Chương 322: Vân Mộng Cổ Thành
-
Cửu Đỉnh Ký
- Ngã Cật Tây Hồng Thị
- 2773 chữ
- 2020-05-09 06:57:13
Số từ: 2768
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
Trong lòng Đằng Thanh Sơn run lên, đây quả thực là trong trời đông tuyết được tặng than, chính mình đang lo lắng muốn tìm được nhiều thạch điêu, nhưng nay đại trưởng lão của Húc Nhật thương thành đã nói bọn họ có tới sáu khối thạch điêu! Đây là điều mà Đằng Thanh Sơn đã nghe rõ từng chữ một, thạch điêu chính là do tự Vũ Hoàng tạo ra, mỗi một khối thạch điêu cũng đều trân quý vô cùng, vì thế Húc Nhật thương thành tuyệt đối sẽ không dễ dàng cho người khác mượn.
Nếu không, vì sao nửa năm qua Húc Nhật thương thành chưa một lần nhắc đến số thạch điêu này với mình?
"Như thế nào, Đằng huynh đệ ngươi không tin hả?" Đại trưởng lão thấy Đằng Thanh Sơn không mở miệng thì kinh ngạc hỏi.
"Tin, đương nhiên tin." Đằng Thanh Sơn cười nói, "Húc Nhật thương thành thực sự đã có hơn ba nghìn năm lịch sử, hơn nữa thế lực lại trải rộng thiên hạ, là thương thành cường đại nhất trong cả thiên hạ, ngay cả một Giang gia nhỏ bé đó mà còn có thể có một khối thạch điêu, trong toàn thiên hạ có ba mươi sáu khối mà thương thành của các ngươi không có khối nào thì mới là việc lạ, vì thế có sáu khối thạch điêu cũng không phải là kỳ quái."
Đại trưởng lão nở nụ cười.
"Chẳng qua ta đang ngẫm nghĩ..." Đằng Thanh Sơn cười nhìn đại trưởng lão, "Sáu khối thạch điêu này trân quý vô cùng, vậy mà Mục lão ca ngươi đưa ra sáu khối thạch điêu, vậy phỏng chừng sẽ có một chuyện phi thường khó giải quyết mời ta đi làm."
"Thật sự có chút khó khăn." Đại trưởng lão gật đầu.
"Nói đi, muốn ta làm gì thì mới đưa sáu khối thạch điêu cho ta mượn." Đằng Thanh Sơn nói.
Rời khỏi Cửu Châu quá lâu rồi, cho nên trong lòng Đằng Thanh Sơn thủy chung vẫn lo lắng chuyện cố hương, hiện tại biết Húc Nhật thương thành có tới sáu khối thạch điêu. Như vậy bất luận thế nào thì Đằng Thanh Sơn cũng phải mượn cho bằng được.
"Được, thật là thống khoái." Đại trưởng lão cười nói, "Là lão sư của ta mời ngươi làm chút việc."
"Lão sư, Vân Mộng Chiến Thần?"
Đằng Thanh Sơn chấn động, nhướng mày "Mục lão ca, lão sư kia của ngươi đã là một cường giả cấp bậc Chiến Thần thì có sự tình gì khiến hắn bận tâm đến nỗi phải mời ta xuất thủ?" Lúc trước Đằng Thanh Sơn còn có chút tự tin, nhưng hiện tại hắn lại thấp thỏm không yên, cấp bậc Chiến Thần chính là cường giả Hư Cảnh! Vậy mà cường giả Hư Cảnh thỉnh cầu mình làm việc cho sao?
"Không cần lo lắng." Đại trưởng lão cười liền nói, "Lão sư của ta tuy rằng là cường giả cấp Chiến Thần, nhưng người cũng không thể nào phi hành! Lần trước ta và ngươi tỷ thí, sau khi trở về ta đã nhắc tới yêu thú phi hành của ngươi cho người, lần này lão sư có việc là mời ngươi cùng con yêu thú loài chim kia cùng tới."
