Chương 568


Số từ: 10562
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
Mũi thương Luân Hồi Thương của Đằng Thanh Sơn thì sắc bén đến cực hạn, cho dù bị thiên địa ngăn lại cũng đều dễ dàng bị đâm phá.
"Ôi!" Đằng Thanh Sơn tất cả chiến ý đều ngưng tụ tại một thương này. Trong nháy mắt, mũi thương lướt qua, phía dưới hồ nước tự nhiên mà tách ra, vô tận sóng nước mãnh liệt cuồn cuộn giống như ủng hộ Đằng Thanh Sơn. Mà đại lượng thế giới lực trong cơ thể Đằng Thanh Sơn cũng xoay tròn làm tăng tốc độ của Luân Hồi Thương, khiến Luân Hồi Thương khí thế không ngừng tăng lên, không ngừng được đề cao!
"Hô ~" Bùi Tam hai tròng mắt nheo lại, phía sau hắn là hư ảnh Thần Viên hơi hơi khom người. Thần Viên hai tay cũng đồng dạng khép lại, vô tận thế giới lực hướng về phía giữa hai bàn tay mà tụ lại.
Chiêu thức mạnh nhất!
Đằng Thanh Sơn cùng với Bùi Tam vừa động thủ, liền thi triển ra chiêu thức có lực lượng công kích mạnh nhất! Cường giả chân chính giao chiến, cũng sẽ không từ chiêu yếu nhất đánh đến chiêu mạnh nhất, mà ngay lập tức họ sẽ sử ra những chiêu thức mạnh nhất của mình. Nếu hai người thực lực tương đương nhau, như vậy họ sẽ sử dụng tuyệt chiêu mạnh nhất, nhanh chóng phân định thắng bại!
"Vèo!"
Mũi thương Luân Hồi Thương mang theo lực xuyên thấu vô tận, cùng với song trảo của Bùi Tam chính diện va chạm vào nhau!
Mũi thương vừa vặn đâm vào chỗ trung tâm giữa hai bàn tay đang khép chặt lại của Bùi Tam.
"Ân?" Đằng Thanh Sơn biến sắc. Hắn cảm giác được một thương của mình giống như đâm vào vô tận sợi bông, tuyệt đối nhu hòa mềm mại!
Nhưng là, một chiêu này của Bùi Tam, cũng không phải chỉ đơn giản là nhu!
Đó là vừa nhu vừa cương, nhu là phòng ngự, công kích là cương!
"Phá cho ta! Phá, phá!!!" Đằng Thanh Sơn gầm lên, chiêu thức Thủy Hành Độc Long Toàn, ẩn chứa sinh tử kết hợp chi lực mạnh mẽ thi triển ra.
Sinh cùng tử lưỡng đạo lực lượng hỗ trợ lẫn nhau, một thương này uy lực không ngừng chồng chất, tích tụ lực lượng của Sinh thế giới lực, còn tử thì lại phát ra cường đại hủy diệt chi lực.
"Buông tay!" Bùi Tam sắc mặt dữ tợn, nổi giận gầm lên một tiếng.
"Loảng xoảng!"
Ngón tay của Bùi Tam hung hăng chạm mạnh vào mũi thương Luân Hồi Thương của Đằng Thanh Sơn. Sự va chạm mạnh đến mức làm không gian chung quanh đột ngột vặn vẹo. Không quản là lực đạo ẩn chứa trong Luân Hồi Thương hay là ngón tay ẩn chứa lực đạo của Bùi Tam, chính diện va chạm vào nhau.
Chỉ thấy trong thiên địa vang vọng lên một tiếng nổ rất lớn, trên Bạch Mã hồ đột nhiên dâng lên một cơn sóng triều khổng lồ ước chừng cao trăm trượng, giống như mấy trăm con cự long hướng bốn phương tám hướng nhanh chóng lao xuống. Trong lúc nhất thời, toàn bộ mặt hồ của Bạch Mã hồ đều đột ngột dâng cao lên. Cho dù là ở ven hồ, nước đều bị dâng lên gần một trượng cao.
"Phốc." Bị nước đổ ụp vào người, nhưng hơn vạn người lại trừng lớn mắt, hướng giữa hồ chăm chú nhìn.
"Thật quá lợi hại."
"Chỉ một lần giao thủ, toàn bộ Bạch Mã hồ đều bị chấn động. Không hổ là hai vị cường giả mạnh nhất của cả Cửu Châu."
"Một trận chiến này, ta thấy rằng ai thắng ai thua cũng thật sự rất khó nói." Ven hồ, người xem kích động không thôi.
Trên mặt hồ.
Đằng Thanh Sơn cùng với Bùi Tam, ước chừng cách xa nhau một dặm.
Đằng Thanh Sơn hơi hơi nheo mắt, tay phải cầm cán thương nhịn không được run run, nắm chặt lại: "Bùi Tam này hai tay quả thật là lợi hại, không ngờ có thể đón đỡ một thương của ta. Chiêu đầu tiên là dùng nhu kình gạt bỏ lực công kích của ta, rồi sau đó sử dụng lực lượng công kích mạnh mẽ. Hắn thật sự là rất mạnh, tay phải của ta đều đã tê rần. Xem ra, sử dụng chiêu công kích mạnh nhất để đánh bại Bùi Tam, phương pháp này không sử dụng được."
Mà ở đối diện, Bùi Tam song chưởng cũng không khỏi hơi hơi nắm chặt lại.
"Một thương này, uy lực thật đúng là mạnh. Ngón tay, bàn tay đều đau ." Bùi Tam cũng cảm giác được, hai tay dù đã phòng ngự, vẫn là thoáng bị chịu thiệt.
"Một kích của ta, không ngờ không thể thắng được Luân Hồi Thương của hắn."
