Chương 321: Hai Mươi Tuổi


Số từ: 2496
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
Lúc này đã là buổi chiều, trong rừng cây phía trước, Đằng Thú đang không ngừng luyện tập quyền pháp, lão Uông cũng đang luyện kiếm pháp ở cách đó không xa. Đằng Thanh Sơn vốn thường khắc khổ tu luyện, lúc này cũng lẳng lặng đứng dưới mái hiên, nhìn một mảnh thiên địa mịt mù vô tận tuyết rơi.
"Chớp mắt một cái là đã trôi qua một năm."
Từ sau khi bắt Đổng Triết Tử, có được một bức thạch điêu thì Đằng Thanh Sơn một lòng tiềm tu. Đặc biệt đạt tới Cương Kình Hậu Kỳ, cơ thể trong ngoài đều viên mãn. Sau khi thu phục Lục Túc Đao thì Đằng Thanh Sơn lại càng tu luyện điên cuồng, một khi có lĩnh ngộ là lập tức đi tìm Lục Túc Đao để tỷ thí luận bàn.
Cả vùng Thần Phủ Sơn, không ít đại thụ hơn trăm ngàn năm tuổi bởi vậy mà gặp nạn.
Hôm nay, có thể nói là ngày duy nhất mà Đằng Thanh Sơn nghỉ ngơi sau khi có được bức thạch điêu sau.
"Khai Sơn Tam Thập Lục Thức của Vũ Hoàng, lấy Thổ Hành Chi Đạo mà nhập môn, dần dần thì pha trộn thêm Kim Hành Chi Đạo! Từ Sát Thủ Đường, ta tìm được Thức Thứ chín, Thức Thứ chín này vốn lấy Kim Hành Chi Đạo làm chính, Thổ Hành Chi Đạo làm phụ! Tu luyện mấy tháng, ta đã hoàn toàn hiểu thông. Đáng tiếc là chỉ có mỗi một khối!" Đằng Thanh Sơn có chút không cam lòng.
Bức thạch điêu này đã khiến cho tốc độ tu luyện của Đằng Thanh Sơn nhanh hơn rất nhiều.
Ngắn ngủn có mấy tháng mà Đằng Thanh Sơn đã liên tiếp sáng tạo ra chiêu thứ nhất, thứ hai và thứ ba của Kim Hành Chi Quyền! Tuy nhiên, với Thổ Hành Chi Quyền thì thành tựu của Đằng Thanh Sơn đã rất cao, đạt tới cảnh giới thức thứ bảy, nhưng Thổ Hành Chi Đạo ẩn tàng trong bức thạch điêu thứ chín của Khai Sơn Tam Thập Lục Thức thì lại không cao sâu gì.
Vẻn vẹn chỉ có thể giúp cho lĩnh ngộ trên phương diệnThổ Hành Chi Quyền của Đằng Thanh Sơn thoáng tăng lên một chút.
"Đáng tiếc, ta chỉ có mỗi một khối, nếu có đủ ba mươi sáu khối! Bước vào Hư Cảnh trong vòng một hai năm, cũng không phải là chuyện hoang tưởng." Đằng Thanh Sơn thầm hận.
"Hai mươi! Ta đã hai mươi."
Mười chín tuổi, là trải qua Thần Tiên Ngọc Bích trên Minh Nguyệt đảo.
Hai mươi tuổi, là trải qua bức thạch điêu tại Thần Phủ Sơn.
Đằng Thanh Sơn chưa bao giờ tự thả lỏng bản thân.
"Cha, mẹ, con rời đi đã hơn hai năm..." Vướng bận lớn nhất trong lòng Đằng Thanh Sơn chính là phụ mẫu hiền từ chất phác. Phụ thân Đằng Vĩnh Phàm lúc trước đã bị người của Thanh Hồ Đảo bắt đi, cửu tử nhất sinh, lại còn bị chặt đứt hai chân. "Trong hơn hai năm này, không biết cha thế nào!"
Con đã hai mươi tuổi!
Còn phụ mẫu ở phương xa thì thế nào rồi?
Đoan Mộc đại lục cách Cửu Châu đại địa quá xa, cách nhau hơn mười ngàn dặm, ngay cả Tiên Thiên cường giả muốn băng qua cũng rất rất khó, chỉ cần một chút bất cẩn là có thể lâm vào những khu vực nguy hiểm trong hải vực.
"Năm đó tuy là ta công khai tuyên bố bội xuất sư môn, tuy nhiên, Thanh Hồ Đảo bị tổn thất lớn, lại dễ dàng cam tâm như vậy sao?"