"Yêu thú loại chim?" Đằng Thanh Sơn kinh ngạc nói, "Chẳng lẽ Húc Nhật thương thành của ngươi không có được cả một con phi hành yêu thú sao?"
"Trong thiên hạ, hiểu được thú ngữ cũng chỉ có Thiên Phong gia tộc." Đại trưởng lão lắc đầu nói, "Hơn nữa yêu thú loại phi cầm lại càng ít hơn so với các loài khác chứ đừng nói đến thu phục."
"Vân Mộng Chiến Thần, mời ta mang yêu thú phi cầm qua, nhưng không hiểu người có yêu cầu về thực lực của nó không?" Đằng Thanh Sơn hỏi.
"Thật sự không có." Đại trưởng lão cười nói, "Lão sư coi trọng chính là khả năng có thể bay của yêu thú loài chim chứ không cần đến thực lực quá mạnh! Cho nên dù Yêu thú đó có thực lực Tiên thiên Kim Đan cũng không có nhiều tác dụng với lão sư."
Đằng Thanh Sơn gật gật đầu.
Trong lòng đã đưa ra quyết định, nhất định sẽ mang theo Cuồng Phong Ưng, còn để Thanh Loan ở lại đây!
"Ta còn không biết, Vân Mộng Chiến Thần muốn ta đi làm gì?" Đằng Thanh Sơn dò hỏi.
"Ta cũng không rõ lắm." Đại trưởng lão lắc đầu, "Chỉ biết là tới Vân Mộng Trạch tìm cái gì đó."
"Vân Mộng Trạch?" Đằng Thanh Sơn trong lòng vừa động.
Tam đại hiểm địa của Đoan Mộc đại lục phân biệt là ba nghìn dặm Vân Mộng Trạch của Tây Thang Vực, tám trăm dặm Hỏa Diệm Sơn của Đông Hoa Vực, cùng với hàn vực Thiên Phong Hạp Cốc! Trong đó Vân Mộng Trạch xếp hạng đứng đầu.
"Với diện tích khổng lồ của Vân Mộng Trạch cho dù là Hư Cảnh cường giả muốn tìm kiếm bảo vật nào đó thì cũng cực kỳ khó khăn. Nếu có phi cầm yêu thú tại trời cao nhìn xuống phía dưới thì sẽ dễ dàng hơn nhiều. " Lúc này trong long Đằng Thanh Sơn đã hiểu rõ Vân Mộng Chiến Thần vì sao muốn mình trợ giúp.
Chẳng qua thật sự chỉ là cần tìm vật nào đó thôi sao?
Vân Mộng Chiến Thần tìm bảo vật chỉ sợ không dễ dàng gì.
Chẳng qua dù có thế nào đi nữa thì vì sáu khối thạch điêu, Đằng Thanh Sơn nhất định sẽ đi một chuyến!
"Mục lão ca, hiện tại trời đã tối, như vậy đi, chúng ta cứ vào đây nghỉ ngơi một đêm, chờ sáng mai chúng ta cùng xuất phát." Đằng Thanh Sơn nói.
"Ừ, đi." Mục Vọng gật đầu.
Vào bữa cơn tối hôm đó Đằng Thanh Sơn đã nói cho Tiểu Lý về việc mình cần đi đến Tây Thang Vực một chuyến.
Sáng sớm ngày hôm sau, dưới sự tiễn đưa của bọn Tiểu Lý, hai người Đằng Thanh Sơn cùng đại trưởng lão cùng cưỡi Cuồng Phong Ưng bay thẳng về phía tây bắc.
...
Vào giữa trưa, ánh mặt trời chiếu rọi khắp mặt đất, phản xạ qua các lớp băng lên trời cao.
