Chương 514


Số từ: 2412
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
"Chuyện của Sương Sương?" Đằng Thanh Sơn quay đầu lại nhìn Lý quân, liền duỗi tay tiếp nhận xấp giấy này: "Tông thúc, ngươi trước hết cứ đi đi, yin tức này chúng ta sẽ từ từ xem."
Về chuyện của nữ nhi Sương Sương, Đằng Thanh Sơn cùng với Lý Quân đều rất coi trọng.
Hai ngày sau, Đại Duyên Sơn Hình Ý Môn, trong Đông Hoa Uyển.
"Cha!" "Mẹ!"
Hồng Sương chạy như bay trong viện trạch nhà mình, cao giọng hô lên từ xa, vẻ mặt hưng phấn tươi cười. Trên mặt đất tuy rằng đều là tuyết đọng, nhưng Hồng Sương chạy vào lại rất nhanh, trực tiếp vọt vào giữa đình viện.
"Sương Sương a, cháu chỉ biết có cha mẹ cháu, lại chưa chào gia gia một tiếng." Đằng Vĩnh Phạm lúc này tóc đã có không ít sợi bạc, mà tinh thần lại rất tốt, cười nói. Ở bên cạnh, Viên Lan cũng sủng nịch nhìn cháu gái mình: "Sương Sương a, hơn một tháng không gặp cháu rồi. Ân, càng lớn lại càng xinh đẹp. Không biết chàng trai nào có phúc lấy được Sương Sương nhà ta a."
"Gia gia, nãi nãi." Hồng Sương lập tức kêu lên hai tiếng rất ngọt.
Đằng Vĩnh Phàm, Viên Lan vợ chồng hai người vẻ mặt tươi cười, liên tục gật đầu.
"Cha." Đằng Thanh Sơn cười nói: "Hiện tại, Sương Sương đã có ý trung nhân rồi."
"Nga? Ai thế?" Đằng Vĩnh Phàm cùng với Viên Lan đều lắp bắp kinh hãi, sau đó liền kinh hỉ nhìn về phía Hồng Sương.
Hồng Sương vuốt vuốt mũi, nhìn Đằng Thanh Sơn: "Cha, là đệ đệ nói cho mọi người biết sao?"
"Ta còn biết, tên tiểu tử may mắn kia gọi là Cung An Nhiên. Sương Sương, ta nói có đúng không?" Đằng Thanh Sơn mỉm cười nói. Lý Quân ở bên cạnh cũng cười: "Ta lại nghe nói, con gái của ta cùng Cung An Nhiên này ngay giữa ban ngày ban mặt, tay trong tay ngồi thuyền dạo hồ cơ đấy."
Hồng Sương xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt.
"Lại còn tay trong tay?" Đằng Vĩnh Phàm chấn động.
Trên toàn Cửu Châu đại địa này, nam nữ là không dễ dàng dắt tay nhau. Cho dù lúc trước ở Quy Nguyên Tông, Đằng Thanh Sơn cùng với Gia Cát Thanh cũng chưa bao giờ nắm tay nhau. Chứ đừng nói đến, giữa ban ngày ban mặt mà dắt tay nhau.
Ý nghĩa này lại không giống bình thường.
"Cung An Nhiên này như thế nào?" Đằng Vĩnh Phàm nhịn không được, hỏi.
"An Nhiên huynh ấy là đệ tử Quy Nguyên Tông, bây giờ là một đô thống của Hắc Giáp Quân." Hồng Sương liền thành thành thật thật nói ra.
Đằng Thanh Sơn cùng với Lý Quân nhìn nhau, đều cảm thấy được có chút không ổn.
Còn xưng hô là An Nhiên?
Xưng hô thế này có hơi qúa vô cùng thân thiết đi.
"Sương Sương." Đằng Thanh Sơn cười nói: "Ta và mẹ con, còn có gia gia nãi nãi con đều muốn gặp mặt tiểu tử tên là Cung An Nhiên này. Khi nào rảnh, con đưa cậu ấy đến nhà ta đi."
"Dẫn đến nhà?" Hồng Sương chớp chớp mắt hai cái.
