Chương 564
-
Cửu Đỉnh Ký
- Ngã Cật Tây Hồng Thị
- 2188 chữ
- 2020-05-09 06:58:57
Số từ: 2183
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
"...Ba, mọi người bám sát vào, bây giờ đang vào mùa đông, mấy con sói đó một khi đói lên thì cũng rất đáng sợ". Một đại hán mặc áo da thú, lưng đeo kình cung, trong tay nắm trường thương đang dẫn đầu đội ngũ hai mươi mấy người, cẩn thận di chuyển giữa sơn lâm. Tòa đại sơn này được dân bản xứ gọi là Dã Lang Sơn, chính là bởi vì có rất nhiều sói!
"Đại bá, người cứ yên tâm đi". Một gã thiếu niên đang hưng phấn nhìn ngó xung quanh, tay nắm thiết thương, tựa hồ như muốn tìm ra một đầu dã lang để chứng tỏ bản lĩnh.
Nhóm thợ săn này tiến từng bước vào trong rừng sâu.
Nửa ngày sau họ đã săn được không ít con mồi, hơi có chút thu hoạch, nhóm thợ săn bắt đầu xuống núi bằng một con đường khác, tiện đường cũng có thể kiếm thêm một ít nữa.
"Ân? Đại bá, bên kia hình như có sương mù". Thiếu niên liếc mắt chứng kiến một màn, lập tức hô lên.
"Mọi người cẩn thận một chút". Đại hán cầm đầu cũng hô lên.
"Bên kia là cái gì vậy? ". Một vài thợ săn cũng đã phát hiện, bọn họ rất minh bạch, ở giữa núi rừng thế này, một khi gặp phải tình huống đặc thù tuyệt không thể coi thường. Cảnh tượng kì dị thường đại biểu cho tình huống bất thường. Nói không chừng còn có nguy hiểm.
Đại hán cường tráng mặc áo da thú thấp giọng nói:"Các ngươi ở lại đây để ta tới xem sao, một khi có tình huống bất ổn lập tức chia ra làm ba nhóm đào tẩu".
"Được".
"Yên tâm đi đại ca". Mỗi người trong nhóm thợ săn đều lên tiếng trả lời.
"Ân".
Đại hán mặc áo da thú cầm trường thương, cẩn thận chậm rãi tiến về phía sương mù, tới lúc còn khoảng mười lăm mười sáu trượng, núp vào cái rễ cây bên cạnh, hắn đã thấy rõ phía trước rốt cuộc là cái gì.
"Lão thiên a!".
Đại hán cầm đầu sững sờ, hai mắt không ngừng chớp động.
"Đây...đây...là thần tích? ". Đại hán mặc áo da thú hoàn toàn choáng váng, trong khi hắn còn đang sững sờ thì những thợ săn khác lại đang rất nóng vội. Lập tức có ba gã thợ săn cường tráng nhanh chóng lặng lẽ đi tới, một người trong đó thấp giọng nói:"Đại ca, ngươi sao vậy, sao không quay lại...". Đang nói giữa chừng hắn cũng ngơ ngác nhìn chằm chằm phía trước.
Bốn người hoàn toàn sợ ngây người, điều này khiến không ít thợ săn nghi hoặc, hướng bên này đi tới, phàm là chứng kiến cảnh tượng phía trước cũng đều sợ ngây người.
"Là Thần sao ?".
"Thần tích!".
"Quả thật là có thần!".
Đám thợ săn đều ngây ngốc sững sờ lẩm bẩm.
Chỉ thấy trước mặt bọn họ là đại lượng hắc bạch lưỡng sắc mê vụ đang không ngừng luân chuyển, bao phủ lấy một đạo nhân ảnh. Thần bí, bởi vì có mê vụ vờn quanh nên hình dáng hắn có vẻ mơ hồ, căn bản nhìn không rõ. Nhưng đám mê vụ này đồng dạng cũng bao phủ gốc cây quế sau lưng thần bí nhân.
Gốc cây quế này được mê vụ vờn quanh, không ngờ chậm rãi sinh trưởng, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được phát triển nhánh cây, mở ra tán lá, thậm chí còn nở hoa, đám thợ săn đều có thể ngửi được hương quế.
Nhưng chỉ vẻn vẹn một lát sau, cành lá trên cây lại bắt đầu héo rũ, rụng xuống, trên cây hoàn toàn trụi lủi.
Sinh trưởng!
Tàn lụi!
Chỉ trong một chốc ngắn ngủi, gốc quế này đã trải qua nguyên một kiếp.
"Thần...là Thần!". Nhóm thợ săn hoàn toàn sợ ngây người, bọn họ tận mặt chứng kiến chạc cây dài ra, lá cây um tùm, thậm chí còn nở hoa, tất cả cũng chỉ trong vài cái hô hấp công phu. Mà cũng đồng dạng chỉ trong vài cái hô hấp công phu, nó lại nhanh chóng héo rũ, úa tàn.
"Thần a!".
