Chương 353: Kinh Thiên Nhất Hống*
-
Cửu Đỉnh Ký
- Ngã Cật Tây Hồng Thị
- 2637 chữ
- 2020-05-09 06:57:24
Số từ: 2632
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
"Nhanh, nhanh."
Liễu Hà, là đội trưởng của một đội Hàn Vũ Vệ trăm người, bởi vì hắn đi đoạn hậu nên thời điểm hai cánh Thanh Loan phát ra vô số ngọn lửa, hắn còn ở dưới chân núi, bởi vậy may mắn thoát được một mạng. Giờ phút này, hắn dẫn theo mười mấy tên Hàn Vũ Vệ còn sống sót, nhanh chóng hướng đến chỗ Thiết Kiếm Võ Thánh chạy tới.
Đúng lúc này --
"Ngô gia, Đổng gia, Đạm Thai gia, Nghiêm gia, Hạ Hầu gia, quân đội của năm nhà các ngươi hãy mau chóng rời đi. Nếu không, đừng trách ta vô tình." Thanh âm hùng hồn vang dội quanh quẩn khắp núi rừng. Liễu Hà đang chạy trốn, vừa ngẩng đầu lên liền thấy nam tử ở trên lưng của phi cầm Yêu Thú kia, trong lòng không khỏi run lên.
Rất nhanh, Liễu Hà liền dẫn thủ hạ vọt tới chỗ trung tâm của đội quân.
"Đại nhân, đại nhân." Liễu Hà lập tức chạy tới.
Lúc này tụ tập tại chỗ của Thiết Kiếm Võ Thánh có Đổng gia đại trưởng lão, Ngô Bạch Vĩ, nữ Võ Thánh, Nghiêm Bạch Thú, Hạ Hầu An, Đạm Thai gia chủ, tất cả đều ngẩng đầu lên nhìn không trung. Nam tử trên lưng hùng ưng cao giọng lên tiếng, khiến cho sắc mặt một đám người bọn họ rất là khó coi.
"Liễu Hà?" Thiết Kiếm Võ Thánh đối với quan quân cao tầng của Hàn Vũ Vệ đều có nhận biết qua.
"Chúng ta tổn thất bao nhiêu người?" Thiết Kiếm Võ Thánh liền hỏi, bởi vì Hàn Vũ Vệ rất trọng yếu với Thiên Phong gia tộc.
Mặt Liễu Hà lộ vẻ thống khổ: "Đã chết, đã chết nhiều lắm. Những người xông lên ngay từ đầu cơ hồ đã chết hết, số ít lúc trước theo sườn núi nhảy từ phía trên xuống chết cũng không ít, còn có không ít người bị trọng thương! Chúng ta lúc đi có gần chín trăm huynh đệ, hiện tại sống sót không đủ một trăm. Đại nhân... thật sự là không có biện pháp, thật quá đáng sợ."
Sắc mặt của Thiết Kiếm Võ Thánh phảng phất bị một tầng băng cứng bao trùm.
"Sát!"
"Sát! Sát!"
Ở phía Tây chiến tuyến, quân sĩ hoàn toàn bị vây trong giết chóc, không mấy người chú ý đến một màn phát sinh ở phía núi thấp. Cho nên khi Đằng Thanh Sơn kêu gọi đầu hàng.... trên chiến trường thật sự rất ồn ào, lỗ tai của bọn họ đã bị âm thanh chiến đấu khiến gần như bị điếc, bọn họ chỉ có thể loáng thoáng nghe được, nên căn bản cứ mặc kệ.
Một phe quân đội của năm đại gia tộc, bảy người cao tầng nhất tụ tập lại đây.
"Ngưng chiến!" Thiết Kiếm Võ Thánh trầm giọng nói.
Sáu người kia đồng thời nhìn về phía Thiết Kiếm Võ Thánh.
"Cứ buông tha như vậy sao?" Nghiêm Bạch Thú nắm chặt tay, có chút không cam tâm, nói: "Con Yêu Thú phóng xuất ra ngọn lửa kia khẳng định là có hạn, phỏng chừng chỉ có thể kéo dài trong chốc lát mà thôi."
"Nghiêm huynh nói rất đúng." Ngô Bạch Vĩ cũng vội vàng nói: "Chúng ta chết nhiều binh mã như vậy, bây giờ lại tay không mà quay về sao? Mắt phải chứng kiến Đoàn gia, Phó gia chiếm hết tiện nghi? Hừ, ta cũng không tin một con Yêu Thú lại có khả năng thay đổi cả cuộc chiến."
