trên lưng thả xuống bên cạnh:
"May mắn ta làm đệm cho ngươi, dùng đại lượng tiên thiên chân nguyên tầng tầng bọc ngươi lại, nếu không chấn động như vậy chỉ sợ ngươi đã bị chết trong cơn mê man rồi."
"Ngươi là ai."
Gần trăm kẻ vây quanh Đằng Thanh Sơn lại đều có chút chần chờ.
"Ân? Kêu tổng quản sự Võ An thành của bọn ngươi đến đây."
Đằng Thanh Sơn nói xong lấy ra một miếng lệnh bài đặc biệt của cung phụng Húc Nhật thương thành.
Không ít người nhìn kỹ
"Bái kiến cung phụng đại nhân."
Đám người cung kính hành lễ.
Húc Nhật Tửu Lâu đại chưởng quỹ cũng chạy tới.
"Đằng cung phụng!"
Đại chưởng quỹ cũng cung kính hành lễ.
"Thương thành vừa mới thông tri, nói Đằng cung phụng sẽ đến Võ An thành, nhưng không nghĩ tới ngài lại tới nhanh như vậy a."
Nói xong hắn hướng Đổng Triết Tử trên mặt đất, hung hăng nhìn qua vài lần thân thể xinh đẹp kia.
Hắn chỉ biết Đằng cung phụng sẽ bắt người đem tới, còn bắt người nào, hắn cũng không rõ.
Giờ phút này Đổng Triết Tử bị ném xuống đất, vẻ mặt đầy bụi bặm, đại chưởng quỹ này thật đúng là không nhận ra nổi.
"Báo cho tổng quản sự của các ngươi rằng nhiệm vụ đã hoàn thành."
Đằng Thanh Sơn phân phó.
"Dạ!"
Đại chưởng quỹ liền an bài người làm việc.
Bên trong Võ An thành, trong một tòa nhà u tĩnh, nơi này đúng là chỗ Giang gia ở tạm.
Sát Thủ Đường, nhị quản sự tại Võ An thành tiến vào.
"Nhị quản sự, mời ngồi."
Vi lão giả béo cười nói.
Mà vị kế nhiệm gia chủ Giang gia Tam công tử, lại là hỏi ngay:
"Nhị quản sự, tối cường Võ Thánh kia đã đáp ứng tiếp nhận nhiệm vụ chưa vậy?"
"Ha ha..."
Nhị quản sự cười ha hả chắp tay.
"Chúc mừng gia chủ Giang gia, tối cường Võ Thánh đã đem Đổng Triết Tử kia mang về Võ An thành."
"Cái gì!"
Trong phòng Tam công tử, lão giả béo, cùng lão giả cao gầy ba người đều chấn động.
"Chúng ta giữa trưa ngày hôm qua vừa mới đưa ra yêu cầu, cái này..."
Ba người đều không thể tin được.
...
Trong phòng khách ngoại trừ Đổng Triết Tử vẫn hôn mê, còn có Đằng Thanh Sơn cùng một lão giả đầu bạc.
"Tổng quản sự, thạch điêu kia khi nào mang đến?"
Đằng Thanh Sơn nhíu mày nói.
"Đằng tiên sinh."
Lão giả cười ha hả nói.
"Ngày hôm qua nhiệm vụ này mới định ra, tiên sinh hôm nay đã đem người về! Chỉ sợ, Giang gia kia còn đang suy nghĩ... Tối cường Võ Thánh rốt cuộc có tiếp nhận nhiệm vụ hay không? Bọn họ chỉ sợ nằm mơ đều không thể tưởng được, ngày đầu tiên phát nhiệm vụ, ngày hôm sau người đã bị đưa về."
"Cho nên, ta phỏng chừng Giang gia có chút trở tay không kịp."
Lão giả cười nói.
Lão giả này chính là tổng quản sự tại Võ An thành của Húc Nhật thương thành, quyền cao chức trọng, rất nhiều người đều phải nghe mệnh lệnh hắn.
Nhưng là, tại trước mặt Đằng Thanh Sơn, hắn cũng không dám có một tia ngạo khí nào. Hắn rất rõ ràng người trước mắt có được lực lượng đáng sợ cỡ nào.
"Chẳng qua tiên sinh yên tâm, bọn họ lúc này cũng ở trong thành, chắc sẽ rất nhanh đưa thạch điêu tới."
Lão giả liền nói.
Đằng Thanh Sơn gật gật đầu.
Đột nhiên Đằng Thanh Sơn quay đầu hướng Đổng Triết Tử nhìn lại, cười lạnh một tiếng:
"Đổng Triết Tử, không cần giả vờ hôn mê nữa, một khi đã tỉnh thì mở mắt ra đi thôi."
Đằng Thanh Sơn thính lực kinh người cỡ nào, căn cứ vào hô hấp, nhịp tim hắn có thể dễ dàng phán đoán... đối phương đã tỉnh hay chưa.
"Đổng Triết Tử, tiên sinh là tiếp nhận Sát Thủ Đường nhiệm vụ của chúng ta, ngươi cũng không cần trừng mắt."
Tổng quản sự lạnh lùng nói.
"Sát Thủ Đường?"
