Chương 347: Giằng Co


Số từ: 2686
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
"Có địch tập kích!"
"Có địch tập kích!"
Thanh âm bén nhọn vang dội từ phía Tây truyền đến, bởi vì quân đội của Nghiêm gia không thể chiếm lĩnh được bắc ải sơn, hơn nữa quân sĩ bị chết không ít, sĩ khí đang giảm, nghe được tiếng la" có địch tập kích" lại càng thêm kinh hãi, lập tức tất cả nắm chặt binh khí trong tay nghe theo mệnh lệnh, chuẩn bị nghênh địch. Mà ở phía tây lúc này những quân sĩ phía trước đã xông lên chém giết quân địch.
Giờ phút này đã không ai nghĩ tới việc lại đi tấn công bắc ải sơn, Nghiêm Bạch Thú, Hạ Hầu An, Thiết Kiếm Võ Thánh cũng nhìn về phía Tây, một quân sĩ sau lưng đeo tiểu kỳ (lá cờ nhỏ) nhanh chóng hướng về phía này chạy tới.
"Là người phương nào?"
Nghiêm Bạch Thú sắc mặt khẻ biến.
"Bẩm gia chủ, là quân đội Đoàn gia."
Quân sĩ vừa chạy tới ngay lập tức bẩm báo.
"Hai tướng quân đang chỉ huy đại quân cánh phải, ngăn cản quân đội Đoàn gia tiến công."
Nghiêm Bạch Thú khẽ gật đầu.
"Đi."
Thiết Kiếm Võ Thánh trầm giọng nói:
"Đến phía trước xem thử một chút."
Ngay lập tức, Thiết Kiếm Võ Thánh, Nghiêm Bạch Thú, Hạ Hầu An ba người một đường thẳng hướng quân bên tay phải tiến đến, càng đi gần về phía trước bọn họ càng nghe thấy những tiếng hét hò từ phía trước truyền đến, không bao lâu khi ba người bên Nghiêm Bạch Thú đã đến chỗ quân cánh phải, chỉ nghe tiếng la thê lương:
"Trốn a! Chạy mau a!"
Đối mặt với sự công kích mãnh liệt, sĩ khí như cuồng phong vũ bão của quân đội tinh nhuệ Đoàn gia, các quân sĩ đã bắt đầu điên cuồng tan vỡ, cờ xí vứt bừa bãi dưới chân!
Ngàn vạn người xông vào nhau chém giết, kỳ thật cái chính làm nên chiến thắng chính là sĩ khí!
Một khi phía trước tan tác, đội hình tan vỡ thế trận mất đi thì cũng chỉ là đưa đầu cho người ta chém... Cho dù quân sĩ phía sau có ở trạng thái cực đỉnh đi nữa, cũng sẽ bị những binh lính chạy trốn phía trước làm tan trận thế, cái gọi là binh bại như núi đổ, phía trước trận hình tan tác, phía sau muốn xoay thế cục là hầu như khó có thể làm được.
"Không hay rồi."
Nghiêm Bạch Thú sắc mặt đại biến.
"Đoàn gia như thế nào lại lợi hại như vậy, đánh tan cánh quân bên phải nhanh như vậy?"
Thiết Kiếm Võ Thánh có chút giật mình nói.
"Hạ Hầu huynh nhìn đi."
Nghiêm Bạch Thú sau khi nói xong, vội vàng cao giọng gào thét.
"Vũ Kiến, ngươi dẫn binh bộ của ngươi ngăn trở bọn họ cho ta một chút thời gian... Những người khác hướng phương bắc phá vây!"
Quân đội hiện tại là một mảnh hỗn loạn, Nghiêm Bạch Thú bây giờ đang liều mạng muốn làm giảm tổn thất xuống mức thấp nhất.
...
Một giờ sau, dưới hỗ trợ của quân đội Hạ Hầu gia chống đỡ, cố trấn trụ được mũi công kích của Đoàn gia, Nghiêm gia cuối cùng thở dốc một hơi, cuối cùng cũng bảo tồn được tuyệt đại đa số nhân mã, tuy nhiên cho dù là như vậy đi nữa... chỉ cần tùy ý cũng có thể thấy được từng khối từng khối thi thể nhiễm máu rất nhiều, rất nhiều, vẻn vẹn một lần mãnh liệt công kích, đã làm Nghiêm gia tổn thất gần vạn người "Đoạn Thạch Tấn, thù này không báo, ta thề không làm người!!!" Trên người bẩn thỉu xơ xác một mảnh Nghiêm Bạch Thú nhìn về phía Tây, không khỏi nghiến răng nghiến lợi.
Vừa rồi ngắn ngủn một giờ mà đã tổn thất gần vạn người, thậm chí còn có người anh em của Nghiêm Bạch Thú bị quân loạn giẫm chết, huynh đệ chết, hơn nữa đột ngột đả kích, làm Nghiêm Bạch Thú lửa giận tận trời.