Không ít thợ săn lập tức quỳ xuống, hướng thần bí nhân bên trong mê vụ dập đầu tỏ vẻ tôn kính.
Từ khi nhóm thợ săn phát hiện trên Dã Lang Sơn có Thần tồn tại. Tin tức này liền bắt đầu từ chính thôn họ truyền sang những thôn khác, vẻn vẹn trong thời gian mười ngày, không ít thôn trang xung quanh cũng đều biết, điều này cũng làm không ít người tới Dã Lang Sơn bái kiến thần linh.
Gốc cây quế kia chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đã hoàn thành một vòng Luân Hồi từ sinh trưởng cho tới tàn lụi. Một màn này làm những người chứng kiến thần linh càng thêm xúc động, tin tức tự nhiên truyền bá càng thêm nhanh hơn.
Ban đầu còn chậm nhưng càng về sau càng nhanh.
Lúc trước mất mười ngày mới có thể truyền bá ra mấy thôn xung quanh.
Nhưng sau này chỉ vẻn vẹn ba ngày đã điên cuồng truyền bá ra ngoài, thậm chí Hình Ý Môn tại Dương Châu cũng biết được tin tức này.
Dương Châu, Đại Duyên Sơn Hình Ý Môn, tại Đông Hoa Uyển.
"Thanh Sơn ra ngoài du lịch cũng được một năm rồi. Mà bây giờ cho tới mười tám tháng chạp cũng chỉ còn ba tháng thôi, Thanh Sơn vẫn chưa có dấu hiệu gì là trở về cả". Lý Quân đứng giữa luyện võ trường, nắm đôi tay nhỏ bé của Tú Tú, vừa đi vừa suy nghĩ. Đã gần hai năm nay nàng không nhận được tin tức gì từ Đằng Thanh Sơn.
Nói không lo lắng thì đó là giả, nàng cơ hồ mỗi ngày đều lo lắng.
Nhưng nàng cũng biết một điều, Đằng Thanh Sơn hiện đang khổ tu chuẩn bị cho trận đỉnh phong chi chiến ngày mười tám tháng chạp.
"Nương...nương". Bên ngoài truyền đến thanh âm.
Chỉ thấy Hồng Sương cùng Dương Đông đồng thời lao vào, mà Hồng Sương lại có vẻ mặt sợ hãi xen lẫn vui mừng.
"Có chuyện gì? ". Lý Quân trong lòng vừa động lập tức hỏi.
"Sư mẫu, chúng ta phát hiện một tin tức". Dương Đông liền nói:"Tại Sở Quận Dã Lang Sơn, dân bản xứ phát hiện một cái kì cảnh.
Một gã thần bí nhân toàn thân được bao phủ bởi mê vụ tĩnh tọa dưới một gốc quế, mà gốc cây quế kia lại nhanh chóng sinh trưởng, cành lá xum xuê, thậm chí nở hoa. Điều này chỉ trong vẻn vẹn vài cái hô hấp gốc cây quế này liền héo rũ, cành lá tất cả đều héo rũ".
"Hả? ". Lý Quân lắp bắp kinh hãi.
"Điều này đã được người của chúng ta xác nhận. Hình dạng của thần bí nhân do có mê vụ vờn quanh nên mờ mờ ảo ảo, chỉ có thể thấy trong đó có đại lượng hắc bạch lưỡng sắc khí lưu di chuyển hỗn loạn". Dường Đông liền nói.
Hồng Sương bên cạnh cũng kích động nói:"Nương, hiện giờ người có thể làm ra sự tình kì lạ như vậy sợ rằng chỉ có cha cùng Bùi Tam. Mà cha cũng từng nói, Bùi Tam là lực lượng, là một tia hỗn loạn lôi điện lực, mà thế giới lực của cha là hắc bạch lưỡng sắc. Có lẽ cha hiện tại...". Hồng Sương chưa nói xong, Lý Quân đã kích động nói:"Hai người các ngươi, theo ta đi Dã Lang Sơn một chuyến".
Đem Tú Tú giao cho thị nữ, Lý Quân cũng không gọi Hồng Vũ, trực tiếp gọi Bất Tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh đến.
Ba người Lý Quân, Hồng Sương cùng Dương Đông lập tức cưỡi Bất Tử Phượng Hoàng, hướng Sở Quận bay đi.
Sở Quận, Dã Lang Sơn.
Từ khi tin tức Dã Lang Sơn có thần linh truyền ra, không ít người tò mò khắp nơi đều hướng tới đây. Mà với ưu thế địa lý, Quy Nguyên Tông cùng Hình Ý Môn, còn có Vạn Tượng Môn vốn có hứng thú với mấy chuyện cổ quái thế này, là những tông phái đầu tiên tới được.
"Mọi người không được tới gần sát, lui ra phía sau".
Quy Nguyên Tông cùng Hình Ý Môn tới sớm nhất tự động liên thủ lại, đem người thường ngăn ở ngoài.
"Chúng ta tế bái thần linh, các ngươi dựa vào cái gì ngăn cản? ". Không ít vũ giả tỏ ra bất bình, nhưng Quy Nguyên Tông cùng Hình Ý Môn cũng không phải thứ người bình thường dám đi trêu chọc.
