Chương 352: Thanh Loan Chi Hỏa*
-
Cửu Đỉnh Ký
- Ngã Cật Tây Hồng Thị
- 2557 chữ
- 2020-05-09 06:57:21
Số từ: 2552
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
"Nếu thực sự gặp phải nguy cơ, ta sẽ mời nó xuất thủ." Đằng Thanh Sơn gật đầu.
Mục Vân Ký không khỏi mừng rỡ: "Vậy ta an tâm."
Đương khi Mục Vân Ký cùng Đằng Thanh Sơn bàn bạc với nhau, cuộc nói chuyện của trận doanh song phương phía xa xa, đã bắt đầu nóng dần lên.
"Đoạn Thạch Tấn, Phó Đao! Hai người các ngươi đã vậy còn quá tham lam, không để ý sự sống chết của quân sĩ dưới tay. Đã như vậy... đừng trách chúng ta." Thanh âm lạnh lùng của Ngô Bạch Vĩ truyền ra từ giữa trận doanh của hắn.
Sắc mặt Đoạn Thạch Tấn trầm xuống, tức giận quát: "Ngô Bạch Vĩ, ngươi là một tên tiểu nhân âm hiểm. Không phải chúng ta không để ý sự sống chết của kẻ dưới tay, mà là các ngươi bức bách chúng ta. Nếu ngươi thật sự từ bi, vậy hãy mang theo quân đội của ngươi nhanh chóng rời đi, vậy chẳng phải sẽ không có người chết sao? Hừ, muốn đánh thì đánh, đừng ở đó làm bộ làm tịch. Ta thật không hiểu, nữ Võ Thánh sao lại quen loại người tiểu nhân như ngươi!?"
"Hừ." Ngô Bạch Vĩ không khỏi tức giận đến mức mặt tím lại.
Ở khoảng cách hơn trăm trượng, hai gia chủ của hai đại gia tộc lời qua tiếng lại với nhau.
"Hừ hừ, Đoàn gia chúng ta cùng Phó gia đều là hảo hán tử, hảo dũng sĩ!" Đoạn Thạch Tấn cất cao giọng, nói: "Chúng ta sẽ không đi truy sát các ngươi. Chẳng qua, nếu các ngươi dám tiến quân bức bách, chúng ta cũng không phải là kẻ ham sống sợ chết, các quân sĩ của chúng ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của chúng ta!"
Phó Đao cũng cười lớn: "Không quản mềm hay cứng rắn, cứ việc đến, hai nhà chúng ta nhất định sẽ tiếp!"
...
Ngắn ngủi đối thoại một vài câu trước trận, đã biểu đạt rất rõ ràng ý tứ của song phương. Rất hiển nhiên, liên quân Đoàn gia và Phó gia vô luận như thế nào cũng không có khả năng buông ra miếng thịt đã dâng đến tận miệng này. Rốt cuộc là đánh hay lui, quyền quyết định nằm trong tay năm đại gia tộc còn lại!
Trong một lều lớn ở Hỏa Lưu Thiết Hạp Cốc.
"Tiểu, Thanh Loan đâu?" Đằng Thanh Sơn dò hỏi.
Giờ phút này Lý, Đằng Thú, Dương Đông cùng với Cuồng Phong Ưng cũng ở trong lều, nhưng Thanh Loan lại không thấy.
"Thanh Loan đang ở trong Ngưu Đầu Sơn, nhưng ở đâu thì ta cũng không biết." Lý mỉm cười: "Chẳng qua nếu có việc tìm nó, trực tiếp gọi một tiếng là được."
"Ngươi gọi nó tới đây." Đằng Thanh Sơn nói.
"Chuẩn bị mời Thanh Loan xuất thủ?" Lý hỏi. Lúc trước, Mục Vân Ký cùng Đằng Thanh Sơn nói chuyện, thanh âm cũng rất thấp. Lý mặc dù ở không xa chỗ hai người, nhưng cũng không nghe thấy gì.
"Ân." Đằng Thanh Sơn gật đầu: "Chẳng qua, còn phải hỏi Thanh Loan một chút." Thanh Loan là bằng hữu của mình chứ không phải người hầu, nếu thật sự Thanh Loan không muốn đi, bản thân mình cũng không có cách nào khác.
Lý lập tức ngửa đầu, phát ra tiếng kêu lớn cao vút, vang dội: "U ~~~"
Tiếng kêu to phảng phất như xé rách bầu trời, nhanh chóng lan xa.
Vẻn vẹn chỉ một lát sau...