Hai tay đồng thời bắn ra, quỷ dị lần lượt thay đổi lực đạo, cho dù là Đằng Thanh Sơn cũng bị chấn động đến mức bàn tay run lên.
Lần đầu tiên giao thủ.............. Hai đại cường giả đều ý thức được một chút, sử dụng chiêu thức mạnh nhất, lấy cứng đối cứng thì sợ là không được.
Đằng Thanh Sơn hai tròng mắt hàn quang chợt lóe.
Bùi Tam lại là nhếch miệng cười, hai tròng mắt hung quang lóe ra: "Tốt lắm."
Sưu!
Sưu!
Hai người đột ngột hướng đối phương phóng đi, tốc độ đều cực kỳ kinh người. Giờ khắc này, không quản là Đằng Thanh Sơn hay là Bùi Tam, cũng không hẹn mà sử dụng cùng một loại chiêu thức, đó chính là "nhanh"! Cái gọi là thiên hạ võ công, vô kiên bất tồi, chỉ có nhanh là không bị phá được! Một khi tốc độ nhanh đến mức đối thủ không kịp phòng ngự, tự nhiên là có thể chỉ một chiêu là có thể đánh trúng đối thủ.
Bình thường, hai người có lực công kích tương đương thì đều không dám cứng rắn kháng trụ công kích của đối thủ.
Dù sao, lực lượng mà thân thể có thể thừa nhận không thể so sánh với lực công kích đáng sợ.
"Mau, mau, mau! Chỉ cần ta so với hắn nhanh hơn một chút là có thể đánh trúng được hắn, lúc đó hắn sẽ bị thương. Đến lúc đó, ta sẽ ở vào thế thượng phong." Đằng Thanh Sơn bay trên trên mặt hồ, đồng thời Luân Hồi Thương cũng đột ngột rung lên. Trong nháy mắt, toàn bộ Luân Hồi Thương giống như sống lại, tràn ngập vô tận sinh cơ.
Một tiếng kêu cao vút quái dị đột ngột vang lên!
Chỉ thấy ở phía sau Bùi Tam, hư ảnh Thần Viên biến mất, xuất hiện một hư ảnh của Yêu Hồ. Trong phút chốc, Bùi Tam cả người khí chất đều thay đổi, huyết quang trong hai tròng mắt cũng biến mất mà dần trở nên âm lãnh. Bùi Tam cả người hóa thành từng đạo tàn ảnh mơ hồ, nhanh chóng hướng Đằng Thanh Sơn đánh tới. Luận về di động trong khoảng cách nhỏ, tốc độ của Bùi Tam rõ ràng là chiếm ưu thế!
"Nhanh, không phải so về tốc độ di động mà là so về tốc độ công kích!" Đằng Thanh Sơn hai tròng mắt lộ vẻ sắc bén: "Ngươi dù tốc độ nhanh đến mấy, nhưng làm sau có thể so sánh với tốc độ ra thương của ta?"
Lưỡng đạo quang mang mơ hồ trong nháy mắt va chạm vào nhau!
"Loảng xoảng~ đương."
"Ca ca!"
"Hô..."
Đủ loại thanh âm không ngừng phát ra, chỉ thấy toàn bộ Bạch Mã hồ dâng lên sóng nước tận trời. Mà ở trung tâm, Đằng Thanh Sơn cùng Bùi Tam đang lấy tốc độ nhanh nhất giao thủ với nhau. Hơn nữa, hai người còn không ngừng di động.
Luân Hồi Thương trong tay Đằng Thanh Sơn giống như mùa xuân đã đến, không ngừng sinh trưởng, tràn ngập vô tận sinh cơ, liên miên không dứt. Một thương rồi lại một thương, khi thì hiện ra một một thương có lực công kích cực kỳ sắc bén. Rồi sau đó lại nhanh chóng chuyển thành tràn ngập sinh cơ, mũi thương giống như một mũi tên nhanh chóng bắn tới.
"Sinh tử chuyển hoán" hoàn mỹ không sứt mẻ.
Mà hai bàn tay mười ngón của Bùi Tam giống như đạn cầm huyền, vừa nhanh chóng vừa tràn ngập mị lực kỳ dị. Cho dù là Hư Cảnh cường giả, chỉ sợ cũng sẽ không dám nhìn chằm chằm hai tay Bùi Tam, vì hai tay vũ động giai điệu của hắn đủ để Hư Cảnh cường giả tinh thần bị mị hoặc. Mà Động Hư cường giả tuy rằng không đến mức hoàn toàn bị mê hoặc, nhưng nhất định vẫn sẽ bị ảnh hưởng một chút.
Cho nên Đằng Thanh Sơn hoàn toàn nội liễm tinh thần, hết sức thi triển ra một thương.
Thương pháp khi thì ngắn ngủi sắc bén, khi thì tràn ngập hủy diệt. Sinh tử chuyển hoán, dùng là cực kỳ hoàn mỹ.
"Bồng bồng bồng ~~"
Phàm là những nơi mà Đằng Thanh Sơn cùng Bùi Tam giao thủ đi qua, những đợt sóng nước cao trăm trượng không ngừng dâng lên, toàn bộ Bạch Mã hồ giống như bị một người khổng lồ tùy ý quấy phá. Đặc biệt, Đằng Thanh Sơn, Bùi Tam hai người một đường đánh giết đến tiểu đảo giữa hồ...
"Không!" Ở phía xa xa đang xem cuộc chiến, Lưu tam gia trước còn kích động, nhưng đột nhiên sắc mặt đại biến.
"Ầm vang." Quả nhiên là không ngoài dự kiến, Đằng Thanh Sơn cùng với Bùi Tam, hai đại cường giả điên cuồng đem tòa tiểu đảo đánh cho trời sụp đất nứt, đại địa vỡ ra, rơi xuống hồ nước ở xung quanh. Vẻn vẹn chỉ một lát, Đằng Thanh Sơn cùng với Bùi Tam đánh giết đã rời khỏi phạm vi tiểu đảo. Nhưng giờ phút này, cả tòa tiểu đảo cũng chỉ còn lại gần một nửa.
