Chương 563


Số từ: 2422
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
Hiện giờ đã đầu mùa xuân nhưng ở U Châu vẫn cực kì rét lạnh, hai bên quan đạo đều có thể chứng kiến tuyết đọng.
Trên quan đạo lúc này đang xảy ra một tràng huyết tinh chém giết.
"Các huynh đệ, giết cho ta. Giết sạch bọn chúng rồi hảo hảo thưởng thức nữ nhân kia".
Một đám cường đạo hai tròng mắt phiếm nhiễm hung quang đang điên cuồng công kích một tiểu thương đội, mà người trong thương đội cũng đang liều mạng phản kích...Qua một thời gian, máu tươi chảy đầm đìa, nhiễm hồng mặt đất. Mà trên một gò đất cách đó không xa, Đằng Thanh Sơn một thân áo bào trắng đang lẳng lặng quan sát.
Hiện tại đã được một năm kể từ khi rời khỏi Đại Duyên Sơn.
"Cướp bóc giết chóc? ". Đằng Thanh Sơn nhìn đám người trong thương đội bị tàn sát mà trong lòng không có lấy một tia dao động.
"Vì cái gì? ".
"Vì sao ta lại thành ra như thế này? ". Đằng Thanh Sơn nhăn mày, một năm qua, hắn nhiều lần chứng kiến các loại cảm xúc hỉ, nộ, ái, ố trong cuộc sống, không ngừng khuyên bản thân bảo trì thân phận người ngoài cuộc, một thời gian sau Đằng Thanh Sơn dần trở nên vô cảm. Rất nhiều chuyện khiến người khác tức giận, đối với hắn lại không có lấy nửa điểm cảm xúc.
"Ta như thế nào lại trở nên vô cảm thế này? ".
"Quan sát hết thảy sự tình trong cuộc sống cũng không khác nhìn một bộ xương khô là mấy".
Vốn Đằng Thanh Sơn nghĩ lấy thân phận của người bàng quan để quan khán Cửu Châu đại địa thì có thể giúp mình hiểu được Chí Cường Chi Đạo. Thế nhưng trường kì áp chế cảm xúc lại làm cho mình trở nên vô cảm, hoàn toàn biến thành kẻ bàng quan. Đằng Thanh Sơn phát hiện nội tâm căn bản không còn có cái gọi là xúc động.
Không phẫn nộ!
Không kinh hỉ!
Tự nhiên cũng không còn cảm động đối với Cửu Châu đại địa. Nhìn thiên thiên vạn vạn, sự tình trong cuộc sống cứ như gió thoảng mây trôi.
Quan đạo đã khôi phục yên tĩnh, thi thể trải đầy, người may mắn sống sót sớm đã rời đi. Mà Đằng Thanh Sơn vẫn tiếp tục đứng trên gò đất, không ngừng chất vấn bản thân:"Từ trước tới giờ ta quan khán những gì mà giờ trở nên vô cảm thế này? Du lịch một năm, ta rốt cuộc lĩnh ngộ cái gì? Một chút cũng không!".
Một năm qua, Đằng Thanh Sơn hoàn toàn không cảm giác được bản thân lĩnh ngộ bất kì cái gì.
Điểm biến hóa duy nhất chính là bản thân trở nên vô cảm với mọi thứ, không còn là chính mình nữa.
Vẫn tiếp tục đứng trên gò đất.
Đã được sáu ngày sáu đêm, tuyết vẫn rơi dữ dội.
Ngày thứ bảy.
Mặt trời mọc, Đằng Thanh Sơn vẫn như một bức tuyết điêu (điêu khắc từ tuyết) đột nhiên bừng tỉnh.
"Ta, ta rốt cuộc nhầm rồi sao? "
"Người bình thường, Tiên Thiên, Hư Cảnh, kể cả Động Hư cường giả cũng đều là người! Hễ là người thì phải có cảm tình!".
"Không có các loại cảm tình thì như thế nào có thể có được cảm ngộ (cảm động lĩnh ngộ), như thế nào lĩnh ngộ Chí Cường Chi Đạo? ". Ánh mắt Đằng Thanh Sơn nguyên bản lạnh lùn vô cảm trở nên sáng chói, cả người tựa hồ tràn ngập sinh cơ. "Muốn hiểu thiên địa, biết được thiên đại vận hành thế nào thì phải dung nhập vào nó, dùng tâm mà cảm nhận mới đúng".
