Chương 515


Số từ: 2435
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
Nhất thời, kình khí trong thương pháp bắn ra bốn phía.
"Xuy xuy~~ " Ngũ thải thiên địa chi lực trong khoảnh khắc tràn ngập cả thư phòng, trường thương của Cung An Nhiên này mỗi khi muốn công kích đến các đồ vật trong thư phòng đều sẽ tự nhiên bị thiên địa chi lực cản lại.
"Ngao ô~~ " Cung An Nhiên phảng phất một con dã thú, trong yết hầu phát ra tiếng gầm quái dị.
"Ân?" Thái độ của Đằng Thanh Sơn trở nên thật sự nghiêm túc: "Không ngờ tiểu tử tên gọi là Cung An Nhiên này, ở sâu trong nội tâm lại ẩn dấu khí chất thô bạo điên cuồng đến vậy." Vốn Đằng Thanh Sơn nghĩ rằng, Cung An Nhiên này cho dù đáy lòng có bi thương có cừu hận, có lẽ sẽ không quá mãnh liệt. Nhưng bây giờ nhìn lại, khí chất thô bạo lại cường đại đến kinh người.
"Lạ thật, lạ thật."
"Cung An Nhiên này nói là muốn giết người, giết chết tất cả. Rốt cuộc là hắn muốn giết ai?"
"Còn có. Lúc trước đứng trước mặt ta, biểu hiện đích thực mộc mạc, tâm địa cũng tương đối thiện lương, nhưng đáy lòng lại che dấu khí chất thô bạo như thế. Một người cho dù có bề ngoài cùng nội tâm tương phản, nhưng tại sao lại tương phản lớn đến vậy?" Đáy lòng Đằng Thanh Sơn đã không chắc chắn về thanh niên tên là Cung An Nhiên này. Nội tâm cùng bề ngoài cho dù có khác nhau, cũng không nên quá lớn.
Cuộc sống mang mặt nạ, rất bình thường.
Nhưng giống như Cung An Nhiên, tương phản lớn như thế thì rất không bình thường. Nói rõ ra, năng lực ẩn nhẫn của Cung An Nhiên này quá mạnh mẽ, đem tất cả những khí chất thô bạo đều giấu ở sâu trong nội tâm.
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
"Làm sao vậy? Sao lại thế này?" Đằng Thanh Sơn hướng ra phía ngoài nhìn thoáng qua, Lý Quân cùng Sương Sương đều đã chạy tới. Đây cũng là do Đằng Thanh Sơn cố ý không ngăn cách thanh âm, để cho con gái tận mắt thấy được một mặt điên cuồng thô bạo của Cung An Nhiên.
"Đây, thế này..." Hồng Sương kinh ngạc nhìn một màn trước mắt, không thể tin được nam tử điên cuồng giống như dã thú kia chính là ý trung nhân của nàng.
"An Nhiên!" Hồng Sương gọi lớn.
Một tiếng gọi này phảng phất một xô nước lạnh dội lên trên người Cung An Nhiên, khiến hắn dần tỉnh táo trở lại.
"Ta, tại sao ta lại thế này?" Cung An Nhiên có chút bối rối.
"An Nhiên, vừa rồi huynh bị làm sao vậy, làm sao lại trở nên như thế?" Hồng Sương có chút kinh hoàng. Mà Cung An Nhiên lúc đó nhìn về phía Đằng Thanh Sơn. Hồng Sương cũng quay đầu nhìn về phía cha nàng, lập tức lo lắng hỏi: "Vừa rồi An Nhiên rốt cuộc là bị sao vậy? Tại sao An Nhiên lại biến thành như vừa rồi? Cha, cha mau nói cho con biết đi."
Đằng Thanh Sơn nhìn con gái mình: "Không làm sao cả, chỉ là, ta để cho những gì ở sâu trong nội tâm tên Cung An Nhiên này biểu lộ ra ngoài mà thôi." Lập tức dùng ánh mắt băng lãnh nhìn Cung An Nhiên.
Cung An Nhiên cảm thấy trong khoảnh khắc bản thân tựa như rơi xuống hầm băng.
Hoảng sợ.