"Ngưng chiến đi." Thanh âm trầm thấp từ trong miệng của nữ Võ Thánh vang lên: "Tối Cường Võ Thánh Đằng Thanh Sơn tuyệt đối không làm chuyện hắn không nắm chắc. Một khi hắn đã dám làm như thế, khẳng định là có chỗ dựa vào, chúng ta hay là xem hắn rốt cuộc muốn thế nào, tiện thể dò xét thực hư về ngọn lửa của con Thần điểu kia."
Từ xưa đến nay, một Tiên Thiên Võ Thánh đối kháng với một đội quân, tuyệt đối là không thể.
Một con Yêu Thú đối kháng với cả một đội quân, loại chuyện này cũng đã từng xuất hiện, tỷ như Lục Túc Đao Trì hơn một ngàn năm trước. Nhưng Hoả diễm Thần điểu, trên toàn Đoan Mộc đại lục này quả thực chưa nhiều người thấy qua.
Đằng Thanh Sơn đứng ở trên lưng Cuồng Phong Ưng, chậm rãi quan sát đối phương. Vô cùng vô tận đội quân, hơn ba mươi vạn đại quân, cho dù là Thanh Loan không ngừng dùng ngọn lửa đốt thì cũng phải rất lâu. Chẳng qua Đằng Thanh Sơn rất rõ ràng, một khi quân đội sợ hãi thì mọi chuyện sẽ hỏng hết.
"Đằng đại ca, phía dưới vẫn còn tiếp tục công kích." Lý quay đầu nhìn về phía Đằng Thanh Sơn.
Hiển nhiên, quyết sách của đối phương cũng không thống nhất được ý kiến ngưng chiến.
"Hừ." Đằng Thanh Sơn nhìn thấy quân sĩ phía dưới không ngừng chết đi, hít sâu một hơi, có thể thấy được mức độ bành trướng của lồng ngực, sau đó một dòng khí mạnh mẽ thông qua cổ họng mà bùng phát ra: " Mọi người, dừng tay lại cho ta."
Một tiếng rống giận giữ này, thậm chí còn khiến cho không khí phía trước Đằng Thanh Sơn bị vặn vẹo.
"Dừng lại! Dừng lại ! Dừng lại!"
Từng đạo thanh âm tựa như sấm chớp nổ vang, không ngừng quanh quẩn trong thiên địa, vang dội bên tai tất cả quân sĩ.
"A."
"Lỗ tai của ta."
Không ít quân sĩ ngay tại đương trường bị tiếng vang bùng nổ mà phải che lỗ tai lại, sắc mặt trắng bệch. Quân đội vô cùng vô tận ở phía dưới, thậm chí còn có không ít người bị tiếng gầm giận giữ này của Đằng Thanh Sơn làm chấn động ngã lăn ra đất. Sau một tiếng gầm này, quân đội hai bên không kìm lòng nổi, đều ngừng lại.
Thân thể Đằng Thanh Sơn chính là thân thể tối cường trong nhân gian, đã đạt tới Đại đạo cương kình hậu kỳ, bất kể là nội phủ hay bên ngoài, tất cả đều đã đạt tới mức hoàn mỹ cực hạn! Lực lượng của phủ tạng Đằng Thanh Sơn có thể suy nghĩ ra được, lại phối hợp với cương kình bảo hộ ẩn nấp ở những chỗ rất sâu bên trong cơ thể, một tiếng rống này của hắn mà nếu có một khối cực thạch ở trước mặt hắn, thì lúc nào cũng có thể bị chấn vỡ hoàn toàn.
Hoàn toàn có thể nói là sóng âm công kích.
May mắn là Đằng Thanh Sơn không cố ý tập trung công kích vào một người nào, nhưng dù cho tiếng gầm giận giữ này có phân tán thì vẫn khiến cho đại đa số quân sĩ không trụ vững được.
Tại chỗ quyết sách của năm đại gia tộc.
Bảy người Thiết Kiếm Võ Thánh cũng bị một tiếng gầm giận giữ này của Đằng Thanh Sơn làm cho sợ tới mức đờ người. Mấy người nhìn lẫn nhau, trong đó Đại trưởng lão của Đổng gia bất đắc dĩ cười nói: "Đằng Thanh Sơn này, đừng nói là dùng Hoả diễm Thần điểu kia công kích, mà chỉ cần một tiếng gầm nhàn nhạt này của hắn liền lập tức khiến cho sĩ khí của quân ta toàn bộ tan biến hết."