"Quân đội Đoàn gia sao có thể lợi hại như vậy?"
Hạ Hầu gia cũng là sắc mặt khó coi.
"Hạ Hầu gia chúng ta đã sớm có chuẩn bị, không ngờ cũng bị lui về phía sau một dặm, chết mấy nghìn người."
"Áo giáp!"
Thiết Kiếm Võ Thánh trầm giọng nói:
"Đoàn gia quân đội bộ phận đầu lĩnh tinh nhuệ, đều mang áo giáp, đều là thượng đẳng chiến giáp, giá trị mấy ngàn lượng bạc một bộ chiến giáp chất lượng cực tốt, đao kiếm bình thường đều khó có thế làm tổn hại, hơn một ngàn tinh nhuệ quân sĩ mặc chiến giáp như vậy, làm quân đội chủ lực, ngăn cản không được cũng không kỳ quái."
"Đoàn gia bọn họ sao có áo giáp tốt như vậy?"
Hạ Hầu An kia con mắt chột nheo lại (chỉ có một mắt - ta nghi hắn chắc là em ruột Hạ Hầu Đôn trong tam quốc diễn nghĩa quá - A Mê)
"Thượng đẳng áo giáp này, một hai kiện cũng là bình thường nhưng đây là hơn ngàn kiện, chính là có tiền cũng không có thể mua được."
Đoan Mộc trên đại lục trăm tộc tranh đấu, đối với vật dụng dùng trong chiến tranh đều rất coi trọng.
Bình thường áo giáp chất lượng không tốt mua bán số lượng lớn cũng đều bị quản chế, chứ đừng nói đến áo giáp thượng đẳng bực này. Mấy ngàn lượng bạc một bộ, cần mấy trăm vạn lượng bạc... Bạc là nhỏ, nhiều như vậy áo giáp, gia tộc bình thường căn bản mua không được.
"Có thể là Đoàn gia này ẩn dấu kỹ, có dấu các loại áo giáp này."
Nghiêm Bạch Thú âm thanh lạnh lùng nói.
"Không nhất định, còn có thể có một khả năng xấu hơn nữa."
Thiết Kiếm Võ Thánh trầm thấp nói, Nghiêm Bạch Thú cùng Hạ Hầu An cũng nhìn qua.
Còn tệ hơn?
"Sau lưng Đoàn gia không chừng còn có Húc Nhật thương thành duy trì!"
Thiết Kiếm Võ Thánh nói.
Nghiêm Bạch Thú cùng Hạ Hầu An nhất thời hít một ngụm lãnh khí.
"Nếu thật sự là như vậy, e rằng sẽ có nhiều phiền toái đây."
Hạ Hầu An sắc mặt khẻ biến.
Húc Nhật thương thành là thế lực trải rộng thiên hạ. Trong thiên hạ việc buôn bán nô lệ, Húc Nhật Tửu Lâu này đã chiếm được hai ba thành, ngoài ra ở các thành trì, Húc Nhật thương thành này đều có này quân đóng! Tuy rằng phân tán ở khắp các nơi trong thiên hạ nhưng nếu có thể tập kết lại sẽ tạo nên một đội quân với số lượng kinh khủng.
"Hiện tại đừng nóng vội."
Thiết Kiếm Võ Thánh bình thản nói:
"Chúng ta trước hết nghĩ cách làm tinh thần hăng hái thêm để chiếm được bắc ải sơn, như vậy coi như thành công hơn nửa. Một khi đã không chiếm được bắc ải sơn, chúng ta tựu không vội mà tiến công, dù sao... cho tới bây giờ Đạm Thai gia tộc, Đổng gia còn có Phó gia, một chút động tĩnh cũng không có. Bọn họ mang đến nhiều quân đội như vậy, không có khả năng đến xem kịch vui."
Nghiêm Bạch Thú cùng Hạ Hầu An gật đầu.
"Hiện tại, chúng ta không nên manh động, chờ xem diễn biến tiếp theo thế nào."
Thiết Kiếm Võ Thánh nhìn bắc ải sơn phía xa, giờ phút này chân núi bắc ải sơn vẫn như cũ bị Đoàn gia quân đội chiếm lĩnh.
"Huống chi, Đằng tiên sinh đang ở bắc ải sơn, Đoàn gia quân đội nghĩ muốn đánh hạ cũng không có khả năng."
"Ân, là không có khả năng."
Tưởng tượng đến Đằng Thanh Sơn phía trước thi triển thủ đoạn, Nghiêm Bạch Thú cùng Hạ Hầu An càng thêm yên tâm.
"Cũng nên để Đoàn gia này, nếm thử chút thực lực của Đằng Thanh Sơn đi."