Lưu tam gia trừng mắt nhìn: "Ta, đảo của ta!"
"Đại đương gia, Đại đương gia." Bạch Mã Bang đi theo Lưu tam gia hô.
Lưu tam gia khóc không ra nước mắt.
Vốn nghĩ là, cho dù Đằng Thanh Sơn, Bùi Tam hai đại tuyệt thế cường giả có thể đem tiểu đảo đánh thành một mảnh phế tích thì hắn cũng không sợ, vì có thể xây lại. Nhưng bây giờ toàn bộ tiểu đảo đã bị mất hơn một nửa, không thể nào có lại được nữa.
"Đằng Thanh Sơn, đại huynh đệ của ta. Đó là hang ổ của ta, ngươi thật đúng là không cho ta mặt mũi a." Lưu tam gia đáy lòng thầm kêu lớn.
Sóng nước giảm xuống, bọt nước văng khắp nơi, trên bầu trời bông tuyết tùy ý bay lả tả, mọi người cuối cùng thấy được, Đằng Thanh Sơn cùng với Bùi Tam hai người đang đứng trên mặt hồ. Cho dù vừa rồi đánh một trận, Đằng Thanh Sơn cùng với Bùi Tam trên người đều không có một chút thương thế, hoàn hảo không tổn hao.
Chỉ là, hai người hai tay đều nổi gân xanh, trên mặt hơi có chút phiếm hồng.
Vừa rồi lấy nhanh đánh nhanh đích xác rất hao phí tâm lực, đồng thời cũng rất hao phí lực lượng. Một khi không cẩn thận, sẽ bị đối thủ bắt lấy cơ hội đánh trọng thương.
Bất quá, hai người trạng thái đều gần như hoàn mỹ, không ngờ đều không phạm chút sai lầm nào.
"Đằng Thanh Sơn, ngươi thật lợi hại." Bùi Tam hai tròng mắt hiện lên phiếm tinh quang.
"Ngươi cũng không tệ." Đằng Thanh Sơn cũng cảm thấy đối thủ khó chơi.
Sử dụng tuyệt chiêu mạnh nhất, lấy nhanh đánh nhanh, hai người cũng chưa thể phân ra thắng bại.
"Đằng Thanh Sơn, còn nhớ rõ đêm hôm trước chúng ta nâng cốc trò chuyện chứ." Bùi Tam khí thế chậm rãi thay đổi: "Nếu là ta chết, nhớ kỹ lời của ta."
Bùi Tam cả người phía sau lại lần nữa hiện lên hư ảnh của Thần Viên, đồng thời khí thế lại trở nên điên cuồng bạo ngược, ẩn chứa vô tận công kích.
Đằng Thanh Sơn tròng mắt hơi hơi nheo lại, hai tay nắm chặt Luân Hồi Thương.
Hai người đều rõ ràng... giờ nên làm như thế nào!
Sử dụng tuyệt chiêu mạnh nhất, lấy nhanh đánh nhanh đều phân không ra thắng bại, như vậy chỉ có một biện pháp là cận thân sinh tử chiến! Một khi hai người cận thân điên cuồng chém giết, như vậy sẽ rất khó để đoán trước được kết quả. Lúc trước, Ma Ni Tự hoàng bào tăng nhân "Liễu Nguyên" cùng với Bùi Tam chính là cận thân sinh tử chiến phân ra kết quả. Cuối cùng, Bùi Tam trọng thương, Liễu Nguyên thì tử trận.
"Cận thân sinh tử chiến!" Bùi Tam hai tròng mắt phiếm đỏ, cả người trở nên điên cuồng: "Đằng Thanh Sơn, đây là lĩnh vực mà ta am hiểu nhất."
"Ta sao lại sợ ngươi!?" Đằng Thanh Sơn hai tròng mắt trở nên điên cuồng.
Kiếp trước Đằng Thanh Sơn chính là dựa vào đôi tay, cận thân giết chóc.
Dù sao hắn học là Nội gia quyền, mà Nội gia quyền chính là cận chiến lợi hại! Mà hiện tại có Luân Hồi Thương, Đằng Thanh Sơn hoàn toàn có thể xa chiến, cận thân kết hợp. Tại cận chiến kỹ xảo, Đằng Thanh Sơn tự hỏi... Phóng nhãn khắp Cửu Châu, không người nào có thể so sánh với mình!
"Rống..." Bùi Tam phát ra một tiếng Thần Viên tê rống, giống như Thần Viên nổi giận, nhằm về phía Đằng Thanh Sơn.
"Hát!"
Đằng Thanh Sơn cắn răng, cầm trong tay Luân Hồi Thương, cũng điên cuồng chạy trốn.
"Tê lạp..." Bùi Tam cả người tấn công mà đến, hai tay hướng Đằng Thanh Sơn.
"Khai!"
Đằng Thanh Sơn quát lên một tiếng chói tai, Luân Hồi Thương giống như có linh tính đột ngột hướng tả hữu thăm dò hai lần, hung hăng va chạm vào hai tay Bùi Tam. Nhưng Bùi Tam lại điên cuồng, thân thể hướng phía Đằng Thanh Sơn nhích lại gần. Đằng Thanh Sơn nhếch miệng cười, Luân Hồi Thương trong tay đột ngột thu về.
"Thương!"
"Thương!"
Mũi thương Luân Hồi Thương lại một lần nữa va chạm vào hai tay Bùi Tam. Mà Bùi Tam âm hiểm, đầu gối đột ngột hướng lên.
"Oanh! Oanh!" Đằng Thanh Sơn đầu gối đồng dạng cũng như vậy, nhưng so với Bùi Tam thì càng thêm thuần thục.