"Tiếng hô này..." Thiết Kiếm Võ Thánh vẫn ngẩng đầu nhìn Đằng Thanh Sơn đứng trên lưng chim ưng ở giữa không trung: "'Phong hống mật điển' của Thiên Phong gia tộc chúng ta, cho dù luyện ra tiếng hống thì cũng còn xa xa mới bằng được tiếng hống giận này của hắn."
Bí tịch hống làm đả thương kẻ địch, mặc kệ là ở Cửu Châu hay Đoan Mộc đại lục đều có. Nhưng đạt được tới trình độ như Đằng Thanh Sơn, một tiếng rống giận khiến cho mười vạn đại quân sắc mặt vàng như đất, điều này thực sự là rất khó tin. Tiếng hô này... so với tiếng sấm, tuyệt đối còn kinh khủng hơn.
"Các ngươi không muốn ngừng chiến, hiện tại cũng phải ngừng chiến." Thiết Kiếm Võ Thánh lắc đầu nói: "Một tiếng rống này của Đằng Thanh Sơn, khiến sĩ khí của toàn quân ta hoàn toàn biến mất, không có sĩ khí thì cũng không còn gì ỷ vào để chiến đấu nữa."
Đánh nhau chính là cần sĩ khí!
Khi một phe quân sĩ sợ đầu sợ đuôi, trong lòng hoảng sợ, thế nào có thể chiến đấu đây?
...
Thời điểm sĩ khí quân sĩ của một phương năm đại gia tộc hạ xuống mức thấp nhất thì sĩ khí bên liên minh Đoàn gia, Phó gia lại đạt tới mức đỉnh. Sắc mặt tất cả quân sĩ đều vui mừng, bọn họ biết cường giả tựa như chiến thần vô địch đang đứng trên lưng chim ưng ở trên trời cao kia chính là thuộc phe bọn họ.
"Đằng tiên sinh." Một thanh âm hùng hồn từ phía năm đại gia tộc truyền đến, là của Thiết Kiếm Võ Thánh.
"Hách Liên, các ngươi còn muốn đánh sao?" Đằng Thanh Sơn ở trên lưng chim ưng, từ trên cao nhìn xuống, hướng về đám Thiết Kiếm Võ Thánh ở trong quân đội phía xa xa nói.
"Đằng tiên sinh, Hoả Lưu Thiết Quáng Mạch này không phải Phó gia, Đoàn gia có khả năng nuốt hết được." Thanh âm của Thiết Kiếm Võ Thánh truyền lại: "Cho dù các ngươi có thể đào móc khoáng mạch này, nhưng sau sự việc này, các đại gia tộc của Đông Hoa vực tuyệt đối sẽ không chịu nhìn các ngươi có được bảo vật bậc này, đến lúc đó các ngươi sẽ bị trở thành mục tiêu công kích."
"Cái này gọi là cây to phải chịu nhiều gió lớn, ta xem hay là hôm nay mọi người đàm hoà tốt đẹp đi." Thiết Kiếm Võ Thánh cao giọng nói.
"Ha ha, Hách Liên, việc đó không cần các ngươi phải lo nghĩ."
Đằng Thanh Sơn ở trên lưng chim ưng, ánh mắt cũng đảo qua mấy người bên cạnh Thiết Kiếm Võ Thánh: "Ai muốn động tâm tư với Hoả Lưu Thiết này ta cũng không phản đối, dù sao bảo bối bậc này không thích mới là lạ. Nhưng ta khuyên các ngươi một câu, muốn bảo bối thì phải có thực lực, nếu không..." Đằng Thanh Sơn nhìn về phía Lý ở bên cạnh.
Lý mỉm cười, lập tức dùng ngôn ngữ của phi cầm nói với Thanh Loan.
"Vù ~"
Hai cánh Thanh Loan đập một cái, nhất thời đầy trời hoả diễm liền bao trùm xuống, vừa vặn bao trùm ở khu vực đất trống giữa hai đại doanh trại. Nhiệt độ nóng cháy đáng sợ của ngọn lửa khiến cho các quân sĩ ở tiền tuyến sợ tới mức lập tức lùi về phía sau.
Xuy xuy ~~ Xuy xuy ~~
Gần phạm vi trăm trượng, đất đai bị đốt cháy sạch sẽ. Lúc trước những quân sĩ bị vây trong chém giết không thấy được tình trạng bi thảm ở Nam ải sơn, nhưng giờ phút này bọn họ cũng thấy được một màn khiếp người đó. Tưởng tượng đến tình huống bọn họ nếu bị vây trong biển lửa như vậy, cả đám sắc mặt không khỏi vàng như đất.
"Chết chắc, nếu bị ngọn lửa này đốt thì khẳng định sẽ phải chết."
"Đó là Yêu Thú gì vậy a?"