Một đạo hỏa diễm ảo ảnh ở giữa không trung lưu lại một đạo tàn ảnh, liền chui vào trong lều lớn, dừng ở bên cạnh mấy người Lý, Đằng Thanh Sơn. Ngoài phần lông chim ở đầu tựa như một chiếc vương miện và đám lông chim màu đỏ rực ở cánh và toàn thân, còn có lông đuôi bảy màu, cùng với một tầng hỏa diễm tự nhiên vòng quanh toàn thân, khiến Thần điểu "Thanh Loan" càng làm cho người ta mê say.
"Tiểu Thanh." Lý âu yếm vuốt ve người Thanh Loan.
Ngọn lửa bên ngoài cơ thể Thanh Loan đã thu liễm, được Lý vuốt ve, Thanh Loan có vẻ rất hưởng thụ. Đúng lúc này...
"Sát!!!"
"Sát!!!"
Tựa như một bài hát truyền từ người này sang người khác, trong nháy mắt cả Hỏa Lưu Thiết Hạp Cốc nội không ngừng vang lên những tiếng đinh tai nhức óc. Đằng Thanh Sơn mơ hồ cũng cảm thấy độ nóng xung quanh đang dần tăng lên.
"Bắt đầu chiến đấu rồi!" Lý lắp bắp kinh hãi.
"Là ở tiền tuyến phía Tây." Dương Đông hít sâu một hơi, hai mắt mơ hồ tỏa sáng, nhìn về phía Đằng Thanh Sơn: "Lão sư, ta đi xem được chứ!?"
Đằng Thanh Sơn nhìn thoáng qua, gật gật đầu: "Đi đi, chẳng qua nhớ phải cẩn thận một chút."
"Vâng." Dương Đông lập tức hưng phấn cầm cây gậy trúc của hắn ra lều lớn.
"A Thú, đi xem một chút sư đệ của ngươi." Đằng Thanh Sơn phân phó.
"Vâng, thưa lão sư."
Đằng Thú tựa như một đầu mãnh thú, lập tức cũng ra khỏi lều lớn.
"Sát!" "Sát!!!" Ở bên ngoài, tiếng gào thét tựa như một cơn thủy triều, phảng phất như muốn phá nát cả lều lớn.
"Tiểu." Đằng Thanh Sơn cũng không khỏi phải đề cao thanh âm một chút, sợ ở trong hoàn cảnh ồn ào Lý không nghe được: "Ngươi hỏi Thanh Loan một chút. Đợi lát nữa, nếu bên ta gặp phải nguy hiểm, ta mời nó xuất thủ, nó có bằng lòng hay không?"
Lý gật đầu, lập tức hướng Thanh Loan mà hỏi.
"U ~~ Ô ô ~~" Thanh Loan lập tức hưng phấn kêu lên.
Lý kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Đằng Thanh Sơn.
"Làm sao vậy?" Đằng Thanh Sơn lập tức hỏi.
"Nó, nó rất cao hứng. Nó còn hỏi... muốn giết bao nhiêu người." Lý có chút bất đắc dĩ: "Thanh Loan sao lại thích giết chóc như vậy?"
Trong lòng Đằng Thanh Sơn vừa động. Ở Cửu Châu, những ghi chép về Thanh Loan mặc dù nói những cường giả của nhân loại dưới Hư Cảnh, không ai có thể địch nổi Thần điểu này. Nhưng sở dĩ nó được xưng là Yêu Thú chỉ kém Hư Cảnh, là bởi vì những chiến tích hiển hách cùng với giết chóc của nó làm cho người ta sợ hãi. Thanh Loan có một tên gọi khác, đó là "hung điểu"!
"Đáp ứng là tốt rồi." Đằng Thanh Sơn gật đầu: "Ngươi hỏi lại nó, nó phun ra ngọn lửa có thể duy trì bao lâu."
Lý lại hỏi Thanh Loan.
Thanh Loan giờ phút này hưng phấn mà không ngừng kêu lên, khi thì đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía Đằng Thanh Sơn, tựa hồ rất chờ mong.
"Tiểu Thanh nói, nó có thể phun ra rất nhiều loại lửa." Lý giải thích: "Ngọn lửa bất đồng, thời gian duy trì cũng khác nhau. Ngọn lửa mạnh nhất của nó, cũng chính là tử hắc sắc hỏa diễm. Dưới nó là hắc sắc hỏa diễm, sau đó là đến bạch sắc hỏa diễm.
Yếu nhất chính là...
Hồng sắc hỏa diễm!"
"Trong đó, tử hắc sắc hỏa diễm có thời gian duy trì ngắn nhất, nó cũng chỉ có thể phun được trong chốc lát. Mà hắc sắc hỏa diễm, nó có thể duy trì thời gian tương đối lâu, đại khái là khoảng --" Lý bắt đầu chuẩn bị giải thích.