"Ân, hai ngày nữa là lễ tế năm mới. Đợi đến sau lễ tế năm mới, con hãy đưa Cung An Nhiên đến nhà ta, để ta và mẹ con nhìn kỹ xem." Đằng Thanh Sơn cười nói: "Nếu Cung An Nhiên này thật sự muốn kết hôn với khuê nữ của ta, phải vượt qua một cửa là ta đây, nếu không thì ta sẽ không đáp ứng. Ta chính là nuôi con gái mất hai mươi năm đấy."
Hồng Sương cười hì hì.
Nàng hiểu rất rõ tính tình phụ thân mình, đối với giai cấp giàu nghèo đều không để ý, chỉ quan tâm xem đối phương là người như thế nào.
Hồng Sương gật đầu: "Sau lễ mừng năm mới thì con sẽ dẫn huynh ấy qua ra mắt cha mẹ. Cha mẹ, hai người phải châm chọc y thật nặng vào."
Ban đêm, Đằng Thanh Sơn cùng với Lý Quân cũng chuẩn bị đi ngủ.
"Thanh Sơn, dựa theo thông tin điều tra mới nhất, gã có cái tên Cung An Nhiên này thân thế hoàn hảo. Nhưng là, thân phận cha của hắn còn không xác định ra."
"Ân. Cha của hắn, cũng là vào mười lăm năm trước mới đến Vĩnh Yên quận. Theo thông tin điều tra, là một kẻ có xuất thân từ mã tặc. Còn những thứ khác thì không tra ra được." Cửu Châu đại địa này rất loạn, cho dù là Hình Ý Môn thế lực có lớn đến mấy, muốn tra ra chuyện về một bang phái mã tặc đã tan rã từ mười lăm năm trước cũng rất khó.
"Cha của hắn xuất thân không đủ trong sạch thì thôi. Trước tiên, xem tiểu tử tên gọi "Cung An Nhiên" này rốt cuộc là người như thế nào đi đã." Đằng Thanh Sơn nói: "Nếu Cung An Nhiên này trải qua khảo nghiệm của chúng ta thật sự không có gì, thì cứ cho y cùng với Sương Sương chung sống cũng tốt. Hơn nữa, Sương Sương cũng đã đến tuổi kết hôn rồi."
"Ân, ở tuổi của nó, ta đã sớm thành thân cùng với Thanh Sơn ngươi."
Vợ chồng Đằng Thanh Sơn, đối với chuyện của con gái mình hiển nhiên rất là coi trọng.
Lễ tế năm mới rất nhanh liền trôi qua, và Hồng Sương cũng rời Hình Ý Môn, đi tới Vĩnh Yên quận.
Vĩnh Yên quận, tại vị trí bên cạnh cửa sổ lầu hai của một toà trà lâu, một gã thanh niên có diện mạo bình thường nhưng đôi mắt rất sáng, đang ngồi đối diện với Hồng Sương. Thời điểm này, khách nhân tới uống trà rất ít, toàn bộ lầu hai chỉ có thưa thớt dăm ba vị khách nhân.
"Cái gì?" Người thanh niên chấn động: "Tới nhà muội?"
"Ân, cha mẹ ta muốn gặp mặt huynh." Hồng Sương gật đầu nói.
Thanh niên tựa như đang nằm mộng, nháy mắt mấy cái: "Muội, phụ thân muội, ta đi gặp phụ thân muội?" Thanh niên lúc này ngay cả hít thở cũng đã có chút dồn dập.
Hồng Sương ngồi đối diện không khỏi nở nụ cười. Nàng biết, ý trung nhân của nàng, Cung An Nhiên rất kính ngưỡng Đằng Thanh Sơn. Kỳ thật, trong thế hệ trẻ trên Cửu Châu đại địa cơ hồ tuyệt đại đa số đều là đã từng nghe qua truyền thuyết về Đằng Thanh Sơn mà lớn lên.
"Yên tâm đi, An Nhiên, cha ta sẽ không ăn thịt huynh đâu." Hồng Sương che miệng cười.
"Hô."
Này Cung An Nhiên thở phào một hơi: "Sương Sương, phụ thân muội a.Ta đi gặp phụ thân muội, mặc dù biết ông ấy là Đằng Thanh Sơn tiền bối, nhưng mà, nhưng mà nếu chưa gặp qua cũng không cảm thấy gì. Thế nhưng, vừa nghĩ tới việc phải gặp mặt thì ta lại cảm thấy khẩn trương. So với lúc trước, thời điểm thi tuyển Bách phu trưởng ở Quy Nguyên Tông thì ta còn thấy khẩn trương hơn."