"Ta rời khỏi Cửu Châu đã hơn một năm, không biết sư môn thế nào."
"Còn cả Thiên Thần Cung hừng hực dã tâm nữa. Nói không chừng, Cửu Châu đã nổi lên một hồi mưa gió." Đằng Thanh Sơn trong lòng rất lo lắng, lúc trước hắn đã nhìn thấy một con Thần ưng dùng lôi điện công kích Tiêu Dao Cung, Tiêu Dao Cung chính là một trong bát đại tông phái, vậy mà cũng bị Hư Cảnh thần thú đi công kích!
Đã ám chỉ ra rằng Cửu Châu đại địa nàu còn có sóng ngầm mãnh liệt.
"Một khi bộc phát ra thì Cửu Châu sẽ đại loạn, Quy Nguyên Tông ta có thể chống đỡ sao?" Đằng Thanh Sơn trong lòng như có lửa đốt, chỉ cần quan sát một chút động tĩnh trên Cửu Châu là Đằng Thanh Sơn có thể nhận ra rất nhiều dấu hiệu nguy hiểm!
Căn cơ yếu ớt như Quy Nguyên Tông, tại trước mặt tbát đại tông phái cùng với cự đầu Thiên Thần Cung kia, chỉ cần không cẩn thận một chút là có thể bị tiêu diệt!
Quy Nguyên Tông bị diệt thì cha mẹ của Đằng Thanh Sơn và cả Đằng gia trang, cũng đều sẽ rơi vào hiểm cảnh!
"Hy vọng Cửu Châu tiếp tục yên bình, ít nhất, cũng chờ được đến lúc ta trở về." Đằng Thanh Sơn nóng ruột là vì rời xa Cửu Châu như vậy mà lại không có một chút tin tức nào. Cho nên, Đằng Thanh Sơn mới lo lắng như vậy.
Chưa biết, mới khiến cho người ta lo lắng.
Lo nhất chính là: Lúc trở về, phát hiện Quy Nguyên Tông, Đằng gia trang đã bị diệt toàn bộ!
"Thời gian, thời gian!"
Đằng Thanh Sơn hai hàng lông mày nhíu chặt lại: "Nếu chậm rãi tĩnh tu, e là phải nhiều năm, nói không chừng, phải mất mười năm mới có thể đạt tới Hư Cảnh. Tốc độ như vậy tốc độ cũng là nhanh. Rất nhiều cường giả đều phải hơn trăm tuổi mới có thể đạt tới Hư Cảnh. Ta trước năm ba mươi tuổi có thể đạt tới Hư Cảnh là rất nhanh. Nhưng thế này vẫn không đủ!"
Không có thời gian để lãng phí! Không có thời gian tiêu xài!
"Ta phải dựa vào thạch điêu, một khối thạch điêu đủ để cho ta rút ngắn được rất nhiều hơn thời gian." Hiểu được thiên địa, ngộ đạo, khó khăn là rất cao. Mà có thành tựu của tiền nhân để tham khảo, sau đó quy nạp dung hợp lĩnh ngộ thành của mình.
Như vậy, nền tảng vừa chắc chắn mà tốc độ lại nhanh hơn rất nhiều!
"Đằng đại ca?"
Thanh âm từ bên cạnh truyền tới.
Đằng Thanh Sơn quay đầu lại nhìn, Lý đang mặc một chiếc áo bông mầu trắng vừa cười vừa đi tới:
"Đằng đại ca, nghĩ cái gì vậy?"
"Nhớ nhà."
Đằng Thanh Sơn thở dài nói.
"Nhà?"
Lý nao nao.
Đằng Thanh Sơn vừa nhìn sắc mặt của Lý, liền lập tức thoát khỏi suy nghĩ, hắn biết... Lý đã không còn gia đình. Câu nói vừa rồi chắc chắn là đã khiến cho tâm tình của Lý không ổn rồi. Đằng Thanh Sơn nhìn ra bên ngoài, đột nhiên tập trung vào bóng người ở ngoài xa trong tuyết trắng trông như bức tượng, nói lảng sang chuyện khác:
"Tiểu, muội nhìn kìa, tiểu tử kia vẫn còn ở đó!"
"Đằng đại ca, người đó cũng đã quỳ hai hai đêm rồi."
Lý nhìn vào bóng người đó:
"Đằng đại ca, huynh vẫn không nói với hắn vài lời?"
