Chương 363: Huyết Mạch Của Thần Phủ Sơn


Số từ: 2583
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
...
Trong Ngưu Đầu Sơn.
Sưu! Sưu! Sưu!
Thiên Phong Chiến Thần hóa thành một đạo ảo ảnh bay nhảy trong rừng núi phía trên Ngưu Đầu Sơn. Sau đó mũi chân hắn đạp nhẹ lên thân một tán cây đại thụ lớn, đột ngột bắn vọt lên, rồi trực tiếp đáp lên lưng một đầu chim ưng màu tro tương đối khổng lồ, trong miệng hắn phát ra một tiếng thanh minh.
Đầu hôi ưng này tuy rằng cũng là mãnh cầm, nhưng dù sao không phải là Yêu Thú nên trí tuệ không được cao.
Thiên Phong Chiến Thần lại hiểu được Thú ngữ, hơn nữa thực lực của hắn lại cực mạnh, đầu mãnh cầm hôi ưng này lập tức biến thành tọa kỵ tạm thời của Thiên Phong Chiến Thần.
"Vù!"
Toàn thân hôi ưng bao phủ bởi quang mang màu xám bạc kỳ dị, khiến cho tốc độ của nó phải nhanh hơn mấy chục lần, tiếp cận với tốc độ của Tiên Thiên Kim Đan phi cầm Yêu Thú.
"Thật sự là quá chậm." Thiên Phong Chiến Thần thầm nghĩ: "Có ta phụ trợ mà tốc độ còn chậm như vậy! Nếu Tuyết Linh Điêu còn sống .... Ta khống chế Thiên địa chi lực phụ trợ nó thì tốc độ của Tuyết Linh Điêu tuyệt đối có thể vượt qua đầu hỏa diễm quái điểu kia."
"Hách Liên, lần nào gặp ta hình như ngươi cũng đều ở trên lưng phi cầm." Một tiếng cười sang sảng vang lên.
Vân Mộng Chiến Thần, lưng đeo chiến đao hình đầu cự Lang, mắt sáng như đuốc, nhìn lên Thiên Phong Chiến Thần ở phía trên.
"Hừ." Thiên Phong Chiến Thần nhìn hắn, cười nhạo một tiếng: "Mục lão nhân, sao hả, cũng muốn nếm thử chút tư vị ngồi trên lưng phi cầm, trên không trung sao? Đáng tiếc, Thú ngữ này chính là bí truyền của Thiên Phong gia tộc ta, tuyệt không truyền ra ngoài. Nếu không, dựa trên giao tình mấy trăm năm của chúng ta thì ta cũng sẽ truyền cho ngươi."
Vân Mộng chiến thần nhếch mép cười cười: "Cái Thú ngữ chó má gì kia ta không cần, bất quá Cửu Diệp Hồng Liên... ta xem ngươi hay là đừng nên độc chiếm."
Giờ phút này tuy rằng hai người cách xa nhau hơn mười trượng, nhưng thanh âm nói chuyện lại vang ở sát bên tai đối phương, nên đám Võ Thánh ở phía xa xa căn bản không thể nghe được.
"Ha ha, đây chính là do ta tới trước có được." Thiên Phong Chiến Thần cười lạnh một tiếng: "Sao nào, ngươi cũng muốn sao? Đơn giản, đem Đoan Mộc Gia Lôi Thần Đao của ngươi cho ta mượn qua vài năm thì chín khỏa hạt sen này của ta, cũng có thể chia cho ngươi vài hạt."
"Khẩu khí của ngươi thực là lớn a." Vân Mộng Chiến Thần cười ha hả, nói: "Tổ tiên nhà ngươi muốn nhìn Lôi Thần Đao vẫn còn chưa đủ tư cách, theo ta được biết... vừa rồi hình như ngươi không thể giết được Đằng Thanh Sơn a, thật sự là đáng tiếc. Ngươi lần này không thể giết hắn... Về sau, có ta ở đây, ngươi vốn không còn cơ hội giết hắn nữa."
"Có ý tứ gì đây?" Ánh mắt của Thiên Phong Chiến Thần phát lạnh.
"Đằng Thanh Sơn chính là bạn tốt của ta, lấy năng lực ngày càng tăng của hắn, trong tương lai mang đến cho Thiên Phong gia tộc của ngươi một tai nạn mang tính hủy diệt cũng không kỳ quái." Vân Mộng Chiến Thần cười hắc hắc, nói.
Sắc mặt của Thiên Phong Chiến Thần càng thêm lạnh như băng.