Nghiêm Bạch Thú không phải không có ác ý khi nghĩ đến tình huống như vậy.
...
Đỉnh núi bắc ải sơn.
Đằng Thanh Sơn vẫn lẳng lặng khoanh chân ngồi, phía dưới phát sinh một hồi máu lửa chém giết căn bản cũng không có ảnh hưởng đến Đằng Thanh Sơn.
"Đoàn gia này không ngờ có thực lực có thể làm Hạ Hầu gia tộc cùng Nghiêm gia đều bị bức lui về phía sau."
Đằng Thanh Sơn nhìn quân đội phía dưới.
Bên dưới quân đội trật tự an tĩnh, xếp hàng trật tự, ngàn vạn quân sĩ ngẩng đầu nhìn về đỉnh núi phía xa, bị nhiều quân sĩ như vậy chỉnh tề đồng loạt nhìn chằm chằm, áp lực này cũng thật là lớn. Nhưng là Đằng Thanh Sơn lại cười nhẹ quan sát phía dưới, thật giống như là một vị thần linh, đang nhìn xuống vô số nhân loại bình thường.
"Đằng tiên sinh!"
Một thanh âm vang dội từ giữa đoàn xe vang lên.
"Tại hạ Đoạn Thạch Tấn, đã từng nghe đại danh tiên sinh, lúc trước tiên sinh cùng Thiết Kiếm Võ Thánh có một trận chiến, cũng làm ta ngưỡng mộ, nhưng là tiên sinh đại danh, Đoàn gia ta cũng có mười vạn đại quân, không muốn đối địch cùng tiên sinh, chúng ta muốn mời tiên sinh rời khỏi bắc ải sơn... chúng ta Đoàn gia chắc chắn hậu ta."
Đằng Thanh Sơn lắc đầu cười.
"Đoạn Thạch Tấn, hãy nhanh nhanh rời đi."
Thanh âm Đằng Thanh Sơn lanh lảnh vang vọng khắp núi.
"Đằng tiên sinh..."
Này Đoạn Thạch Tấn còn muốn khuyên bảo.
"Nhanh nhanh rời đi."
Đằng Thanh Sơn lại lãnh đạm nói.
Đoạn Thạch Tấn trước giờ cũng chưa từng chứng kiến thủ đoạn của Đằng Thanh Sơn, căn bản không tin một người thật sự có thể ngăn thiên quân vạn mã chiếm lĩnh đỉnh núi, vì vậy liền lập tức ra lệnh một tiếng, gần ngàn quân sĩ nhanh chóng vọt tới chân núi bắc ải sơn rồi sau đó gần như đồng thời leo lên như thác lũ.Ngay khi mấy cái quân sĩ này đang gian nan leo lên.
Hưu! Hưu! Hưu!
Một hòn đá phát cháy phá không mà đi, làm vách núi bắc ải sơn một chỗ nổ tung ra, rất nhiều tảng đá vỡ vụn cuồn cuộn hạ xuống, đập vào không ít quân sĩ đang leo lên, từ trên cao ngã xuống nện ở núi đá trên phía dưới, đầu óc văng tung tóe đương trường chết thảm ngay lập tức. Cũng có những tên may mắn giữ được mạng nhỏ.
Vẻn vẹn một lần công kích, làm Đoàn gia tổn thất mấy trăm người.
Một mảnh thống khổ tiếng rên rỉ vang lên thảm thiết.
Các quân sĩ của Đoàn gia xem thấy một màn như vậy không khỏi sắc mặt trắng bệch, bọn họ cũng sợ hãi... Bị mệnh lệnh đi leo lên lên.
"Này, này..."
Đoạn Thạch Tấn là một trung niên nam tử rất văn nhã đang ở trong sự bảo hộ của phần đông quân sĩ, giờ phút này sắc mặt hắn thật sự rất khó coi.
"Đoàn huynh."
Một đạo trầm thấp thanh âm truyền đến.
Một nam tử mặc khôi giáp ngăm đen, trên đầu cũng mang theo mũ giáp đã đi tới, khuôn mặt bị mặt nạ bằng thép bảo hộ bọc lại, căn bản thấy không rõ khuôn mặt.
Đoạn Thạch Tấn nhìn lại, lập tức tiến lên đón.
"Đành bỏ đi sao."
Khôi giáp nam tử tiến lên cùng Đoạn Thạch Tấn thấp giọng nói không ít lời, khi bắt đầu Đoạn Thạch Tấn không quá đồng ý, nhưng một lát sau, Đoạn Thạch Tấn rốt cục đồng ý.
...
"A?"
Đằng Thanh Sơn nhìn phía dưới các quân sĩ đang lui về phía sau, rồi sau đó bắt đầu dọn dẹp thân thể của những quân sĩ đã chết, đồng thời ngồi xuống nghỉ tạm. Thậm chí còn thấy có khói bếp lượn lờ mọc lên, hiển nhiên đã bắt đầu nấu cơm.