Lần trước khi Đằng Thanh Sơn xông vào Đổng phủ, bắt Đổng Triết Tử đã khiến rất nhiều người biết đến sự tồn tại của Đằng Thanh Sơn.
Một vài võ giả thông thạo tin tức, biết Đằng Thanh Sơn cư trú tại Thần Phủ Sơn, liền tới đây bái sư! Trong cái thời thiên hạ đại loạn này, nếu có thể bái nhập vào môn hạ của một siêu cấp cường giả, học được bản lĩnh, về sau tìm được vinh hoa phú quý sẽ rất dễ dàng!
"Người muốn ra nhập vào môn hạ chúng ta rất nhiều. Chả lẽ cứ quỳ cái mấy ngày đêm là ta phải thu?"
Đằng Thanh Sơn cười:
"Đối với võ giả có nội kình thì quỳ hai ba ngày cũng không là gì."
"Lão Uông!"
Đằng Thanh Sơn gọi một tiếng.
"Chủ nhân."
Đang luyện kiếm giữa tuyết rơi, lão Uông lập tức chạy tới. Trong mấy tháng gần đây, lão Uông được Đằng Thanh Sơn chỉ dạy, hơn nữa lại ngủ trong lòng núi, thực lực tiến bộ cực nhanh.
"Nói cho tiểu tử kia là ta không thu đồ, qùy đến chết cũng vô ích thôi."
Đằng Thanh Sơn phân phó.
"Vâng, chủ nhân."
Lão Uông lập tức chạy tới, chạy đến trước mặt gã nam tử bị tuyết rơi phủ kín toàn thân trông giống như bức tượng kia. Gã nam tử trông giống như bức tượng ngẩng đầu, tranh cãi với lão Uông.
Nhìn thấy vậy, Đằng Thanh Sơn thầm lắc đầu. Mấy tháng nay, Đằng Thanh Sơn đã thấy qua rất nhiều thủ đoạn bái sư: Nào là quỳ trường kỳ không chịu đứng dậy, nào là cố ý thể hiện tính cách để thu hút Đằng Thanh Sơn, ngay cả sử dụng mỹ nhân kế cũng không phải là ít. Tuy nhiên thì Đằng Thanh Sơn trước sau như một, không thu nhận bất kì một đệ tử nào.
"Nếu ta ở Đoan Mộc đại lục vài chục năm, có lẽ ta sẽ thu nhận thêm đệ tử. Nhưng ta phải quay về Cửu Châu! Đối với Đoan Mộc đại lục này, ta chỉ là một khách qua đường." Đằng Thanh Sơn xoay người tiến vào trong phòng.
Lão Uông khuyên không nói nổi, cũng chỉ có thể lắc đầu rời đi.
Đợi lúc chạng vạng tối, gã võ giả quỳ ở đó toàn thân lạnh như băng, rốt cục không thể kiên trì hơn được nữa, liền chật vật đứng dậy đứng dậy. Hắn nhìn về phía ba tòa nhà đá có giăng ngọn đèn: "'Ngân Thương Võ Thánh, Đằng Thanh Sơn' quả là giống như truyền thuyết, muốn bái ông ta làm thầy, quả là rất khó."
"Thu đệ tử, có ba yêu cầu? Thứ nhất là phải đạt tới tiên thiên? Hừ, tiên thiên Võ Thánh, có ai mà không cao cao tại thượng, ai nguyện ý đi làm đệ tử."
"Ta xem, ngươi thu đệ tử như vậy, nhất mạch của ngươi sẽ bị đoạn tuyệt!"
Gã võ giả này trong lòng thầm hận, quay đầu bước đi.
Mà lúc này, lại có một gã thanh niên mặc áo da màu đen từ phía trước đi tới, lưng đeo một thanh cự hình chiến đao.
"Huynh đệ, ngươi cũng là đến bái sư?"
Gã võ giả nhìn người mới tới:
"Ta khuyên ngươi quên đi. Ngân Thương Vũ Thánh Đằng Thanh Sơn này trước sau như một, dùng bất kỳ biện pháp gì cũng không lay chuyển được, tâm địa vô cùng cứng rắn."
"Ồ."
Tên thanh niên nhìn hắn một cái, hơi cười cười, rồi lại tiếp tục đi về chỗ Đằng Thanh Sơn.
"Hừ, ngươi cho dù không tin, chờ ngươi nếm đủ đau khổ rồi sẽ biết."