Suy nghĩ thông suốt, tựa hồ tâm cảnh Đằng Thanh Sơn cũng có sự thuế biến.
"Ha ha!".
Cười lớn một tiếng, Đằng Thanh Sơn thu hồi thế giới lực, mặc cho gió lạnh thổi lên thân thể, hai bàn chân trần cũng vùi sâu trong tuyết.
"Dụng tâm cảm thụ!".
Đằng Thanh Sơn duỗi tay nắm một vốc tuyết, vốc tuyết nhanh chóng tan chảy.
Đằng Thanh Sơn ngửa đầu cười lớn, lập tức phóng nhanh về phía trước.
"Lại...lại...lại...".
Trên bờ ruộng, Đằng Thanh Sơn thần tình xám xịt, nằm úp sấp nhìn chằm chằm khối cỏ nhỏ, hít sâu một hơi:"Đây là hương vị của bùn đất, còn có hương vị của sinh mệnh".
Trường Giang và Hoàng Hà, Đằng Thanh Sơn trực tiếp lao vào giữa dòng nước chảy xiết, một lát sau lại lao lên bờ nướng cá ăn.
"Chút bạc vụn này cho ngươi, mang mẫu thân đi khám đi".
Trong một ngôi nhà nhỏ tại một tòa thành nhỏ thuộc Lục Châu, Đằng Thanh Sơn đem hơn mười lượng bạc đưa cho một thiếu niên, mà phụ nhân ốm đau nằm liệt giường liền muốn xuống giường cảm tạ, thiếu niên lại muốn dập đầu.
Đằng Thanh Sơn đột ngột biến mất.
"Thần tiên sao? ". Thiếu niên cùng với phụ nhân đều ngơ ngẩn.
Mà ở cách đó vài dặm, Đằng Thanh Sơn tóc tai bù xù như một người khổ hạnh, lại có vẻ mặt tươi cười, lẩm bẩm nói:"Cảm giác đi giúp đỡ người khác cũng thật là tốt".
Cửu Châu đại địa, mỗi một con sông, một tòa đại sơn đều lưu lại dấu chân của Đằng Thanh Sơn.
Hết thảy đều được hắn cảm nhận.
Hoặc là ngồi xổm trong núi nhìn một nhóm tiểu lang mới sinh bú sữa mẹ.
Hoặc là lẫn vào hang ổ cường đạo, quan khán cuộc sống tàn nhẫn của đám cường đạo.
Hoặc vào thanh lâu, chứng kiến sự chua sót của những nữ tử làm nghề bán rẻ tiếng cười này.
Hoặc đi theo một đoàn hộ vệ thương đội, cảm thụ sự vất vả của mỗi người.
Hoặc là gặp được thiếu niên trên đường bái sư, tiện tay chỉ điểm một chút.
Trong quá trình này, Đằng Thanh Sơn đôi khi rất vui vẻ, đôi khi phẫn nộ, có lúc lại chỉ có thể thở dài...Nhưng cũng có đôi lúc
không hiểu vì sao tự nhiên lại mỉm cười...Hắn hoàn toàn để bản thân chìm đắm trong những cảm xúc đó, cảm thụ cuộc sống của những con người xa lạ, cảm thụ cảm tình của muôn loài động vật, thậm chí cả tính tình của các loại cỏ cây, thực vật.
Đảo mắt đã là cuối mùa thu, khoảng cách tới trận chiến giữa Đằng Thanh Sơn và Bùi Tam chỉ còn ba tháng.
"Giày đã rách, mũ đã thủng, áo cà sa trên người cũng rách? À, Ta không có áo cà sa. " Một mình quần áo rách nát, Đằng Thanh Sơn lại tiếp tục lên đường. Hiện giờ tinh thần Đằng Thanh Sơn so với lúc mới ly khai Đại Duyên Sơn đã có sự biến hóa rõ rệt, nội tâm của hắn tựa như một viên băng đã tẩy đi lớp tro bụi bên ngoài, hòa tan lớp băng cứng bên ngoài.