"Chín khỏa hạt sen này, ta cũng không đòi nhiều, chia ta bốn khỏa, đến lúc đó ta sẽ nói Đằng Thanh Sơn hạ thủ lưu tình, tìm đến chỗ ngươi là chủ sự việc này để trả thù. Về phần Thiên Phong gia tộc ngươi, ta sẽ khuyên hắn nhẹ tay." Vân Mộng chiến thần cười nói. Nói như vậy, nhưng Vân Mộng Chiến Thần cũng tự biết tại sao.
Hắn cùng với Đằng Thanh Sơn tiếp xúc, phát hiện Đằng Thanh Sơn không phải loại người có dã tâm lớn gì. Hơn nữa .. trả thù Thiên Phong Chiến Thần, chứ cũng không đến mức trả thù người thường của Thiên Phong gia tộc.
Hắn nói như vậy, chẳng qua là bán một chút tiện nghi mà thôi. Dù sao, Thiên Phong Chiến Thần cũng không biết nhiều về Đằng Thanh Sơn.
"Ha ha... Hạ thủ lưu tình?" Thiên Phong chiến thần giận giữ cười nói: "Thật sự là nằm mơ! Thiên Phong gia tộc ta sừng sững trên Đoan Mộc đại lục suốt hơn ngàn năm qua, ai dám uy hiếp? Hừ, có phi cầm tọa kỵ, cường giả của Thiên Phong gia tộc ta có thể bay đuổi theo. Nếu dám động đến Thiên Phong gia tộc ta, Thiên Phong gia tộc ta liền diệt cả nhà hắn."
"Mục lão nhân, muốn có Hỏa diễm Hồng Liên sao? Hắc hắc, nếu có bản lĩnh thì tự mình đến đây lấy đi." Vừa nói xong, Thiên Phong Chiến Thần đạp trên lưng tọa kỵ hôi ưng, tựa như muốn rời đi.
"Thiên Phong Chiến Thần, đứng lại." Một tiếng rống giận lớn vang lên.
Chỉ thấy từ phía Nam, Thanh Loan đang phá không bay tới, còn Đằng Thanh Sơn đang cẩn thận ôm Lý ngồi ở trên lưng nó. Ngoài ra, trên lưng hắn còn vác theo một cái hòm lớn.
"Sao, ngươi còn dám tới!?" Ánh mắt Thiên Phong Chiến Thần có chút ngưng trọng.
"Ha ha, Thanh Sơn, ngươi lại tới rồi." Vân Mộng Chiến Thần cười ha hả.
Ở phía dưới, Mục Vọng, Phó Đao cùng một đám đông đảo Võ Thánh, nhãn tình đều rực lên.
"Sao ta không dám tới?" Đằng Thanh Sơn nhìn lướt qua tọa kỵ của Thiên Phong Chiến Thần, không khỏi nở nụ cười: "Thiên Phong Chiến Thần quả thực lợi hại, nhanh như vậy đã tìm được tọa kỵ mới."
Lời này khiến cho Thiên Phong Chiến Thần biến sắc. Dù sao, giờ phút này hắn cũng chỉ là ngồi trên ác điểu bình thường mà thôi.
Nếu chuyện này bị truyền ra, hắn sẽ rất mất mặt.
"Thanh Sơn, ngươi lại đây, ở bên cạnh ta, hắn sẽ không thể khiến ngươi bị thương." Vân Mộng Chiến Thần ha ha cười nói. Thiên Phong Chiến Thần mặt lạnh như tờ giấy, cũng không nhiều lời.
Luận thực lực....
Thiên Phong Chiến Thần hắn so với Vân Mộng Chiến Thần thực sự là yếu hơn một chút. Bất quá hắn lại có phi cầm tọa kỵ, có thể dễ dàng tránh né được Vân Mộng Chiến Thần.
"Tiền bối." Đằng Thanh Sơn cưỡi Thanh Loan hạ xuống phía dưới.
"Tiền bối, Tiểu nàng trúng phải độc dược 'Nhất mộng bách niên' của Thiên Phong gia tộc. Tiền bối có từng thấy qua giải dược Nhất mộng bách niên này không?" Đằng Thanh Sơn buông cái hòm sắt lớn sau lưng xuống, tay bế Lý, hỏi.
"Giải dược, đã từng thấy qua." Vân Mộng Chiến Thần gật đầu cười nói: "Sống nhiều năm như vậy, phần lớn cái gì ta cũng đều đã thấy qua."
"Tiền bối, người xem giúp ta, viên đan dược này có phải giải dược không?" Đằng Thanh Sơn bỏ khỏa đan dược màu xanh thẫm kia ra.
Vân Mộng Chiến Thần sau khi nhận lấy, dùng mũi ngửi ngửi, lắc đầu cười nói: "Khỏa này không phải, giải dược thực sự phải có một mùi cay nhàn nhạt."