Trong nháy mắt khi hai người va chạm rồi tách ra, đùi phải của Đằng Thanh Sơn không ngờ giống như không có xương cốt đột ngột xoay tròn, hung hăng va chạm vào giữa thắt lưng của Bùi Tam, đem Bùi Tam cả người bạo lui gần một dặm. Thế giới lực mạnh mẽ làm hồ nước xung quanh đột ngột chấn động.
"Phốc!" Bùi Tam đột ngột phun ra một ngụm máu tươi, nhìn về Đằng Thanh Sơn phía xa xa.
Thấy cảnh này, đám người Bùi Tuyết Liên đang đứng giữa không trung xem xuộc chiến liền sợ ngây người.
"Sư phụ, cận chiến không ngờ lại bị thương?" Lý Triêu không thể tin được.
"Như thế nào có thể, so về cận chiến thì không ai có thể thắng được cha ta." Bùi Tuyết Liên không thấy rõ cảnh trước khi giao chiến, lại chứng kiến nàng cha hộc máu: "Cha không có việc gì, nhất định sẽ không."
Thiên Thần Cung một phương khiếp sợ lo lắng, mà Hình Ý Môn một phương thì kinh hỉ như điên.
"Bùi Tam hộc máu." Hồng Sương nhịn không được kinh hỉ hô.
"Hộc máu. Cha ta một chút gì không bị." Hồng Vũ cũng lập tức hô. Trong nháy mắt, đám người Đằng Vĩnh Phàm, Viên Lan ở bên cạnh mỗi người đều trừng lớn ánh mắt nhìn lại.
Mà Lý Quân lại cùng với Bất Tử Phượng Hoàng thì lại đang nói chuyện với nhau.
"Vừa rồi, là bọn họ cận chiến." Lý quân nói: "Bất quá, Bùi Tam trúng Thanh Sơn một cước."
"Ha ha, về cận chiến, ai dám cùng với sư phụ của ta so tài. Sư phụ của ta là tổ sư Nội gia quyền a." Dương Đông không khỏi ha ha cười nói.
Thiên Thần Cung, Hình Ý Môn song phương cảm xúc tương phản.
Mà ở ven Bạch Mã hồ, ngàn vạn người đang xem cuộc chiến lại kích động không thể tin được.
"Bùi Tam không ngờ hộc máu. Lúc trước hắn liên tiếp giết chết Hoàng Thiên Cần, Tần Thập Thất, ya nghĩ đến hắn lần này còn muốn chiếm thượng phong. Không nghĩ tới, lại bị đá hộc máu. Là hộc máu, Đằng Thanh Sơn một chút gì cũng không bị." Không ít người quan sát, nghị luận.
Phía trên mặt hồ, Bùi Tam nhìn Đằng Thanh Sơn, có chút không thể tin. "Vạn thú chi đạo" của hắn vốn là khi cận thân thì cực kỳ điên cuồng.
"Bùi Tam, ngươi không cần khiếp sợ." Đằng Thanh Sơn tự tin cười nói: "Nội gia Hình Ý Quyền của ta trụ cột chính là Hình Ý Thập Nhị Hình, mười hai hình này chính là đặc thù của mười hai loại động vật trong hàng vạn loài thú. Đối với các loại cận chiến, ta đã sớm nghiên cứu thấu triệt. Luận về cận chiến, ta thực sự không ngại bất luận kẻ nào." Thủ đoạn cận chiến của Nội gia quyền, cũng không phải là Đằng Thanh Sơn một người sáng chế.
Chính là ở kiếp trước của Đằng Thanh Sơn, do những thế hệ đại thiên tài nhân vật sáng tạo hơn một ngàn năm trước sáng tạo và tích lũy, há có thể kém hơn được với "đạo" mà chỉ do Bùi Tam một mình một người sáng chế?
"Ai thắng ai thua, còn không nhất định." Bùi Tam thân hình mơ hồ, lại một lần nữa vọt tới.
Mà Đằng Thanh Sơn cầm trong tay Luân Hồi Thương ở trên mặt hồ cũng lưu lại một tàn ảnh, liền cùng với Bùi Tam lại một lần nữa giao thủ.
"Long Phiên Thân!"
Chỉ thấy Đằng Thanh Sơn lập tức tiến vào giữa hồ nước giống như giao long, rồi sau đó rất nhanh chóng liền thoát ra, xuất quỷ nhập thần. Hơn nữa Đằng Thanh Sơn đôi chân như nhu nhược không có xương, trong chiến đấu thi triển ra những chiêu tinh diệu làm Bùi Tam căn bản không thể tưởng tượng ra nổi. Tuy rằng, thân thể Bùi Tam cũng có thể đỡ được những công kích này.
Nhưng là... Hắn căn bản không thể tưởng được.
Tỷ như né tránh xoay người, bàn chân Đằng Thanh Sơn còn có thể câu lên một chút. Nhưng là, một câu này lại giống như một thanh đao sắc bén.
"Quan Tiết Kỹ!"
Đằng Thanh Sơn cũng không giống Bùi Tam, sử dụng quyền, đầu gối, các loại bộ vị khác công kích phi thường tinh diệu, còn cán thương Luân Hồi Thương khi thì va chạm vào một vài đốt ngón tay của Bùi Tam. Hơn nữa Đằng Thanh Sơn dụng lực đạo rất là kỳ lạ, mỗi lần va chạm đều làm các đốt ngón tay của Bùi Tam như bị chặn lại.
"Thân thể không ngờ cũng có thể tinh diệu như vậy!?" Bùi Tam cùng với Đằng Thanh Sơn cận thân chém giết đã hoàn toàn bị rung động.
Hắn cho tới bây giờ không nghiên cứu ra, thân thể công kích lại huyền diệu đến mức đó.