"Có chết ta cũng không đánh, không đánh nữa."
Mồ hôi lạnh tuôn rơi, một chút ý chí chiến đấu còn tồn tại của đám quân sĩ ở tiền tuyến cuối cùng cũng biến mất. Bọn họ tham gia quân ngũ, tiến vào quân đội cũng là để có được miếng cơm ăn trong thời loạn thế. Cho dù là đám tinh anh bậc nhất trong quân đội như Hàn Vũ Vệ, Thần Đao Vệ cũng không dám đối mặt với ngập trời biển lửa như vậy, càng huống chi là những quân sĩ bình thường khác.
"Ta hôm nay không nghĩ sẽ giết người nữa, nhưng nếu như các ngươi cứ tiếp tục vọng động binh đao, ta đây cũng không còn cách nào khác."
Một phương năm đại gia tộc nhìn bộ dáng mỉm cười của Đằng Thanh Sơn cũng chỉ biết ôm hận nghiến răng.
Động binh đao?
Hiện tại, bọn họ vẫn có thể hạ lệnh cho quân đội xung phong liều chết. Nhưng nhìn cấp độ của ngọn lửa mà Thanh Loan phát ra, quân đội có chết cũng không dám tấn công.
"Hách Liên huynh, chúng ta..." Hạ Hầu An nhìn về phía Thiết Kiếm Võ Thánh. Mặt khác, mấy người kia cũng đều nhìn về phía Thiết Kiếm Võ Thánh.
Bọn họ chỉ có thể ký vọng lên người Thiên Phong gia tộc.
"Không còn biện pháp, lui lại đi." Thiết Kiếm Võ Thánh lộ vẻ lạnh nhạt, hờ hững nói.
...
Cùng với quân đội của năm đại gia tộc lùi lại, Đằng Thanh Sơn ở giữa không trung nở nụ cười như trút được gánh nặng. Quân đội của Đoàn gia, Phó gia trong cả Hoả Lưu Thiết Hạp Cốc đều hô ầm lên.
"Vô địch! Vô địch!..."
Tiếng hoan hô điên cuồng vang lên, vô số quân sĩ nhìn lên thân ảnh ở trên lưng hùng ưng, nhiệt huyết dâng trào đến mức cao nhất. Giờ khắc này... đám quân sĩ này ghi tạc thật sâu trong lòng, chỉ sợ dù đến khi già đi bọn họ cũng sẽ hướng đến đám con cháu họ mà đàm luận một cảnh ngày hôm nay, cảnh bọn họ chiến đấu dưới sự dẫn dắt của một cực mạnh chiến thần!
...
Chiến tranh tranh đoạt Hoả Lưu Thiết quáng mạch tại Ngưu Đầu Hoả sơn, trải qua sự tranh đua của rất nhiều đại gia tộc khắp nơi, cuối cùng dưới sự uy hiếp của Hoả diễm Thần điểu và Đằng Thanh Sơn, cùng với sự phòng thủ của mười vạn đại quân Đoàn gia cùng Phó gia, ngũ đại gia tộc khác cũng chỉ có thể ảm đạm dẫn dắt đại quân bất đắc dĩ mà thối lui.
Bọn họ biết...
Quân đội mà không có sĩ khí thì mười vạn đại quân bình thường cũng có thể đuổi giết, tàn sát hơn ba mươi vạn đại quân.
Dù sao chiến tranh cũng không hẳn là con số so với nhau.
Trên Bắc ải sơn, Đằng Thanh Sơn, Mục Vân Ký, Phó Đao, Đoạn Thạch Tấn bốn người đang sóng vai đứng, nhìn xuống khe núi phía dưới.
"Hoả Lưu Thiết Quáng Mạch này là của chúng ta." Mục Vân Ký chỉ xuống phía dưới hăm hở cười lớn, nói: "Thử tưởng tượng năm đại gia tộc kia, còn có cả Thiết Kiếm Võ Thánh không cam lòng cũng chỉ có thể thoái lui, thật là thống khoái."
Đoàn Thạch Tấn mỉm cười nói: "Lần này chính là làm phiền Đằng tiên sinh."
"Ở Tây tiền tuyến, cho dù không có ta thì Vân Mộng Vệ cùng với Đoàn gia quân sĩ vẫn có khả năng thủ vững được mà." Đằng Thanh Sơn lạnh nhạt cười: "Tốt lắm, đừng nói chuyện khác, hãy nhanh chóng đào khoáng, sớm tìm được khoáng thạch mới tốt."
Kinh thiên nhất hống: 1 tiếng rống làm kinh động trời cao.
--------------------------------