Đằng Thanh Sơn ngay lập tức thấy được ánh mắt của Cung An Nhiên: "Hắn đang kinh sợ? Kinh hoảng vì cái gì? Kinh hoảng vì sự thất thố của hắn, hay là sợ bị ta phát hiện ra điều gì sâu kín trong nội tâm?"
"Bá phụ, người, người rốt cuộc đã làm gì với cháu, vừa rồi cháu bị làm sao vậy?" Cung An Nhiên nhìn Đằng Thanh Sơn, lập tức quay đầu nhìn về phía Hồng Sương: "Sương Sương, vừa rồi ta bị làm sao vậy?"
"Vừa rồi bộ dáng của huynh như muốn giết người, tựa như một con dã thú nổi điên vậy." Hồng Sương lo lắng nói.
Lý Quân ở bên cạnh nhíu mày nhìn Cung An Nhiên.
"Người trẻ tuổi." Đằng Thanh Sơn lạnh nhạt nói: "Ngươi có thể giải thích, vừa rồi vì sao lại như vậy hay không?"
Cung An Nhiên nhìn Đằng Thanh Sơn, lại nhìn vẻ mặt lo lắng của Hồng Sương, hít sâu một hơi nói: "Sương Sương, ta nói thật với muội. Cha ta, quá khứ ông ấy không phải là một thợ rèn. Kỳ thật, ngày xưa ông ấy là một tên mã tặc. Mà ta, lại là đứa con của một mã tặc!"
"Mã tặc?" Hồng Sương giật mình.
Đằng Thanh Sơn nhíu mày. Kỳ thật, điểm này hắn sớm đã điều tra ra.
"Ân." Cung An Nhiên khẽ gật đầu: "Khi ta còn rất nhỏ, chính là ở trong hang ổ của mã tặc." Cung An Nhiên tựa hồ lâm vào trong sự hồi tưởng.
"Mặc dù ở trong hang ổ mã tặc, nhưng những thúc thúc bá bá này đối với ta cũng rất tốt. Nhưng mà năm ta bảy tuổi, bang phái mã tặc nơi cha ta ở bị lọt vào một trận cường công của một bang phái khác!" Thân thể Cung An Nhiên khẽ run lên.
"Trong trận tai ương ngập đầu ấy, bang phái của cha ta đã xong rồi, đều đã xong rồi! Đại đương gia, còn có chư vị đại bá, các vị thúc thúc, từng người từng người đều ngã xuống hoặc chạy trốn. Còn có mẹ ta." Cung An Nhiên cắn răng.
"Ngay từ đầu, mẹ ta đã bị tên bắn chết. Những nữ nhân trong hang ổ mã tặc này, hoặc là bị giết, hoặc là bị bắt đi. Mà cha ta, lúc ấy cũng mang theo ta, hốt hoảng mà chạy. Cuối cùng, giữ lại được tánh mạng. Sau đó, ta cùng cha đi tới Vĩnh Yên quận."
"Lúc trước cha ở trong hang ổ mã tặc thì thường xuyên hỗ trợ chế tạo ra binh khí, có một chút tay nghề làm nghề rèn. Dựa vào chút tay nghề này, ở Vĩnh Yên quận mà sống qua ngày." Hai tròng mắt Cung An Nhiên ẩn hiện vẻ ác độc: "Nhưng bang phái mã tặc hại chết mẹ ta, còn có cả các thúc bá của ta, ta muốn báo thù cho họ! "
"Nhưng sau đó ta mới biết được, vào năm ta mười tuổi, bang phái ấy đã bị một chi bang phái khác đem diệt. Ta muốn báo thù cũng không biết đến đâu mà báo a!" Cung An Nhiên thống khổ đến mức thân thể run rẩy.
"Đừng đau khổ." Hồng Sương lập tức đi tới, kéo tay Cung An Nhiên.
Cung An Nhiên hướng tới Hồng Sương lộ ra vẻ cảm kích.
"Người trẻ tuổi." Giọng nói của Đằng Thanh Sơn vang lên.
"Bá phụ." Cung An Nhiên nhìn về phía Đằng Thanh Sơn.
"Chuyện này cũng không phải là chuyện tai tiếng gì cả, tại sao ngươi cứ phải giấu diếm?" Đằng Thanh Sơn lạnh nhạt nhìn hắn.