Cuồng Phong Ưng giương cánh bay lượn, Lưng của Cuồng Phong Ưng lớn hơn nhiều lưng của Thanh Loan cho nên đủ để hai người bọn Đằng Thanh Sơn cùng đại trưởng lão khoanh chân ngồi. Nếu thật sự là trên lưng Thanh Loan thì chỉ có thể ngồi được một người mà thôi.
Cuồng Phong Ưng tốc độ rất nhanh, phá không phi hành cho nên các thôn xóm, phòng ốc nhỏ tí phía dưới cứ vùn vụt trôi qua.
"Nhìn, phía trước chính là Vân Mộng Cổ thành." Đại trưởng lão chỉ phía xa xa.
"Hả, đây là Vân Mộng Cổ thành sao?" Ánh mắt Đằng Thanh Sơn tỏa sáng, nhìn một tòa thành trì cổ xưa phía xa xa, cả tòa thành trì toàn bộ được xây dựng bởi các phiến đá mầu xanh, đen, trên tường thành có rất nhiều thủ vệ phòng bị.
Vân Mộng Cổ thành, đây là một tòa thành cổ xưa có được hơn ba nghìn năm lịch sử!
Từ khi thành lập cho tới bây giờ đều là đại bản doanh của Húc Nhật thương thành.
"Vậy Vân Mộng Trạch kia sao?" Ánh mắt Đằng Thanh Sơn nhìn xuyên qua Vân Mộng Cổ thành, nhìn về phía tây của Vân Mộng Cổ thành, nơi đó là một thế giới quang đãng, dưới ánh sáng chiếu rọi ẩn ẩn ánh sáng phản xạ, đó là một khu đại trạch (đầm lầy lớn)-- Vân Mộng Trạch! Chính là hiểm địa số một của cả đại lục!
"Đúng vậy, ba nghìn dặm Vân Mộng Trạch." Đại trưởng lão cũng nhìn Vân Mộng Trạch phía xa xa, sợ hãi than.
"Nhiều năm như vậy nhưng ta vẫn chưa từng được nhìn Vân Mộng Trạch từ trên cao thế này!"
Độ cao Cuồng Phong Ưng phi hành đến mấy ngàn trượng, với chiều cao như thế việc ngắm nhìn Vân Mộng Trạch sẽ xinh đẹp vô cùng.
"Vô số năm rồi mà Vân Mộng Trạch vẫn như trước"
Đằng Thanh Sơn vuốt vuốt lông tại cổ Cuồng Phong Ưng, Cuồng Phong Ưng lập tức kêu vút một tiếng thanh minh rồi lao thẳng xuống dưới.
...
Vân Mộng Cổ thành đây rồi.
Đằng Thanh Sơn cùng đại trưởng lão Mục Vọng, hai người sóng vai đi hướng tới cửa thành, tại phía sau bọn họ còn có Cuồng Phong Ưng.
"Đại trưởng lão." Tận bên ngoài một dặm của cửa thành đã có một đoàn xe đang đợi.
"Là thế giới của các loại dã thú, quái vật nên tại bên trong Vân Mộng Trạch nguy hiểm vô cùng, đặc biệt điểm chết người chính là tại bên trong Vân Mộng Trạch thì địa thế luôn không ngừng biến hóa, cho dù dùng phương pháp hy sinh từng mạng người vào điều tra trong đó rồi tìm được một lộ tuyến an toàn, nhưng chỉ vài tháng, nửa năm sau con đường đó đã không còn an toàn như vậy nữa. " Đại trưởng lão thổn thức không thôi.
Đằng Thanh Sơn nghe xong chỉ là cười cười.
Ba nghìn dặm của Vân Mộng Trạch cùng so sánh với man hoang trên Cửu Châu Đại Địa thì chỉ sợ còn lớn hơn cả man hoang nữa!