Nội tâm Đằng Thanh Sơn trở nên trong suốt, tựa hồ như là ngọc thạch long lanh.
Xích Tử Chi Tâm!
Lúc này nội tâm Đằng Thanh Sơn đang hòa nhập vào thiên nhiên, nhiều khi gặp tình huống khó xử khiến hắn không biết giải quyết ra sao, nhưng rồi hắn đã dần khiến mình dung nhập vào, khiến hắn như cảm thấy mình hòa vào với xung quanh!
"Còn có hơn ba tháng thì làm thế nào đuổi kịp Bùi Tam đây? ".
Đằng Thanh Sơn mỉm cười:"Đáng tiếc, đã hơn một năm mà vẫn chưa có gì đột phá. Xem ra ba tháng sau chỉ có thể nhận thua thôi". Nghĩ vậy nhưng Đằng Thanh Sơn lại không có lấy một chút bất mãn, sau khi trải qua nhiều việc trong cuộc sống như vậy, chỉ nhận thua thì có tính là cái gì.
"Chỉ là một năm du lịch này đích thực đáng giá".
"Mấy năm nay, ta một lòng tu luyện nhưng lại quên mất nhân sinh trên đời, tu luyện cuối cùng để làm cái gì? ".
"Là để có thể bảo vệ thân nhân, là để cho bản thân có thể sống yên ổn trên đời, đồng thời cũng để truyền thừa Nội Gia Quyền nhất mạch".
"Mà với thực lực của ta hiện giờ hoàn toàn có thể bảo hộ thân nhân, Nội Gia Quyền nhất mạch cũng có thể truyền thừa đi xuống. Nếu như mục đích tu luyện đã đạt thành, thế sao lại không thả lỏng bản thân, tha hồ hưởng thụ khoái lạc cuộc sống, ở cùng một chỗ với thê tử, nữ nhi cùng hài tử". Đằng Thanh Sơn đã hoàn toàn tỉnh ngộ. Đằng Thanh Sơn đích thực có mục tiêu đạt tới Chí Cường Chi Cảnh.
Thế nhưng, Dã tâm của con người là vô cùng vô tận, vậy mà thời gian lại chỉ có hạn. Đem thời gian có hạn tiêu phí vào dã tâm vô tận, đến khi sắp chết tự nhiên hối hận không kịp.
Thấy mình đã đạt tới mức nhất định, lúc đó cũng không nên có dã tâm quá lớn nữa, thay vào đấy là giành thời gian quan tâm tới thân nhân, thê tử.
"Nơi này là địa giới của Sở Quận, vậy thì thẳng một đường về Đại Duyên Sơn thôi". Đằng Thanh Sơn mỉm cười.
Tại suy nghĩ của Đằng Thanh Sơn, một năm du lịch này, tư tưởng bản thân thuế biến còn làm hắn vui sướng hơn là có được đột phá. Bỗng nhiên, Đằng Thanh Sơn nghe được từ quan đạo phía trước loáng thoáng truyền đến thanh âm chém giết.
"Lại là cường đạo". Đằng Thanh Sơn lắc đầu nói:"Đôi khi không còn đường nào khác mới phải đi con đường này. Thế nhưng các thương nhân liều mạng kiếm tiền thì lại là vô tội". Trong hơn một năm này, Đằng Thanh Sơn cũng có mấy lần tiến vào hang ổ cường đạo, biết được trong đó cũng có không ít kẻ đường cùng mới phải làm như thế".
Cũng không quản phía trước đang diễn ra chém giết, Đằng Thanh Sơn rất nhanh hướng phía đó đi đến.
"Tha mạng!".
"Các vị hảo hán, xin tha mạng!Vàng bạc, hàng hóa các ngươi cứ lấy hết, chỉ xin tha mạng cho chúng ta thôi". Giờ phút này, giết chóc đã đình chỉ, các thương nhân đang sợ hãi cầu xin tha thứ.
Nhãn tình Đằng Thanh Sơn đột nhiên sáng lên:"A, đây không phải là vị Chu lão gia lúc trước hay sao? ".