"Nhìn kìa".
Không ít người ngửa đầu nhìn bầu trời, chỉ thấy một đạo lưu quang từ xa buông xuống Dã Lang Sơn, chỉ trong nháy mắt, Bất Tử Phượng Hoàng toàn thân bao phủ trong hỏa diễm đã đáp xuống cách cây quế một khoảng hơn mười trượng. Mà Lý Quân, Dương Đông cùng Hồng Sương lập tức nhảy xuống, cẩn thận quan sát đám mê vụ.
"Là Bất Tử Phượng Hoàng!".
"Là Hình Ý Môn, Bất Tử Phượng Hoàng đã đến khẳng định Đằng Thanh Sơn cũng đến".
"Người thanh niên kia có phải Đằng Thanh Sơn không? ".
"Có thể lắm".
Chung quanh lập tức rộ lên một tràng kích động, âm thanh xôn xao ồn ào, hiển nhiên hai cái tên Đằng Thanh Sơn cùng Bất Tử Phượng Hoàng có lực rung động rất lớn. Đáng tiếc, người chân chính gặp qua Đằng Thanh Sơn là rất ít, không ngờ có không ít người đem Dương Đông nhận lầm là Đằng Thanh Sơn.
"Một lũ không có kiến thức. Đó là đại môn chủ Hình Ý Môn, không phải là Đằng Thanh Sơn".
Một vài vũ giả biết chút sự tình lập tức phản bác, mà lúc này, ba người Lý Quân, Dương Đông cùng Hồng Sương đang cẩn thận quan sát, từ trong mê vụ miễn cưỡng nhìn ra hình dáng thần bí nhân bên trong đó, lại thêm thế giới lực đặc thù trong đó, đoán xem thử có phải là Đằng Thanh Sơn hay không.
"U~~". Bất Tử Phượng Hoàng phát ra một tiếng kêu to.
"Là Thanh Sơn, thực sự là Thanh Sơn". Lý Quân kích động trong lòng, nàng đã tiếp xúc với khí tức cùng thế giới lực của Đằng Thanh Sơn vô số lần. Hơn nữa Bất Tử Phượng Hoàng cũng nói người được tôn xưng là thần linh này chính là Đằng Thanh Sơn.
"A Đông". Lý Quân liền nói:"Truyền lệnh của ta, lập tức phong tỏa phạm vi xung quanh, không cho bất luận kẻ nào tiếp cận".
"Vâng". Dương Đông lập tức lên tiếng trả lời.
Theo mệnh lệnh từ Dương Đông, nhân mã Hình Ý Môn vốn còn rất tùy ý, lập tức trở nên nghiêm túc. Đem phạm vi trăm trượng xung quanh địa phương Đằng Thanh Sơn tĩnh tu hoàn toàn phong tỏa, không cho bất kì ai tiến tới. Dám can đảm mạo phạm, đao thương vô tình!
Thanh Châu, Thiên Thần Cung, trong một tòa lầu các u tĩnh.
Mộng Đỗ Quyên một thân tử y đang gảy đàn, tiếng đàn thập phần ung dung. Mà Bùi Tam bên cạnh thì híp mắt, một tay bưng chén trà, một tay nhịp nhịp theo tiếng đàn.
"Sư phụ, sư phụ". Một đạo lưu quang trực tiếp bay vào, chính là Thú Vương Ô Hầu.
"Chuyện gì? ". Bùi Tam vẫn híp mắt, thuận miệng hỏi.
"Sư phụ, tại cảnh nội Dương Châu Sở Quận, trên Dã Lang Sơn, có một thần bí nhân ngồi dưới một gốc quế, quanh thân thể thần bí nhân có mê vụ vờn quanh, mà gốc cây quế này chỉ trong vài cái hô hấp công phu đã dài ra, nở hoa. Rồi chỉ trong vài cái hô hấp công phu sau đó lại héo rũ. Hơn nữa, Hình Ý Môn môn nhân cưỡi Bất Tử Phượng Hoàng tới, đem địa phương đó hoàn toàn phong bế, nghiêm cấm bất luận kẻ nào tiếp cận". Ô Hầu liền nói.
Xoảng!
Chén trà trong tay Bùi Tam đột nhiên rơi xuống, vỡ ra thành từng mảnh.
"Hảo...hảo". Hai mắt Bùi Tam phóng xuất quang mang, phảng phất như trong đêm đen đột nhiên xuất hiện một vầng thái dương chói mắt.
"Hảo!".
Bùi Tam nhịn không được vỗ bàn một cái, đứng lên.
"Sinh tử chuyển hoán...sinh tử chuyển hoán. Đằng Thanh Sơn ơi là Đằng Thanh Sơn, ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi, ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi a! Ha ha !". Bùi Tam vui sướng ngửa đầu cười to, tiếng cười hùng hồn vang vọng cả bầu trời Thiên Thần Cung.
--------------------------------