"Nhìn bộ dáng vô dụng này của huynh kìa. Ở trước mặt cha ta, huynh phải có chút khí khái của nam tử hán. Cha ta xem thường nhất chính là kẻ yếu đuối." Hồng Sương cố ý nói.
Cung An Nhiên gật đầu: "Yên tâm đi, ở trước mặt cha của muội, ta tuyệt đối sẽ không để cho muội mất mặt."
"Hừ, huynh nên nhớ kỹ, nếu không qua được ải này của cha ta, huynh đừng hòng cưới được ta." Hồng Sương nói thẳng.
"A." Cung An Nhiên vẻ mặt đau khổ.
Hồng Sương thấy thế, không khỏi nở nụ cười.
Đôi tiểu tình nhân này liếc mắt đưa tình tại đây, những khách nhân uống trà còn lại nhíu mày nhìn, rồi rất nhanh ly khai. Toàn bộ lầu hai chỉ còn lại có Hồng Sương, Cung An Nhiên hai người.
"Chuẩn bị một lần, hôm sau chúng ta sẽ xuất phát." Hồng Sương quyết định.
"Được." Cung An Nhiên gật đầu.
"Đi gặp cha ta, huynh phải chuẩn bị cái gì đi. Chúng ta ra xem xem, có thể mua những thứ gì." Hồng Sương đứng dậy nói.
Đôi nam nữ thanh niên này chuẩn bị chút lễ vật, vào ngày hai mươi mốt tháng giêng sẽ đi tới Đại Duyên Sơn Hình Ý Môn.
...
Bên trong phòng khách.
Đằng Thanh Sơn, Lý Quân, Hồng Sương, cùng với vị thanh niên "Cung An Nhiên" mang theo không ít lễ vật, đang ngồi ăn cơm trưa cùng một bàn với nhau.
"An Nhiên." Đằng Thanh Sơn mỉm cười nhìn người thanh niên này: "Sao chỉ ăn cơm trắng vậy? Không cần ta phải gắp rau giúp cậu chứ."
Mặt Cung An Nhiên có chút phiếm hồng, cái trán, chóp mũi đều là mồ hôi. Hiển nhiên, ngồi cùng một bàn với Đằng Thanh Sơn khiến hắn cảm thấy cực kỳ khẩn trương.
"Không cần, không cần." Cung An Nhiên liền tự gắp rau cho mình.
"Cha." Hồng Sương tức giận trừng mắt nhìn Đằng Thanh Sơn một cái: "An Nhiên hắn lần đầu tiên tới đây, có chút không được tự nhiên thôi mà."
Đằng Thanh Sơn cười, cùng với Lý Quân nhìn nhau.
Bước đầu tiếp xúc, vợ chồng hai người đối với người thanh niên gọi là "Cung An Nhiên" này đều cảm thấy khá vừa lòng.
Sau bữa cơm trưa.
"An Nhiên, cậu đi theo ta." Đằng Thanh Sơn đứng dậy, đi đến trước cửa.
Cung An Nhiên ngẩn ra.
"Còn không mau đi." Hồng Sương thấp giọng nói, đẩy y một cái. Cung An Nhiên lúc này mới bừng tỉnh, liền theo Đằng Thanh Sơn rời đi. Trong phòng khách lúc này chỉ còn lại có mẹ con Lý Quân, Hồng Sương.
"Mẹ, không có vấn đề gì chứ?" Hồng Sương nhìn Lý Quân.
"Hiện tại xem ra cũng không tệ lắm." Lý Quân mỉm cười gật đầu: "Đợi lát nữa, sau khi cha con lại tự mình cùng nói chuyện với Cung An Nhiên này. Nếu qua được một cửa này của cha con, chuyện của hai đứa các con xem như là thành rồi. Chẳng qua nếu nếu không thể vượt qua được ải này của cha con, vậy thì mẹ cũng không còn cách nào khác."
Hồng Sương hừ một tiếng nói: "An Nhiên nhất định có thể qua được ải này của cha."
"Chi nha!"