"Mời Cuồng Phong Ưng xuống đi." Đại trưởng lão liền nói, trải qua sự giới thiệu của Đằng Thanh Sơn, hắn cũng biết yêu thú phi hành này là thuộc loại 'Cuồng Phong Ưng'.
"Tiểu Hôi."
"Đằng huynh đệ, chúng ta lên xe ngựa." Mục Vọng cười nói, "Ngươi cũng mời Cuồng Phong Ưng này lên cùng đi, nếu không một con yêu thú ở trong thành thì..."
Đằng Thanh Sơn cười vỗ vỗ Cuồng Phong Ưng, chỉ hướng xe ngựa.
Tuy rằng không thể dùng ngôn ngữ để trao đổi với nhau, nhưng có được trí tuệ như nhân loại nên Cuồng Phong Ưng khá dễ dàng hiểu được ý của Đằng Thanh Sơn. Hai người, một phi cầm yêu thú theo thứ tự tiến vào bên trong xe ngựa.
"Đi!" Đại trưởng lão ra lệnh một tiếng.
Đoàn xe liền hướng cửa thành đi tới.
Đến chỗ cửa thành, Đằng Thanh Sơn nhìn xuyên qua cửa sổ, phát hiện những người ra hoặc vào thành đều cần phải đưa ra một thẻ bài, "Mục lão ca, có vẻ thủ vệ tại cổng thành của Vân Mộng Cổ thành rất nghiêm ngặt thì phải.
"Vân Mộng Cổ thành, là cổ thành của Húc Nhật thương thành chúng ta, ngoại nhân không được sự cho phép sẽ không được phép vào. Mục Vọng cười nói.
"Theo ta được biết, Vân Mộng Cổ thành này cũng là một trong ba mươi sáu chủ thành. Không ngờ các ngươi lợi hại như vậy, có thể độc chiếm cả một chủ thành, hơn nữa còn không cho phép người khác tiến vào." Đằng Thanh Sơn sợ hãi than nói,
Đại trưởng lão Mục Vọng cười cười: "Vân Mộng Cổ thành này từ khi kiến tạo cho tới giờ đã hơn ba nghìn năm vẫn luôn là của thương thành chúng ta."
Một thương thành, độc chiếm một thành trì hơn ba nghìn năm, Quả thực bất khả tư nghị.
Sau khi tiến vào thành trì, nơi này có phương viên hơn mười dặm. Mà Húc Nhật thành, còn lại là thành trong thành, chiếm diện tích chỉ vài dặm mà thôi. Đại trưởng lão giải thích nói, "Hiện tại, chúng ta đã tiến vào Húc Nhật thành. Lão sư của ta chính là ở đây."
Đằng Thanh Sơn thầm nhủ sợ hãi than.
Kiến trúc của Húc Nhật thương thành thực sự có phong phạm của đại tông phái như ở Cửu Châu, ở Cửu châu các đại tông phái lúc đầu đều chiếm lấy một quận thành, sau đó thành lập thành trong thành.
"Đại trưởng lão, tới rồi." Bên ngoài truyền đến thanh âm.
"Chúng ta xuống đi."
Đại trưởng lão cười mời Đằng Thanh Sơn cùng Cuổng Phong Ưng cùng nhau xuống xe ngựa.
Bên trong Húc Nhật thành, tùy tiện có thể thấy được thị nữ xinh đẹp, hơn nữa chỉ là ngẫu nhiên cũng có thể nhìn thấy các đội vệ binh tuần tra.
"Đằng huynh đệ, ngươi có biết Vân Mộng Cổ thành này có bao nhiêu quân đội không?" Đại trưởng lão cười nói.
"Mười vạn?" Đằng Thanh Sơn đoán.
"Hai mươi vạn!" Đại trưởng lão mỉm cười, hiển nhiên lão vì thương thành của mình mà tự hào.
"Hai mươi vạn quân sĩ? So với đại gia tộc bình thường thì hơn quá nhiều." Đằng Thanh Sơn cảm thán nói.