Chu lão gia này lúc trước muốn cường nhục Lý phụ (người phụ nữ nhà Lý gia), sau đó bị thiếu niên họ Lý ngăn lại. Lần đó Đằng Thanh Sơn tận mắt chứng kiến mọi việc:"Đáng tiếc, lúc trước Chu lão gia sai người âm thầm hạ sát thiếu niên họ Lý. Lúc ấy tâm cảnh ta lại đang đi nhầm đường, cũng không có cứu hắn".
Lúc này, vị Chu lão gia mập mạp này đầy một đầu mồ hôi lạnh, đang cầu xin tha thứ.
"Chu lão tặc, ngươi nhìn xem ta là ai? ". Một đạo tiếng quát chói tai vang lên.
Chu lão gia ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn kĩ người vừa phát ra thanh âm, không khỏi sắc mặt đại biến:"Là ngươi, Lý Lượng? Không thể như vậy được...".
"Trời cao không tuyệt người, Chu lão tặc, hôm nay để ta đưa ngươi một đoạn đi...". Người thanh niên gọi là Lý Lượng huy động thanh đao trong tay, trực tiếp đâm vào lồng ngực Chu lão gia, Chu lão gia trừng lớn con ngươi, hắn không thể tin được hôm nay mình lại mất mạng trong tay đứa tiểu tặc Lý gia này.
Vèo!
Thanh đao đột ngột được rút ra, máu phun tung tóe.
"Các vị huynh đệ, hôm nay ta có thể giết chết cừu nhân, tạ ơn các người".
Thân hình Đằng Thanh Sơn lắc một cái đã tới hiện trường, từ ánh mắt không cam lòng của Chu lão gia cho đến biểu tình sung sướng của Lý Lượng, Đằng Thanh Sơn đều không bỏ sót.
"Quả thật không thể ngờ".
"Chu lão gia không ngờ lại bỏ mạng trong tay Lý Lượng". Đằng Thanh Sơn mỉm cười, đột nhiên trong lòng dâng lên một tia minh ngộ:"Không lẽ đây gọi là báo ứng, thiên địa tuần hoàn? ".
"Thiên đạo tuần hoàn? ".
Đằng Thanh Sơn không khỏi hướng trời cao bay đi, một hơi bay hơn nghìn trượng mới dừng lại. Ở giữa trời cao, Đằng Thanh Sơn cúi xuống nhìn khôn cùng đại địa bên dưới, trong đầu hiện lên một vài cảnh tượng, hắn tự mình đi cảm thụ từng chút, khiến những chuyện cảm động, hắn như chết lặng trên cao mà cảm nhận đủ loại chuyện tình.
Trong nháy mắt, Đằng Thanh Sơn lâm vào một loại tâm cảnh kì diệu.
Ở trong cái loại cảm giác siêu nhiên này, trong đầu Đằng Thanh Sơn dần hiện ra hình ảnh các loại thực vật, chim bay cá nhảy cùng các sự tình của nhân loại, các loại cảm tình không ngừng nảy sinh trong lòng. Phảng phất như có một sợi dây vô hình đem tất cả liên kết lại, hình thành một cái...vòng tròn tuần hoàn hoàn mỹ.
"Thiên đạo tuần hoàn".
Đằng Thanh Sơn chậm rãi hạ xuống, đáp xuống một phiến sơn lâm, Đằng Thanh Sơn khoanh chân tĩnh tọa, lưng dựa vào cây quế cao lớn.
"Sinh trưởng...già đi".
"Trong thiên địa, hết thảy sinh mệnh đều có đỉnh phong rồi héo úa, đều có thời điểm sinh ra cùng chết đi. Lão nhân chết đi, trẻ con được sinh ra".
Tĩnh tọa tại đó, Đằng Thanh Sơn nhắm mắt lại. Trong đầu không ngừng hiện lên đủ loại sự việc. . .
Mà ở giữa Nê Hoàn Cung, hắc sắc dịch thể tràn ngập tử khí cùng bạch sắc dịch thể tràn ngập sinh cơ nguyên bản vốn phân tách rõ rệt, nay lại bắt đầu giải khai ra từng đạo khí lưu. Hắc sắc cùng bạch sắc khí lưu dần quấn vào nhau, dần sinh ra một tia hôi sắc ( Xám)...
--------------------------------
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cửu Đỉnh Ký.