Đằng Thanh Sơn đẩy cửa thư phòng rồi đi vào, đi đến một chiếc ghế bành sau đó ngồi xuống. Mà Cung An Nhiên lúc này mới tiến vào trong thư phòng. Thư phòng của Đằng Thanh Sơn tương đối rộng rãi, dài rộng chừng bốn năm trượng, Cung An Nhiên sau khi vào có vẻ có chút câu nệ.
"An Nhiên." Đằng Thanh Sơn mở miệng.
"Bá phụ." Cung An Nhiên cung kính đáp.
"Ngươi ở Quy Nguyên Tông, dùng binh khí gì?" Đằng Thanh Sơn mở miệng hỏi.
"Cháu dùng chính là thương." Cung An Nhiên liền nói.
Đằng Thanh Sơn mỉm cười, tay phải hướng ra ngoài lật một cái. Chỉ thấy một nhánh cây trên gốc đại thụ giữa đình viện trực tiếp bị bẻ gãy, ngọn lá linh tinh các thứ tất cả đều bị gọt sạch, sau đó trở thành một khúc mộc côn, trực tiếp bay vào trong thư phòng, rơi vào trong tay Đằng Thanh Sơn.
"Cậu đem thương pháp lợi hại nhất của mình, thi triển cho ta xem. Nơi này đủ rộng để thi triển chứ?" Đằng Thanh Sơn cười, ném cây gỗ qua.
Cung An Nhiên thuần thục duỗi tay tiếp nhận, hít sâu một hơi chắp tay nói: "Bá phụ, thỉnh xin chỉ điểm."
Sau khi nói xong, khí thế toàn thân Cung An Nhiên hoàn toàn thay đổi, nhất thời trở nên sắc bén giống như một thanh lợi kiếm. Chỉ nghe "Ba" một tiếng, Cung An Nhiên liền bắt đầu triển khai thương pháp. Thương pháp của Cung An Nhiên cực kỳ mạnh mẽ, mỗi chiêu đều là tàn nhẫn giống như sói hoang cắn xé. Nhất thời, trong thư phòng mịt mùng thương ảnh.
"Ân." Đằng Thanh Sơn khẽ gật đầu.
Từ thương pháp có thể thấy được tính cách một người, Cung An Nhiên này tuyệt đối là hạng người nội tâm kiên nghị, nếu không thương pháp không thể nào có khí thế như vậy.
Dụng tâm, mới có thể luyện ra thương pháp tốt.
Đồng dạng, từ thương pháp trong cũng có thể nhìn ra nội tâm một người.
"Ân?" Đằng Thanh Sơn khẽ cau mày.
Là, có thể nói là đệ nhất nhân về thương pháp trên toàn Cửu Châu đại địa, Đằng Thanh Sơn từ trong thương pháp của Cung An Nhiên cảm giác được một chút thô bạo rất mờ mịt.
"Cung An Nhiên này ở sâu trong đấy lòng, cất giấu một cỗ bạo lệ chi khí? Lẽ nào, khi hắn còn bé đã từng phải chịu tra tấn?" Đằng Thanh Sơn trong lòng vừa động.
"An Nhiên, dùng chiêu thức lợi hại nhất." Giọng Đằng Thanh Sơn đột nhiên có chút quỷ dị, mơ hồ mang theo một cỗ dao động kỳ dị. Đằng Thanh Sơn khi còn ở kiếp trước vốn có chút hiểu biết đối với thuật thôi miên, hắn kiếp này "Thần" vô cùng cường đại, đối với nguyên lý việc thôi miên lại càng hiểu rõ.
Muốn thôi miên một kẻ chưa đạt đến Tiên Thiên cảnh giới.
Đơn giản!
Phải biết rằng, lúc trước Thiên Thần của Thiên Thần Sơn thậm chí còn có thể dựa vào thanh âm ảnh hưởng đến tám vạn đại quân với ý chí thấy chết không sờn của Hồng Thiên Thành.
Đằng Thanh Sơn cho dù không bằng vị Thiên Thần đó, thì việc thôi miên Cung An Nhiên này cũng rất dễ dàng.
Vì con gái, Đằng Thanh Sơn hiển nhiên phải điều tra cho kỹ càng những điều sâu kín trong đáy lòng tên Cung An Nhiên này!
--------------------------------
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cửu Đỉnh Ký.