"Không cần lợi hại như vậy, hồng sắc hỏa diễm là được. Hồng sắc hỏa diễm có thể duy trì được bao lâu?" Đằng Thanh Sơn lập tức hỏi.
Đằng Thanh Sơn hiểu rất rõ, Tiên Thiên Kim Đan Yêu Thú biết cách phun lửa, ngọn lửa mà nó có thể phun ra là màu đen. Còn Tiên Thiên Hư Đan Yêu Thú là bạch sắc hỏa diễm, bạch sắc hỏa diễm không ngờ lại có thể khiến núi đá bị vỡ ra.
Ngọn lửa yếu nhất của Thanh Loan là hồng sắc hỏa diễm, nhưng cũng không kém chút nào so với nham thạch nóng chảy.
"Thanh Loan nói... Hồng sắc hỏa diễm, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu." Lý đáp.
"Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu?" Đằng Thanh Sơn kinh ngạc, không khỏi sợ hãi than, thiên phú của Thanh Loan thật lợi hại.
Thanh Loan là Thần điểu sinh ra trong ngọn lửa, có thể khống chế ngọn lửa một cách hoàn hảo. Dưới tình huống bình thường, thân thể tự nhiên đều được hỏa diễm vây quanh... Hồng sắc hỏa diễm là loại yếu nhất của nó, đích thật là muốn bao nhiêu có bấy nhiêu...
"Nói cho nó, đến lúc đó chỉ cần sử dụng hồng sắc hỏa diễm là được. Khi nào cần động thủ, lúc đó ta sẽ nói." Đằng Thanh Sơn nói.
"Ân." Lý lập tức nói lại cho Thanh Loan.
Mặc dù ở bên ngoài đang chém giết đến long trời lở đất, nhưng ở bên trong lều lớn, Đằng Thanh Sơn lại rất bình tĩnh. Đằng Thanh Sơn biết, nếu muốn hắn động thủ, Mục Vân Ký khẳng định sẽ đến gặp hắn.
"Đằng tiên sinh, Đằng tiên sinh." Ở bên ngoài, thanh âm vội vàng từ xa truyền đến.
"Đi, cùng ta đi ra."
Đằng Thanh Sơn lập tức mang theo Lý, Thanh Loan, Cuồng Phong Ưng đi ra lều lớn.
Giờ phút này, trên khuôn mặt của Mục Vân Ký cùng Đoàn gia gia chủ Đoạn Thạch Tấn đã có chút chật vật. Mục Vân Ký nhìn về phía Đằng Thanh Sơn, nói: "Đằng tiên sinh, tình huống rất không ổn, nhanh, đi theo ta."
"Làm sao vậy?" Đằng Thanh Sơn lập tức hỏi.
"Lúc bắt đầu, chúng ta toàn lực phòng ngự sự công kích hung mãnh của địch nhân ở phía Tây. Nhưng ta không nghĩ tới... Thiên Phong gia tộc đã vậy còn quá tàn nhẫn! Bọn họ điên cuồng công kích ở phía Tây chỉ là vì muốn mê hoặc chúng ta, hướng công kích chân chính của bọn họ là nam ải sơn!"
"Nam ải sơn?" Đằng Thanh Sơn rùng mình.
Hai bên Hỏa Lưu Thiết Hạp Cốc, một là bắc ải sơn, một là nam ải sơn. Nam ải sơn vẻn vẹn chỉ cao hơn ba mươi trượng.
"Chém giết bắt đầu thời điểm, bắc ải sơn, nam ải sơn, đông nhập khẩu đều có chém giết, chúng ta cũng không để ý. Dù sao chúng ta rất có nắm chắc... Nhưng ta không nghĩ tới, Thiên Phong gia tộc Hàn Vũ Vệ, mang theo quân sĩ tinh anh nhất của năm đại gia tộc khác, xen lẫn giữa những quân sĩ bình thường, đột nhiên công kích mãnh liệt nam ải sơn."
"Khu vực đỉnh nam ải sơn không lớn, tám trăm quân sĩ ở trên đó của chúng ta, gần như không thể kháng trụ được." Mục Vân Ký vội vàng nói.
"Tiểu, đi thôi." Đằng Thanh Sơn phân phó.
Lý lập tức nhảy lên lưng Thanh Loan, còn Đằng Thanh Sơn thì nhảy lên lưng Cuồng Phong Ưng.
"Ô ô..." "Ô ô..."