"Vân Mộng Cổ thành này dân cư gần trăm vạn, ngoại trừ hai mươi vạn quân sĩ ra thì những người khác hầu như toàn bộ là huyết mạch Mục gia chúng ta" đại trưởng lão nói tiếp.
"Cái gì? Mục gia?"
Đằng Thanh Sơn rùng mình, một thành trì, cơ hồ người đều là của một dòng họ sao? Làm sao có thể như vậy được?
"Húc Nhật thương thành..." Đằng Thanh Sơn kinh ngạc nhìn về phía đại trưởng lão, "Mục lão ca, chẳng lẽ bên trong của Húc Nhật thương thành toàn bộ là họ Mục, chẳng lẽ...?"
"Xem ra Đằng huynh đệ đối với Húc Nhật thương thành chúng ta biết còn rất ít, thật ra đây không phải là một bí mật! Bên trong Húc Nhật thương thành chúng ta, cấp bậc quản sự cơ hồ đều là người Mục gia chúng ta đảm nhiệm, trưởng lão lại tuyệt đối là người của Mục gia! Mà Húc Nhật thương thành này cũng chính là thương thành của Mục gia chúng ta."
Đại trưởng lão cười nói, "Ta còn tưởng rằng Đằng huynh đệ ngươi biết chứ."
"Đây thật sự không phải là bí mật, hầu hết các đại gia tộc đều biết."
"Lợi hại." Đằng Thanh Sơn sợ hãi than nói.
Dân cư bên trong thành, ngoại trừ quân đội thì gần trăm phần trăm là người họ Mục sao? Đằng Thanh Sơn sợ hãi than không thôi, chính Đằng gia trang tại quê nhà mới chỉ khoảng hơn hai ngàn người.
Mục gia nhà họ thật sự có đến gần tám mươi vạn người sao?
Thật ra nếu kể thêm số người ra bên ngoài buôn bán, công tác thì chỉ sợ hơn trăm vạn người. (Chưa kể đến mấy tên hái hoa của gia tộc này đẻ con rơi vãi nữa - hix. A Nèo)
"Điều này thật sự không quá kỳ quái, Mục gia ta có hơn ba nghìn năm lịch sử, mà ngay từ ba nghìn năm trước chúng ta đã là một đại gia tộc! Mỗi một đời sau dân số lại càng nhiều hơn! Huynh đệ ngươi thử nghĩ xem, Hơn ba nghìn năm thì số lượng nhân khẩu sẽ là bao nhiêu?" Đại trưởng lão tự hào vô cùng, "Mục gia ta hiện tại có tám mạch chính, ngoài ra còn có bẩy mươi chín mạch khác nữa. Hơn nữa còn có các chi, các nhánh khác cũng không ít."
Đằng Thanh Sơn nghe xong thầm sợ hãi than.
Gia tộc phồn vinh tới mức này thật sự quá ghê gớm, phải chăng Đằng gia của mình có thể phồn vinh như thế thì tốt rồi.
"Giống huyết mạch của Đại Vũ, huyết mạch của Đoan Mộc thiên thần đều chỉ là hưng thịnh nhất thời, như Mục gia cường thịnh như vậy mới là cách thích hợp nhất để phát triển gia tộc." Lúc này trong lòng Đằng Thanh Sơn cũng đã có chút ý tưởng về việc phát triển Đằng gia trang của mình trong tương lai.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện với nhau.
"Đằng huynh đệ, phía trước chính là chỗ ở của lão sư ta. Ngươi ở bên cạnh chờ ta một chút, ta đi thông báo một tiếng."
Đại trưởng lão cười nói.
"Đây là chỗ ở của Vân Mộng Chiến Thần sao?"
Nhìn thấy trước mắt chính là một tòa cung điện rất bình thường, nhưng trong lòng Đằng Thanh Sơn lại cực kỳ căng thẳng.
--------------------------------