Gã võ giả cười phốc một tiếng, nhìn theo bước gã thanh niên đi đến chỗ Đằng Thanh Sơn. Gã võ giả chờ xem kịch vui.
Quả nhiên
Đằng Thanh Sơn từ trong phòng đi ra.
"Phỏng chừng cũng sẽ bị khiển trách." Gã võ giả nhìn chằm chằm, đột nhiên, sắc mặt của hắn cứng lại.
Tên thanh niên lưng đeo chiến đao kia, không ngờ lại được Đằng Thanh Sơn nhiệt tình đón vào.
"Cái gì?" Gã võ giả trợn trừng mắt.
Trong phòng.
"Mục lão ca, mời ngồi."
Đằng Thanh Sơn cười ngồi xuống, đồng thời châm trà cho người vừa đến.
Người vừa đến, chính là Húc Nhật thương thành đại trưởng lão Mục Vọng!
Đại trưởng lão cười ngồi xuống:
"Đằng huynh đệ, nhìn bộ dáng, gần đây có rất nhiều người muốn bái ngươi làm thầy đúng không?"
"Ài, ta hiện tại cũng hối hận. Nếu sớm biết là sẽ có nhiều phiền toái như vậy thì lúc bắt Đổng Triết Tử, ta sẽ không trực tiếp xông vào."
Đằng Thanh Sơn bất đắc dĩ lắc đầu. đại trưởng lão cười rộ lên:
"Chuyện này có thể trách ai đây? Ngươi đường đường xông vào, gây ra đại động tĩnh như vậy, tin tức này một khi truyền ra, chắc chắn là sẽ có rất nhiều người đặt câu hỏi, thần bí cường giả kia là ai vậy?"
"Trong thiên hạ, Võ Thánh chỉ có chừng đó người, có ai mà thanh danh không lan xa?"
Đại trưởng lão cười nói:
"Rất nhiều gia tộc đều biết ngươi, tin tức này dĩ nhiên là không giấu được."
Đằng Thanh Sơn bất đắc dĩ lắc đầu.
"Rất nhiều người tìm mọi cách để được nổi danh, để danh chấn thiên hạ. Nhưng ngươi thì lại ngược lại. Trong những người đạt tới tiên thiên Kim Đan đỉnh phong, ta mới biết có mỗi ngươi."
Đại trưởng lão than thở:
"Thật đúng ẩn tàng thâm sâu."
Đằng Thanh Sơn cười thầm trong lòng.
"Ẩn tàng?"
Danh khí của hắn ở tại Cửu Châu là rất lớn, nhưng không phải hắn cố tình che dấu, mà là hắn vừa mới tới Đoan Mộc đại lục mà thôi.
"Ha ha."
Đằng Thanh Sơn uống một ngụm trà nóng hôi hổi, tò mò hỏi:
"Mục lão ca, theo ta được biết, ngươi đang quay về Tây Thang Vực đúng không. Lần này qua chỗ ta là tiện đường, hay là có việc?"
"Ta thật sự có chuyện trọng yếu."
Đại trưởng lão cười nói.
"Ồ?"
Đằng Thanh Sơn nhãn tình sáng lên:
"Nói một chút nghe coi."
Đại trưởng lão cười ha hả nói:
"Ngươi không phải là muốn tìm kiếm thạch điêu Khai Sơn Tam Thập Lục Thức sao? Vì một bộ thạch điêu mà phá lệ xuất thủ đi bắt Đổng Triết Tử."
Đằng Thanh Sơn nhãn tình sáng lên, hắn đương nhiên khao khát thạch điêu đến cực độ, liền nói:
"Là như thế nào vậy? Sát Thủ Đường lại có nhiệm vụ?"
"Không có."
Đại trưởng lão cười lắc đầu.
"Trong thiên hạ tổng cộng mới nhiêu đó bức thạch điêu, tất cả mọi người đều cất kỹ, sợ bị ngoại nhân biết. Số người đồng bỏ ra để đổi lấy nhiệm vụ, đã ít lại càng ít hơn! Một năm có thể nhận được một nhiệm vụ đã là tốt rồi."
"Vậy ngươi đến, là vì...?"
Đằng Thanh Sơn khó hiểu.
Đại trưởng lão nhếch miệng cười:
"Không giấu gì ngươi, Húc Nhật thương thành ta thế lực trải khắp thiên hạ, thạch điêu này thì sao đây... Thương thành ta tổng cộng toàn bộ, cũng có cất giữ một ít, tổng cộng có sáu khối!"
--------------------------------
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cửu Đỉnh Ký.