Là giả... Ánh mắt Đằng Thanh Sơn xẹt qua xung quanh, phát hiện Thiết Kiếm Võ Thánh Hách Liên Hạo Duyên do bị cụt tay nên đã rời đi.
"Thiên Phong Chiến Thần." Đằng Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn lên nam tử tóc bạc mặc hắc bào ngồi trên lưng ác điểu hôi ưng trên không trung kia, tức giận nói: "Thiên Phong gia tộc các ngươi đoạt được Hỏa Diễm Hồng Liên bằng vũ lực thì ta không phản đối, nhưng mà môn đồ Hách Liên Hạo Duyên của ngươi lại sử dụng độc dược 'Nhất mộng bách niên', sau đó uy hiếp ta, khiến ta phải giao Hỏa Diễm Hồng Liên ra. Hiện giờ hạt sen của Hồng Liên ngươi đã có được, vậy giải dược của Nhất mộng bách niên này...." Đằng Thanh Sơn còn chưa nói dứt lời.
"Ha ha." Thiên Phong chiến thần tại giữa không trung cười lớn.
"Tiểu - Chết!" Thiên Phong chiến thần ánh mắt lạnh lùng, nhìn Đằng Thanh Sơn ở phía dưới: "Cái loại vặt vãnh như ngươi vậy mà cũng dám lớn tiếng với ta sao!? Hừ, Mục lão nhân hắn có thực lực, còn ngươi? Ngươi ngay cả một chiêu của ta cũng không thể đón đỡ được, trước còn khiến ta dừng lại, bây giờ còn hướng đến ta đòi đan dược, ha ha, thật sự là buồn cười quá." Nói xong tựa như muốn cưỡi tọa kỵ rời đi.
"Thiên Phong Chiến Thần, ngươi đắc ý cái gì, ngồi trên một con hôi ưng mà ở đây đắc ý sao?" Đằng Thanh Sơn tức giận nói.
Thiên Phong Chiến Thần đã bay về phía xa xa, lập tức dừng lại, quay đầu nhìn về phía Đằng Thanh Sơn ở dưới, sắc mặt giận giữ.
"Hừ, Thiên Phong Chiến Thần ngươi nghe cho kỹ đây..." Thanh âm Đằng Thanh Sơn lạnh lùng, nói: "Trong vòng mười ngày, hãy đem một khỏa giải dược Nhất mộng bách niên đưa đến Vân Mộng cổ thành, nếu không..."
"Bằng không thì sao ?" Thiên Phong chiến thần nhếch miệng cười nói.
"Hừ." Đằng Thanh Sơn nhẹ nhàng vuốt ve lông chim của Thanh Loan ở bên cạnh: "Nếu không, Đằng Thanh Sơn ta thề trong vòng một tháng sẽ thiêu hủy toàn bộ Hách Liên thành của ngươi. Tiên Thiên cường giả của Hách Liên gia tộc, trừ phi hàng ngày đều đi bên cạnh ngươi, nếu không đi ra một người, ta giết một người."
Thiên Phong Chiến Thần nhướng mày một cái, mắt lộ hung quang: "Lớn mật."
"Ngươi thử xem ta có dám không?" Đằng Thanh Sơn ánh mắt lạnh lẽo, cùng với Thiên Phong Chiến Thần nhìn chằm chằm lẫn nhau.
Thiên Phong Chiến Thần ở giữa không trung, tức giận nhướng mày lên. Thân phận hắn là thế nào? Khi nào lại rơi xuống mức thế này? Nếu như là Vân Mộng Chiến Thần uy hiếp hắn, hắn còn có thể uy hiếp ngược lại. Còn Đằng Thanh Sơn là ai? Không có gia tộc, cùng với Vân Mộng Chiến Thần cũng không có quan hệ nhiều.
Nhưng... Đằng Thanh Sơn có thực lực để uy hiếp.
Tốc độ của Thanh Loan so với phi cầm yêu thú bậc Tiên Thiên Kim Đan còn muốn nhanh hơn! Nếu Tuyết Linh Điêu chưa chết, Thiên Phong Chiến Thần phụ trợ cho Tuyết Linh Điêu thì có thể còn có khả năng liều mạng so tốc độ được với Thanh Loan, nhưng hiện tại?
Không có khả năng. Dù sao, phi cầm Yêu Thú trên Đoan Mộc đại lục cũng rất ít, muốn tìm kiếm Tiên Thiên Kim Đan phi cầm Yêu Thú, rồi cả việc thu phục nữa, quả thực khó như lên trời.
Dù sao Thiên Phong Chiến Thần hắn căn bản không có khả năng bắt được Tiên Thiên Kim Đan phi cầm Yêu Thú, hiển nhiên càng không nói đến chuyện thu phục.