Đổng Triết Tử kinh hãi, có người thỉnh Sát Thủ Đường bắt chính mình? Tưởng tượng đến hậu quả, Đổng Triết Tử đầu óc đều rối loạn, phảng phất như một đầu sư tử phẫn nộ nhìn chằm chằm Đằng Thanh Sơn.
"Ngươi tốt nhất thả ta ra, ngươi đã dám quang minh chính đại tiến vào Đổng gia ta, rất nhiều người đều xem qua bộ dáng của ngươi. Nếu ngươi không thả ta, Đổng gia khẳng định sẽ trả thù ngươi, nhất định!!!"
"Quang minh chính đại?"
Tổng quản sự kinh ngạc nhìn về phía Đằng Thanh Sơn.
"Nga, trả thù?"
Đằng Thanh Sơn cười cười nhìn Đổng Triết Tử.
Đổng Triết Tử nghiến răng nghiến lợi:
"Ngươi đừng ở chỗ này ra vẻ chẳng hề để ý, ngươi nghe rõ cho ta, lão nương nếu chuyện không hay xảy ra, Đổng gia khẳng định sẽ không để yên cho ngươi đâu. Giết không được ngươi, thân nhân bằng hữu của ngươi, Đổng gia ta cũng sẽ trả thù, nhất định vậy!"
Đổng Triết Tử lâm vào đường cùng bắt đầu uy hiếp lung tung Đằng Thanh Sơn.
"Trả thù thân nhân bằng hữu của ta?"
Đằng Thanh Sơn tươi cười nhìn nữ nhân đang phát điên nọ.
"Đổng Triết Tử, đừng có nằm mộng, một Đổng gia nho nhỏ mà cũng muốn trả thù tiên sinh?"
Tổng quản sự cười gằn một tiếng.
"Ngươi sẽ sớm là một nữ nhân đã chết, tranh bá thiên hạ ngày nào mà không có người chết. Ngươi chết đi, Đổng gia không có khả năng vì ngươi cùng tiên sinh đấu đá. Hơn nữa, bọn họ cũng không có tư cách này."
Từ đây đến Song Sơn Thành gần nghìn dặm đường.
...
"Nhanh như vậy?"
"Ha ha, tối cường Võ Thánh thủ đoạn bực nào chứ?"
Nhị quản sự nở nụ cười.
"Hiện tại, xin ba vị chuẩn bị hoàng kim cùng thạch điêu cho tốt, đưa đến trong phủ phía sau Húc Nhật Tửu Lâu đi cho."
"Tốt."
Tam công tử đột ngột đứng lên, hai mắt sáng rực.
"Đổng Triết Tử con tiện nhân kia, hừ, ta sẽ khiến mụ sống không bằng chết!"
Tam công tử trong đôi mắt hung quang lấp lánh, vô tận hận ý trong lòng trào sôi, hắn vĩnh viễn quên không được cơn ác mộng ngày trước.
"Tối cường Võ Thánh quả thực hảo thủ đoạn a."
Lão giả béo tán thưởng một tiếng.
Giữa trưa hôm qua bọn họ mới vừa tuyên bố nhiệm vụ.
Mà Đằng Thanh Sơn sáng sớm hôm nay đã cưỡi Cuồng Phong Ưng xuất phát đi trước Song Sơn Thành, giữa trưa tới nơi, ăn cơm trưa xong rồi đi bắt Đổng Triết Tử. Mà Song Sơn Thành cùng Võ An thành vẻn vẹn ngàn dặm khoảng cách, lấy tốc độ của Cuồng Phong Ưng, không đầy một canh giờ có thể vượt qua.
Lúc này mới qua một ngày, người đã bị bắt về! Còn đưa đến tận Võ An thành.
Tốc độ như vậy, đích xác kinh người.
...
Húc Nhật Tửu Lâu phủ đệ phía sau, trong phòng khách yên tĩnh.
Đổng Triết Tử thân thể đang vô lực từ từ nhắm hai mắt nằm trên một cái ghế, hiển nhiên giờ phút này nàng vẫn còn bị chế phục.
"Ngươi câm miệng!"
Đổng Triết Tử lạnh lùng nói:
"Ngươi chỉ là một quản sự nho nhỏ, lúc ta nói chuyện mà lấy thân phận của ngươi mà cũng dám xen mồm vào sao?"
"Hừ."
Tổng quản sự sắc mặt trầm xuống, tính tình dù hắn dù tốt cách mấy cũng không khỏi nổi giận.
Đan điền bị hủy, người thì đã bị bắt, lại biết là Sát Thủ Đường làm, liên tiếp những đả kích này làm Đổng Triết Tử biết rằng mình đã xong đời liền giống như chó cùng rứt giậu bắt đầu lung tung cắn loạn.
"Tiên sinh, tổng quản sự."
Húc Nhật Tửu Lâu đại chưởng quỹ chạy vào, cười ha hả nói:
"Giang gia đã tới rồi."
"A!" Đằng Thanh Sơn ánh mắt lộ ra một tia vui mừng.
"Cái gì, Giang gia?"
Vốn Đổng Triết Tử đang điên cuồng liền rùng mình, sắc mặt tái dại đi, thân thể không thể khống chế lạnh run.
"Là Giang gia mời Sát Thủ Đường các ngươi bắt ta?"
--------------------------------
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cửu Đỉnh Ký.