Cung An Nhiên cười khổ nói: "Sau khi vào Vĩnh Yên quận, cha cháu lại tìm cách đưa cháu vào Quy Nguyên Tông. Trong đại đa số đệ tử của Quy Nguyên Tông, hoặc là xuất thân phú gia, hoặc là một ít xuất thân từ nông thôn. Bọn họ đối với mã tặc, cường đạo đều rất coi thường. Nếu để cho bọn họ biết cha cháu là mã tặc, cháu chắc chắn sẽ bị coi thường."
"Trước đây, cháu không muốn bị người ta coi thường, cho nên vẫn chưa nói ra. Dần dà, cũng không nghĩ đến việc phải nói ra."
"An Nhiên." Hồng Sương nghĩ đến cuộc sống của mình, lại ngẫm lại cuộc đời bi thảm của Cung An Nhiên, không khỏi càng thêm yêu thương hắn.
"Cha, đủ rồi đó." Hồng Sương có chút bất mãn nhìn về phía Đằng Thanh Sơn.
"Để cho An Nhiên đi nghỉ ngơi đi." Đằng Thanh Sơn phân phó.
Nhìn theo con gái cùng Cung An Nhiên kia rời đi, sắc mặt Đằng Thanh Sơn trở nên trầm xuống.
Trong thư phòng chỉ còn lại vợ chồng Đằng Thanh Sơn.
"Thanh Sơn, sao rồi?" Lý Quân dò hỏi.
"Không thích hợp." Đằng Thanh Sơn lắc đầu nói: "Một người bình thường, nếu trước đây gặp khó khăn lớn như thế. Bảy tuổi gặp kiếp nạn, tám tuổi hắn đã tiến vào Quy Nguyên Tông. Muội nói xem, hắn sẽ thế nào?"
Lý Quân giật mình, nói: "Ân, đại nạn như vậy, tuổi hắn lại nhỏ, ứng với tình huống như vậy thì tính tình phải quái dị, hoặc là lạnh lùng quái gở chứ. Nhưng từ trên thông tin điều tra, Cung An Nhiên này từ nhỏ tiến vào Quy Nguyên Tông, luôn luôn là một đứa nhỏ rất ngoan ngoãn, cực kỳ nghe lời. Hơn nữa, khi ở cùng với các sư huynh đệ đều vô cùng tốt. Nhắc tới Cung An Nhiên, các sư huynh đệ của hắn đều chậc chậc ngợi khen."
Đằng Thanh Sơn cười: "Vừa mới trải qua đại tai nạn, một hài đồng gia nhập Quy Nguyên Tông lại có thể nghe lời như thế, quan hệ cùng với sư huynh đệ lại tốt? Muội nói có lạ không?" Lý Quân khẽ gật đầu.
"Hơn nữa vừa rồi ở trong thư phòng, dựa theo kinh nghiệm của ta, ta có cảm giác, Cung An Nhiên này còn có chuyện giấu diếm chúng ta." Đằng Thanh Sơn lắc đầu: "Người như vậy, không thích hợp với Sương Sương."
Buổi tối.
"Cha, cha nói không thích hợp?" Sau bữa cơm chiều, một nhà ba người đang cùng một chỗ. Nghe được lời của Đằng Thanh Sơn, Hồng Sương lập tức ngây ngẩn cả người.
"Đúng." Đằng Thanh Sơn gật đầu: "Cung An Nhiên này trong ngoài không đồng nhất, không thích hợp với con."
"Cái gì mà trong ngoài không đồng nhất?" Hồng Sương lập tức nổi giận, tức giận đến thở hồng hộc: "An Nhiên hắn từ nhỏ đã gặp đại nạn, mẹ hắn cũng đã chết, trong lòng hắn đương nhiên là thống khổ, cừu hận. Nhưng hắn lại chỉ có thể giấu ở trong lòng, không dám nói ra với người ta. Lần này cha đưa cừu hận ở sâu trong nội tâm hắn dẫn ra, cũng đã rất không hay rôi. Cha, ngươi còn nói An Nhiên trong ngoài không đồng nhất!"
Đằng Thanh Sơn nhíu mày.
Ở bên cạnh, Lý Quân liền nói: "Sương Sương, ngồi xuống. Khi nói chuyện với cha phải như thế nào?"
Hồng Sương hít sâu một hơi, lại ngồi xuống.