"Hừ!" Thiên Phong chiến thần tức giận hừ một tiếng, quay đầu cưỡi hôi ưng rời đi.
Đằng Thanh Sơn biến sắc.
"Đã như vậy, trong vòng mười ngày sẽ có một viên giải dược đưa đến Vân Mộng cổ thành, tiểu tử ngươi hãy nhớ đấy." Một đạo thanh âm yên lặng vang lên bên tai Đằng Thanh Sơn, đúng là do Thiên Phong Chiến Thần dùng phương pháp truyền âm. Bởi vì, hắn sợ người khác nghe được sẽ khiến hắn mất hết mặt mũi.
Trên mặt Đằng Thanh Sơn lộ vẻ tươi cười.
"Ha ha, Thanh Sơn, xem ra tên Hách Liên kia đã hướng ngươi cúi đầu rồi." Vân Mộng chiến thần cười nói.
"Cái gì là cúi đầu chứ, ta đây cũng là chân trần không sợ giầy rách mà thôi (ý không có gì để mất- DG)!" Đằng Thanh Sơn lắc đầu cười khổ. Cùng với Thiên Phong Chiến Thần đánh một trận, làm cho Đằng Thanh Sơn tỉnh táo lại, nhận thức được sự chênh lệch giữa mình với đối phương.
Lúc này, nhìn thấy Thiên Phong Chiến Thần rời đi, Húc Nhật Võ Thánh "Mục Vọng" cùng với Phó Đao đã cùng nhau đi đến. Phó Đao tu luyện chính là Lôi Đao, cùng với Mục gia hẳn là có chút liên hệ.
"Lão sư." Mục Vọng cung kính nói.
"Tiền bối." Phó Đao cũng hành lễ.
Vân mộng Chiến Thần gật gật đầu, sau đó hướng về phía Đằng Thanh Sơn, cười nói :" Thanh Sơn, lần này ngươi giao thủ cùng Thiên Phong Chiến Thần, cảm giác như thế nào?"
"Chênh lệch quá lớn." Đằng Thanh Sơn lắc đầu.
"Đúng rồi, ta nhớ ngươi trong khắp thiên hạ tìm kiếm thạch điêu của 'Khai Sơn tam thập lục thức'. Thứ đó đối với việc tu luyện của ngươi có ích sao?" Vân Mộng Chiến Thần hỏi.
Đằng Thanh Sơn không do dự gật đầu, nói: "Đây chính là tuyệt thế phủ pháp mà Thần Phủ Thiên Thần lưu lại, đối với việc giúp ta hiểu được Thiên Đạo đúng là vô cùng hữu ích."
Vân Mộng Chiến Thần nhìn về phía Phó Đao: "Phó Đao a, lần này Thanh Sơn trợ giúp Phó gia các ngươi không ít. Nếu không, Phó gia ngươi chỉ với Thần Đao Vệ cùng một ít tạp binh, cùng lắm là lấy được một thành Hỏa Lưu Thiết. Ngươi cũng nên báo ân đi."
Phó Đao ngẩn người, hơi chút do dự nhìn về phía Đằng Thanh Sơn.
"Báo ân?" Đằng Thanh Sơn nghi hoặc.
Vân Mộng Chiến Thần cười nói: "Lần trước chiếm được Hỏa Lưu Thiết Quáng Mạch, Thanh Sơn ngươi lập công lớn nhất. Lúc đó, Vân Ký chính là muốn mời ngươi, về phần Phó gia thì cũng chỉ vì quan hệ với ngươi nên mới mời cùng kết liên minh. Nếu không với Phó gia mới quật khởi này, hai vạn tạp binh đó, vào thời điểm tranh đoạt há có thể làm nên cái gì? Bất quá Thần Đao Vệ của Phó gia, quả thực không tồi."
Đằng Thanh Sơn cũng gật đầu.
"Tiên sinh, Phó gia ta ngoại trừ tấm lúc trước cho ngươi mượn kia, còn có năm tấm thạch điêu "Khai Sơn tam thập lục thức" nữa." Phó Đao cười nói: "Cũng sẽ đưa hết cho tiên sinh."
"Sao? Năm tấm?"
Đằng Thanh Sơn chấn động.
"Đừng kỳ lạ." Vân Mộng Chiến Thần cười: "Ba mươi sáu tấm thạch điêu vốn chính là của Phó gia. Gia tộc hắn hiện tại vẻn vẹn chỉ có sáu tấm, tính ra là ít."
"Vốn là của Phó gia?"
Đằng Thanh Sơn nhìn Phó Đao, trong lòng chấn động: "Phó gia ngươi..."
--------------------------------
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cửu Đỉnh Ký.