Hưu!
Đằng Thanh Sơn ra đòn tấn công.
"Quan Tiết Kỹ sao?" Bùi Tam hai tròng mắt lệ mang chợt lóe. Hắn không ngờ không toàn lực phòng ngự, mà sử dụng tay trái chắn lại. Mà tay phải của hắn bỗng dưng nghiêng lệch hướng Đằng Thanh Sơn chộp tới.
"Muốn chết?" Đằng Thanh Sơn cắn răng.
Luân Hồi Thương xoay vòng 1 cái. Lấy uy lực thương pháp của Đằng Thanh Sơn, bình thường khi hắn toàn lực thi triển một thương thì Bùi Tam phải dựa vào hai tay mới có thể ngăn lại, một bàn tay căn bản là không thể ngăn cản được. Mà lúc này, Bùi Tam sử dụng một tay hiển nhiên đã chọc giận Đằng Thanh Sơn.
Xuy!
Mũi thương Luân Hồi Thương trực tiếp đánh văng ngón tay Bùi Tam, rồi sau đó hơi hơi chấn động liền đâm thủng cánh tay trái của hắn.
"Xuy xuy!" Mũi thương xuyên qua cánh tay trái của Bùi Tam.
"Hô!" Mà tay phải của Bùi Tam cũng đã tới trước người Đằng Thanh Sơn.
Đằng Thanh Sơn tay phải kéo thương, tay trái ngăn lại. Bằng vào cận thân kỹ xảo, Đằng Thanh Sơn nắm chắc có thể ngăn lại một trảo này.
"Ba!" Hai người trong nháy mắt lần lượt thay đổi.
Đằng Thanh Sơn chỉ cảm thấy tay trái tê rần, Bùi Tam tay phải liền hung hăng chụp vào ngực, bụng Đằng Thanh Sơn. Đằng Thanh Sơn lập tức vận kình, gân cốt trong cơ thể lập tức di chuyển, ngực bụng liền lõm xuống.
"Rầm~~" Một trảo sắc bén của Bùi Tam liền xé rách nội giáp của Đằng Thanh Sơn, mang đi một khối huyết nhục, máu tươi đầm đìa.
Sưu! Sưu!
Đằng Thanh Sơn cùng với Bùi Tam đều nhanh chóng tách ra.
Im lặng! Bạch Mã hồ, ngàn vạn người xung quanh an tĩnh lại. Mà Thiên Thần Cung cùng với Hình Ý Môn song phương lại đều là chấn kinh.
"Thanh Sơn."
"Sư phụ."
"Cha."
Lý Quân cùng với Đằng Thú, Dương Đông một đám người, còn có Hồng Vũ, Hồng Sương bọn họ đều chứng kiến Đằng Thanh Sơn ở thắt lưng máu tươi đầm đìa. Mà ở đối diện phía xa xa Đằng Thanh Sơn, Bùi Tam trên người rách tung toé, không biết đã có bao nhiêu chỗ bị thương. Tay trái hắn vặn vẹo một cách quái dị, cánh tay hiển nhiên đã bị phế bỏ.
Đằng Thanh Sơn hít sâu một hơi, khống chế cơ thể, máu tươi ở thắt lưng đình chỉ chảy ra. Vết thương lớn như vậy, cũng ảnh hưởng tới việc Đằng Thanh Sơn phát lực, cận chiến cũng đã bị ảnh hưởng. Bất quá, đạt tới tầng thứ như Đằng Thanh Sơn, cận chiến là dựa vào thế giới lực, lực lượng thân thể cơ hồ có thể xem nhẹ.
Cho nên, lực công kích vừa rồi của Bùi Tam đối với hắn mà nói ảnh hưởng cũng không tính là lớn.
"Bùi Tam. Ngươi, ngươi không ngờ học được Quan Tiết Kỹ?" Đằng Thanh Sơn khiếp sợ nhìn về Bùi Tam phía xa xa.
"Ha ha..." Bùi Tam ngược lại cười lớn: "Đằng Thanh Sơn, ta phải cảm tạ ngươi, cảm tạ ngươi a. Ngươi làm ta biết, cận thân chém giết không chỉ cần giống như dã thú." Nói xong, mặc dù cánh tay trái đã không thể sử dụng, nhưng Bùi Tam lại một lần nữa hướng Đằng Thanh Sơn đánh tới.
"Bùi Tam! Nhận thua đi." Đằng Thanh Sơn không thể tiếp thu, vì mình đã thất bại, hắn chỉ có thể phế một tay của Bùi Tam
Sưu! Sưu!
Trên mặt hồ, lưỡng đạo tàn ảnh trong nháy mắt liền biến mất, rồi sau đó tại giữa hồ lần lượt va chạm vào nhau.
"Xì!"
"Xuy!"
"Tê lạp......" Bùi Tam điên cuồng công kích, căn bản không để ý đến thân thể bị trọng thương, thậm chí còn có đôi khi lấy thương đổi thương. Nhưng quỷ dị chính là, Bùi Tam ánh mắt lại là càng ngày càng lạnh, cả người tinh thần cũng càng ngày càng hưng phấn.
"Đúng, là như vậy. Ha ha, rất tinh diệu."
Ầm vang~~
Đằng Thanh Sơn cùng với Bùi Tam hai người lại một lần nữa tách ra. Lúc này Bùi Tam cả người nhiễm huyết, tay phải cũng trọng thương không có cách nào khác có thể sử dụng nữa.
"Bùi Tam, ngươi còn không nhận thua, muốn chết sao?" Đằng Thanh Sơn trên người mặc dù bị thương, nhưng là chiếm tuyệt đối thượng phong. Dù sao, lúc này Bùi Tam song chưởng cũng đã vô pháp sử dụng.
"Cha, cha." Ở giữa không trung, Bùi Tuyết Liên hai mắt rưng rưng.