Hai tiếng kêu lớn cao vút vang lên, Đằng Thanh Sơn cùng Lý phân biệt ngồi trên Cuồng Phong Ưng và Thanh Loan, nhanh chóng bay lên hư không. Ở trên hư không hướng xuống phía dưới quan sát, Đằng Thanh Sơn liếc mắt liền thấy được cuộc chiến của cả Hỏa Lưu Thiết Hạp Cốc... Cuộc chiến hiện đang diễn ra cực kỳ quyết liệt.
Đặc biệt, trên nam ải sơn, một đám quân sĩ mặc chiến giáp màu bạc đặc thù, cơ hồ đã giết sạch quân sĩ của Đoàn gia và Phó gia ở nam ải sơn.
"Tiểu, mời Thanh Loan đốt cho ta, phương hướng chính là nam ải sơn!" Đằng Thanh Sơn trầm giọng nói, tay phải chỉ vào nam ải sơn...
Đám người Thiết Kiếm Võ Thánh, Ngô Bạch Vĩ ở giữa quân đội nhìn nam ải sơn phía xa, trên mặt không tự kìm hãm được lộ ra nụ cười.
"Ha ha, Hàn Vũ Vệ quả nhiên danh bất hư truyền. Chỉ cần đánh hạ nam ải sơn, chúng ta có thể nhanh chóng phái đại quân, từ nam ải sơn tiến vào Hạp Cốc!" Ngô Bạch Vĩ cười ha ha, nói.
"Hỏa Lưu Thiết quăÌ£ng moÌ0, Thiên Phong gia tộc ta nhất định phải có!" Ánh mắt Thiết Kiếm Võ Thánh tỏa sáng.
Đang lúc mấy người Thiết Kiếm Võ Thánh bắt đầu hưng phấn --
"U ~~~ "
Một tiếng kêu cao vút vang lên, một con Thần điểu xinh đẹp tựa như không tồn tại ở nhân gian bay xuống, ngồi trên lưng nó là một cô gái xinh đẹp động lòng người. Hai cánh Thần điểu khẽ vỗ một chút, không ngừng hướng phía dưới. Chỉ thấy một ngọn lửa lớn từ hai cánh Thần điểu không ngừng hiện ra, bao trùm khắp mọi nơi. Trong khoảnh khắc, cả đỉnh núi nam ải sơn trở thành một biển lửa.
"A!"
"Chạy mau."
Cho dù là bất cứ quân đội nào, khi đối mặt ngọn lửa ngập trời thì cơ hồ trong khoảnh khắc liền hoàn toàn sụp đổ. Áo giáp có lợi hại đến mấy, cũng không thể hoàn toàn ngăn cách ngọn lửa, dù sao bọn họ cũn cần hô hấp! Hơn nữa, đây là ngọn lửa của Thanh Loan. Cho dù Thanh Loan phun ra ngọn lửa thấp nhất, độ nóng cũng cực kỳ đáng sợ ~~
Tiếng kêu thảm thiết, gào thét vang lên không ngừng, hoặc là từ trên đỉnh núi nhảy xuống, hoặc là bị ngọn lửa thiêu đốt.
Giờ phút này, cho dù quân đội có kỷ luật nghiêm minh đến mấy, trước ngọn lửa vô tình cũng vô dụng.
Vẻn vẹn hơn mười phút sau, cả đỉnh núi đã bị đốt thành một mảnh tro tàn.
"Kia --" Đám người Thiết Kiếm Võ Thánh, Ngô Bạch Vĩ, Đổng gia đại trưởng lão, Đạm Thai gia chủ, Nghiêm Bạch Thú, Hạ Hầu An cũng sợ ngây người.
Họ nhìn thấy ở giữa không trung, một nam một nữ ngồi ở trên phi cầm Yêu Thú tựa như hai vị thần tiên.
"Đằng, Đằng Thanh Sơn!"
Đám người Thiết Kiếm Võ Thánh, nữ Võ Thánh, Nghiêm Bạch Thú gắt gao nhìn chằm chằm hai người ở phía hư không.
Sau khi đốt hết nam ải sơn, nam tử trên lưng hùng ưng chỉ tay về phía chiến tuyến ở phía Tây đang diễn ra kịch liệt nhất, hô: "Qua bên kia!" Thanh âm vang dội, cơ hồ vang vọng trong tai mỗi quân sĩ. Nhất thời, hai con phi cầm Yêu Thú liền bay về chiến tuyến phía Tây.
Thanh Loan chi hỏa: ngọn lửa của Thanh Loan.
hung điểu: loài chim hung ác.
tử hắc sắc hỏa diễm: ngọn lửa màu tím+đen, hắc là màu đen, bạch là màu trắng, còn hồng thì chính là màu đỏ.
nam ải sơn: dãy núi thấp phía Nam.
--------------------------------