"Nhanh như vậy đã chịu bỏ qua?"
Đằng Thanh Sơn sơn mỉm cười.
"Buông tha cũng tốt, không quản như thế nào, bắc ải sơn này, tuyệt đối không thể để một cái đại gia tộc nào đó hoàn toàn chiếm lĩnh. Tốt nhất, Đạm Thai gia, Ngô gia, Đổng gia, cũng có quân đội đi tới, xúm lại xung quanh Hạp Cốc này. Đến lúc đó khắp nơi chế ước lẫn nhau hình thành thế tranh chấp uớc chế..."
Hết thảy mọi chuyện đều giống như kế hoạch của Đằng Thanh Sơn đã tính, không có một gia tộc nào dám can đảm dám độc chiếm Hạp Cốc, nếu thực làm như vậy, sẽ bị tất cả những gia tộc khác công kích.
Mỗi một gia tộc, cũng chiếm lĩnh một bộ phận chung quanh khu vực Hạp Cốc.
Hạ Hầu gia, Nghiêm gia, Đoàn gia, Đổng gia, Đạm Thai gia, Ngô gia, vào sáng sớm ngày hôm sau mới đến. Phó gia cách Ly Hỏa Lưu Thiết Hạp Cốc cũng rất gần, bảy vạn nhân mã kiềm chế lẫn nhau. Mà ở trong đó... Hiển nhiên Nghiêm gia cùng Hạ Hầu gia kết minh với nhau, thế lực hiện tại là lớn nhất.
Bên trong một căn lều lớn tại Phó gia quân doanh.
Đằng Thanh Sơn, Lý, Đằng Thú, Dương Đông, Thanh Loan, cùng Cuồng Phong Ưng cũng ở trong đó.
"Tiên sinh."
Phó Đao tiến vào trong lều lớn
"Tiên sinh lần này vất vả, nếu không phải có tiên sinh, Hạ Hầu gia tộc cùng Nghiêm gia, chỉ sợ đã chiếm lĩnh được bắc ải sơn, lấy thực lực hai nhà bọn họ, có thể chiếm lĩnh địa lợi. Đồng thời đem Hạp Cốc che lại, đến lúc đó... Muốn đánh hạ, trừ phi có gấp năm sáu lần quân lực mới có thể."
Phó Đao cười nói.
Đằng Thanh Sơn lắc đầu:
"Phó Đao, Phó gia của ngươi nhân thủ quá ít, muốn chiếm được quăÌ£ng moÌ0 này quả thật rất khó nha."
Cho dù Đằng Thanh Sơn thực lực siêu tuyệt, nhưng dù sao cũng chỉ là một người.
"Đúng vậy."
Phó Đao cũng có chút lo lắng.
"Hiện tại, bảy phương giằng co, chúng ta Phó gia có thể cùng những sáu phương khác đặt ngang hàng chính bởi vì có tiên sinh tại đây! Lấy tiên sinh thực lực, hoàn toàn có thể chiếm được bắc ải sơn. Nhưng là Phó gia ta..."
Phó Đao cũng hiểu rõ thực lực chính mình, thế lực yếu.
"Phó Đao, hiện những gia tộc khác ở bên ngoài, phỏng chừng cũng muốn bắt đầu kết minh đi."
Đằng Thanh Sơn dò hỏi.
"Ân. "
Phó Đao gật đầu.
"Lần này Ngô gia bị Nghiêm gia, Hạ Hầu gia trước sau công kích, thiệt hại nhiều. Phỏng chừng Đạm Thai gia tộc, Đổng gia các gia tộc khác cũng biết tình huống như thế, nếu không liên kết, chỉ sợ muốn độc chiếm kia Hỏa Lưu Kim Thiết Quáng Mạch rất khó. Đáng tiếc, hiện tới hôm nay vẫn chưa từng có người đến tìm Phó gia chúng ta kết minh."
"Đằng tiên sinh."
Một tiếng kêu lớn đột ngột truyền vào trong lều.
"Tiến vào đi."
Đằng Thanh Sơn mở miệng.
Người bước vào là Phó gia gia chủ 'Phó Vân Triển', Phó Vân Triển sắc mặt có vẻ vui mừng, nhìn về phía Phó Đao nói:
"Thúc thúc, bên ngoài có Đoàn gia sứ giả đến đây."
"Đoàn gia?"
Phó Đao không khỏi lộ ra một tia sắc mặt vui mừng.
"Chẳng qua, bọn họ nói muốn gặp Đằng tiên sinh."
Phó Vân Triển nhìn về phía Đằng Thanh Sơn.
--------------------------------
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cửu Đỉnh Ký.