"Tại sao có thể như vậy. Sư phụ? Sư phụ bị đánh bại?" Nhìn ở phía dưới Bùi Tam lộ vẻ tươi cười điên cuồng, Lý Triêu cùng với Thú Vương "Ô Hầu", cùng với đệ đệ của Bùi Tam là "Bùi Hạo" ở một bên đều cảm thấy được không thể tin được
"Đằng Thanh Sơn đã sắp thắng!"
"Bùi Tam gần như đã thua, hai tay hắn đều đã bị phế đi." Tại ven hồ Bạch Mã hồ, ngàn vạn người đến từ các nơi trên Cửu Châu đại địa đều sợ hãi than, thổn thức không thôi. Bọn họ đều cho rằng, bọn họ đang sắp nhìn thấy một tuyệt thế ma đầu ngã xuống. Lúc này Bùi Tam cũng đích xác rất chật vật, hai tay không cử động được, thương thế ở khắp nơi trên người. Mọi công phu đều là ở trên đôi tay, hắn còn dám cùng với Đằng Thanh Sơn đánh sao?
Bạch Mã hồ.
Tuyết càng lúc càng lớn, ở phía xa xa, người quan sát đều chỉ có thể mơ mơ hồ hồ chứng kiến hai bóng người trên Bạch Mã hồ. Chỉ có Hư Cảnh cường giả thì mới có thể nhận rõ ràng thương thế của hai người.
"Bùi Tam, nhận thua đi." Đằng Thanh Sơn cầm trong tay Luân Hồi Thương.
"Nhận thua?"
Bùi Tam phát ra tiếng cười cổ quái: "Ngươi đang nói giỡn sao? Đằng Thanh Sơn.... Tiếp ta một chiêu cuối đi!" Vừa dứt lời, Bùi Tam cả người khí thế đại biến giống như khai thiên tích địa, thân thể đột ngột nhảy lên, đùi phải giơ lên giống như một thanh đại phủ bổ ra thiên địa.
Ông~~
Thiên địa trước một cước này liền như bị run rẩy.
"Cái gì." Đằng Thanh Sơn sắc mặt đại biến.
Toàn bộ thiên địa trong nháy mắt đều tiêu thất, trở thành một mảnh hắc ám. Trong bóng đêm, chỉ còn lại có một cước này! Đằng Thanh Sơn muốn nhích người, nhưng hắn cảm giác được thân thể mình di động quá chậm chạp, căn bản không thể né tránh một cước này của Bùi Tam. Cảm thấy thật sự bất khả tư nghị, hắn muốn đâm ra Luân Hồi Thương nhưng không ngờ cảm thấy được tốc độ ra thương vẫn không đủ, thậm chí là quá chậm!
Chính mình động tác tựa hồ lập tức trở nên chậm hơn nhiều.
Né tránh không kịp, ngăn cản cũng không kịp!
"Ta..."
"Mau, mau a." Đằng Thanh Sơn cầm trong tay Luân Hồi Thương, liều mạng muốn cho Luân Hồi Thương trở nên nhanh hơn, ngăn lại một cước đáng sợ này.
Nhưng là, Luân Hồi Thương tốc độ không đủ.
"Oanh long long~" Một cước này chưa tới, nhưng trong đó ẩn chứa lực lượng cường đại khiến không gian run rẩy truyền lại trên thân thể Đằng Thanh Sơn. Đằng Thanh Sơn cảm giác được mình run rẩy, giống như một đứa trẻ con bị người khổng lồ trêu đùa, bất lực không thể phản kháng.
Tận thế!
Tử vong, tiếp cận như thế.
"Ta không muốn chết, không muốn chết! Cha, nương, Tiểu Quân, Hồng Vũ, Sương Sương." Đằng Thanh Sơn trong đầu trong khoảng khắc liền hiện ra hình ảnh của thân nhân. Hắn không muốn chết, nhưng một cước này của Bùi Tam hắn căn bản không thể chống cự.
"Quá chậm, quá chậm." Đằng Thanh Sơn chỉ cảm thấy Luân Hồi Thương quá chậm.
Tuyệt vọng!
Thời điểm ở kiếp trước, mình cùng với Thần quốc tam đại đầu sỏ mỗi lần đều đánh một trận sinh tử. Một lần chết đi đó, là hắn vui mừng mà chết đi. Ít nhất, bản thân mình đã cứu được đệ đệ. Kiếp trước, bản thân mình đã không thân không thích. Tiểu Miêu sớm đã chết, bản thân mình đã không có gì để quyến luyến.
Mà lúc này đây.................. Mình thật sự không muốn chết!
Kiếp trước, kiếp nầy...
Giống như bọt biển bình thường vỡ tan!
"Lại phải chết một lần nữa?" Đằng Thanh Sơn tuyệt vọng, khuôn mặt Ảm đạm.
Đằng Thanh Sơn cảm giác lúc này thật giống như khi ở kiếp trước chết đi. Lúc này đây mình sẽ phải chết, Đằng Thanh Sơn cảm giác được sinh mệnh rời đi, tử vong đã sắp đến.
Bùi Tam thi triển ra một cước, đồng thời quan sát Đằng Thanh Sơn. Thấy Đằng Thanh Sơn trên mặt đều lộ ra tử sắc, hắn không khỏi tiếc nuối thở dài một hơi. Cả người Đằng Thanh Sơn giống như lâm vào tử vong, tay phải cầm Luân Hồi Thương trong nháy mắt đạt tới tốc độ bất khả tư nghị.
"Bành~~"Luân Hồi Thương cùng một cước của Bùi Tam va chạm vào nhau. Lúc này, sự va chạm giữa hai chiêu công kích làm cả thiên địa đột ngột rung mạnh, rồi sau đó liền vang lên một tiếng "tê lạp" giống như có một người khổng lồ đột ngột xé rách thiên địa.