"Sương Sương." Đằng Thanh Sơn bình tĩnh nhìn con gái: "Nếu con tin lời cha, thì đừng nên qua lại với Cung An Nhiên này nữa."
"Cha." Hồng Sương có chút thống khổ nhìn Đằng Thanh Sơn.
Ở trong lòng Hồng Sương, nàng sùng bái nhất chính là cha nàng. Khi nàng còn nhỏ, nàng đều là nghe kể về truyền thuyết của Đằng Thanh Sơn mà lớn lên. Mặc dù có đôi lúc nghịch ngợm, nhưng lời của Đằng Thanh Sơn, nếu là một việc thật sự quan trọng, Hồng Sương tuyệt đối không dám làm trái. Nhưng là lúc này đây lại có quan hệ lớn đến nàng như vậy, đây chính là người yêu đầu tiên của nàng.
"Cha, con không cần." Đôi mắt Hồng Sương đã ngân ngấn nước mắt.
"Cung An Nhiên này không thích hợp với con. Nếu muốn tìm chứng cứ, trong vòng một năm cha sẽ đem chứng cứ đến cho con." Đằng Thanh Sơn nói: "Bây giờ, cắt đứt quan hệ với hắn đi."
Hồng Sương không hé răng, trầm lặng một hồi lâu.
"Cha, con đi ngủ." Hồng Sương trực tiếp rời khỏi phòng ăn.
Đằng Thanh Sơn nhìn Hồng Sương rời đi, không khỏi nhíu mày. Đối với việc thuyết phục con gái, hắn cũng không biết nên nói như thế nào là được. Lý Quân vẻ mặt cũng lo lắng.
Rạng sáng ngày hôm sau, bầu trời còn chưa sáng rõ.
Trong Đông Hoa Uyển, trong khuê phòng của Hồng Sương.
Đằng Thanh Sơn, Lý Quân hai người đi tới.
"Sương Sương đi rồi, sao huynh không ngăn cản nó?" Lý Quân nhíu mày bất mãn nói.
Đằng Thanh Sơn lắc đầu, chỉ về bàn trang điểm cách đó không xa: "Đêm qua, Sương Sương ngồi trước bàn trang điểm suốt một đêm, nó không ngủ. Con bé Sương Sương này, ta biết nó rất cố chấp, ta cứng rắn ngăn cản thì không ngăn được đâu. Nó muốn đi, thì nên để cho nó đi thôi. Có Tiểu Thanh đang âm thầm đi theo, chắc chắn sẽ không gặp phải chuyện không may đâu."
Đêm qua Đằng Thanh Sơn cũng không nghỉ ngơi. Lúc nào hắn cũng cảm ứng nơi con gái đang ở, suy đoán tâm tư con gái mình.
"Ân?" Lý Quân đi đến trước bàn trang điểm: "Chỗ này có hai phong thư. Thanh Sơn, phong thư này là đưa cho huynh, còn phong thư còn lại là cho ta."
Đằng Thanh Sơn tiếp nhận thư tín.
"Cha thân yêu!" Đằng Thanh Sơn mở phong thư, lấy ra trang giấy bên trong. Vừa thấy trang giấy này, trong lòng Đằng Thanh Sơn run lên, vì trên trang giấy này vẫn có thể thấy được nước mắt như mưa.
Tổng cộng là hai trang.
Càng đọc thì sắc mặt Đằng Thanh Sơn càng thêm khó coi, cuối cùng thậm chí còn tái nhợt.
"Làm sao vậy?" Lý Quân đi tới, sau đó nhìn vào thư tín trong tay Đằng Thanh Sơn. Vừa thấy trang giấy này, nàng cũng không khỏi cảm thấy khó thở, nói: "Con bé này, tại sao lại có thể nói như vậy!"
"Thanh Sơn, đừng nóng giận. Sương Sương cũng chỉ là suy nghĩ nông nổi mới viết những lời này." Lý Quân liền nói.
Đằng Thanh Sơn cúi đầu xem bức thư tín này, trong lòng đau xót, lập tức cười khổ lắc đầu: "Ta cũng muốn xem một chút, rốt cuộc là ta đã nhìn lầm người, hay là đôi mắt con gái ta rất tốt!"
--------------------------------
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cửu Đỉnh Ký.