Toàn bộ thiên địa đột nhiên bị đánh rách tả tơi, mở ra một cái Hắc động thật lớn dài khoảng mười trượng. Bên bờ Bạch Mã hồ, đang xem cuộc chiến, ngàn vạn người dại ra, trừng lớn ánh mắt nhìn Bạch Mã hồ trên không xuất hiện một cái Hắc động. Sau đó, Hắc động này nhanh chóng không ngừng chữa trị, cái động khẩu không ngừng thu nhỏ lại, cuối cùng liền biến mất.
Phá Toái Hư Không!"
"Phá Toái Hư Không!"
"Là Phá Toái Hư Không!"
Tại Bạch Mã Hồ, theo tiếng kinh hô đầu tiên, ngàn vạn tiếng hoan hô liên tục vang lên, thanh âm chấn thiên động địa. Tất cả mọi người đều hoan hô, cho dù là nhân mã Vũ Hoàng Môn có ân oán với Đằng Thanh Sơn cùng Bùi Tam cũng dại người ra. Hoàn toàn choáng váng!
Tất cả mọi người đều minh bạch Phá Tóa Hư Không đại biểu cho cái gì!
Chí Cường Giả!
Thế nhưng, điều đáng sợ nhất chính là, hai người giao kích tạo ra Phá Toái Hư Không, điều này đại biểu cho cái gì?
Cả hai người đều đạt tới Chí Cường Giả!
Hai vị Chí Cường Giả!
Trước giờ chưa từng có!
"Sinh cùng tử, tử cùng sinh, một bước cuối cùng này nguyên lai là như vậy." Đằng Thanh Sơn lẩm bẩm nói. Sau đó hắn nhìn Bùi Tam cách đó không xa, lộ vẻ tươi cười: "Một thương cuối cùng lúc nãy của ta gọi là Luân Hồi đi."
Một khắc cuối cùng vào lúc đó, Đằng Thanh Sơn đã hiểu được điểm huyền bí của sinh tử nhất thể.
Sinh cùng tử kết hợp chính là Luân Hồi.
Vô tận luân hồi, trở về nguyên thủy.
"Hóa ra, từ trước tới giờ ta vẫn ở trong mê võng." Bùi Tam mỉm cười nói: "Vạn Thú chi đạo, thứ mà Vạn Thú chi đạo của ta thiếu chính là vạn thú chi linh, mà điều đó chính là "Nhân"(con người)! Hay nói cách khác, chính là Vạn Thú Tôn Sư. Không quản là Giao Long, Long Quy, Thần Viên... ẩn chứa thiên địa huyền bí nhất, tự thành viên mãn chính là thân thể nhân loại. Thân thể nhân loại mới chính là cái tinh diệu nhất trong vạn thú."
Hai người đem những lời này nói xong thì đều nhắm mắt lại.
Bên trong Nê hoàn cung của Đằng Thanh Sơn.
Oanh long long~
Nê hoàn cung của Đằng Thanh Sơn đang kịch liệt phát sinh biến hóa, thế giới lực của hắn đã hoàn toàn chuyển hóa thành màu xám, lực lượng không ngừng ngưng tụ. Sau khi quá trình biến đổi hoàn tất, hình thể cùng sắc thái của Nê Hoàn Cung đã hoàn toàn thay đổi, cuối cùng hóa thành một vật thể màu xám có dạng hình trứng. Mà bên trong nó, chính là vô tận hỗn độn chi lực ở dạng thủy ngân đang không ngừng lưu động.
Hỗn độn nhất thể, trở về nguyên thủy.
Hết thảy đều trở về với bản nguyên.
Không còn sinh tử!
"Đây chính là hình thức ban đầu của thế giới." Đằng Thanh Sơn chậm rãi nói trong lòng: "Cửu Châu đại địa là một người khổng lồ, còn thế giới hình thành trong Nê hoàn cung của Chí Cường Giả hiện tại chỉ là một quả trứng. Trứng còn chưa được ấp. Nhưng nó đã trở thành hỗn độn, trở về nguyên thủy, nhìn như tĩnh mịch nhưng đã có vô tận sinh cơ."
Đồng thời, hỗn độn chi lực vô tận cũng nhanh chóng lan ra toàn thân Đằng Thanh Sơn.
"Xuy xuy..."
"Bùm bùm..." Toàn thân Đằng Thanh Sơn phát ra từng đợt từng đợt bạo âm, từ chỗ sâu nhất trong cơ thể cho đến làn da đều xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Lực lượng thân thể không ngừng được đề thăng với tốc độ chóng mặt, đã đạt tới một trạng thái bất khả tư nghị. Lúc này, Đằng Thanh Sơn chỉ cần tát một cái là đủ để đánh chết Động Hư cường giả.
Hơn nữa, thân thể của hắn từ gân cốt cho đến da thịt vẫn đang không ngừng biến hóa, càng thêm cứng cỏi, đồng dạng cũng đạt tới trạng thái bất khả tư nghị.
Thần giáp trên thân Đằng Thanh Sơn cùng Luân Hồi Thương đồng dạng cũng phát sinh biến hóa. Nhưng nếu để so sánh mà nói thì cũng không bằng sự biến hóa kịch liệt của thân thể.
Một lúc lâu sau.
Hết thảy biến hóa rốt cuộc đình chỉ.
Tuyết cũng đã ngừng rơi.
Đằng Thanh Sơn cùng Bùi Tam cơ hồ đồng thời mở mắt ra, nhìn nhau mỉm cười.
Lúc này, song chưởng cơ hồ bị phế bỏ lúc trước của Bùi Tam đã được khôi phục hoàn hảo không tổn hao gì, trên người cũng không còn nửa điểm thương thế. Các bộ vị bị thương của Đằng Thanh Sơn cũng đồng dạng được chữa trị, ngay cả sẹo cũng không thấy.
"Chí Cường Giả không ngờ lại cường đại tới mức này." Bùi Tam nhịn không được cảm thán một tiếng. Hắn cảm thấy mình chỉ nắm tay một cái mà cả không gian đã rung động.
"Đúng vậy, rất cường đại. Sau khi đạt tới Chí Cường Giả, thế giới của chúng ta tuy rằng mới chỉ là hình thức ban đầu nhưng cũng đã ngang hàng cùng thiên địa của Cửu Châu. Thật giống như nói Cửu Châu thiên địa là một sinh linh, còn Nê hoàn cung của Chí Cường Giả là một quả trứng chưa nở, nhưng đồng dạng cũng là một sinh linh. Ít nhất thì so về cấp bậc sinh mệnh cũng là cùng một cấp.
Đằng Thanh Sơn mỉm cười nói: "Thiên địa của Cửu Châu đã không thể áp chế chúng ta nữa rồi."
Cái gọi là đại nạn sinh mệnh, cực hạn của thân thể chẳng qua cũng chỉ là quy định do Cửu Châu đại địa đặt ra cho những sinh linh sinh sống trong đó, nó khiến cho lực lượng của con người cao nhất cũng chỉ có thể dừng ở mức tám mươi vạn cân. Kì thật, theo lý thì càng tu luyện thì lực lượng thân thể lại phải càng mạnh mới đúng. Thế nhưng đây là quy định của thiên địa, mà đạt tới Chí Cường là đã thoát ly mọi hạn chế.
Lực lượng thân thể của Bùi Tam cùng Đằng Thanh Sơn lúc này đều đã đạt tới một trạng thái bất khả tư nghị.
"Khó trách các Chí Cường Giả đều lưu lại Chí Cường Chiến Giáp." Bùi Tam cười nói.
Đằng Thanh Sơn cũng cười: "Chúng ta như thế này rồi thì còn cần Chí Cường Chiến Giáp hay sao?" Đằng Thanh Sơn nắm Luân Hồi Thương, có một loại cảm giác hắn chỉ cần nhẹ nhàng phát lực là có thể chấn nát "Chí Cường binh khí" Luân Hồi Thương này. Thân thể Chí Cường Giả đã là một loại siêu việt Chí Cường Chiến Giáp.
Tự nhiên, Chí Cường Giả không cần binh khí và chiến giáp.
"Ân?"
Cho dù tiếng hoan hô vang vọng Bạch Mã Hồ, Đằng Thanh Sơn cùng Bùi Tam cơ hồ đồng thời nhướng mày. Hai người nhìn nhau, bọn họ đều cảm giác được Cửu Châu thiên địa truyền đến cho bọn họ một lời chỉ thị. Tuy rằng rất mơ hồ, nhưng bọn họ đều hiểu được Cửu Châu thiên địa cho họ thời hạn là trước năm trăm tuổi thì phải Phá Toái Hư Không, rời khỏi Cửu Châu.
Nếu không, Cửu Châu thiên địa sẽ trực tiếp bài xích bọn họ ra ngoài!
"Ta cuối cùng cũng hiểu được, vì sao Chí Cường Giả trên toàn Cửu Châu đại địa lại chỉ có thể tồn tại được chừng đó năm." Bùi Tam cười nói.
"Cũng không còn cách nào khác." Đằng Thanh Sơn cười: "Lúc đó chúng ta mà không đi thì Cửu Châu thiên địa cũng tự khắc trục xuất chúng ta."
Lão thiên cũng sở hữu linh tính.
Nó có một bộ quy tắc của riêng nó. Đạt tới Chí Cường là đã vượt qua sự hạn chế của nó, như vậy nó chỉ có thể để Chí Cường Giả tiếp tục ở lại đến năm trăm tuổi. Nếu còn không ly khai, thì thiên địa quy tắc sẽ trực tiếp buông xuống tống xuất Chí Cường Giả.
"Đằng Thanh Sơn, khi nào thì ngươi Phá Toái Hư Không rời đi?" Bùi Tam cười nói.
Đằng Thanh Sơn mỉm cười.
Đạt tới Chí Cường Giả, hắn rõ ràng cảm giác được phiến thiên địa này đã không thể áp chế được hắn được nữa rồi, thậm chí chỉ cần dùng chút lực là hắn có thể phá khai một cái động khẩu(ở đây ý nói là hắc động để Phá Toái- DG).
"Ta còn chưa nghĩ tới việc rời đi." Đằng Thanh Sơn nói.
"Ta chuẩn bị tổ chức cho nữ nhi thành thân xong là lập tức Phá Toái Hư Không rời đi." Bùi Tam mỉm cười nói: "Cửu Châu đã không còn gì hấp dẫn ta nữa rồi. Rốt cuộc sau khi Phá Toái Hư Không hì sẽ tới đâu? Hay là cái gì? Ta rất mong đợi, bởi vì đó mới là địa phương của ta. Đằng Thanh Sơn, hai người chúng ta làm bạn với nhau, cùng đi thôi."
Đằng sau Phá Toái Hư Không là cái gì, không ai biết, thế nên Bùi Tam cũng kì vọng Đằng Thanh Sơn đi cùng với hắn.
"Ngươi đối với Cửu Châu không luyến tiếc nhưng ta thì có, ta không nghĩ tới việc rời đi." Đằng Thanh Sơn lắc đầu nói.
Bùi Tam tiếc nuối, lắc đầu nói: "Cũng tốt. Bất quá, trận chiến này ta và ngươi đều đạt được lợi, đều đạt tới Chí Cường Giả. Ha ha, như vậy cũng là viên mãn rồi."
Đằng Thanh Sơn vui vẻ nở nụ cười.
Chí Cường Giả, có thể đạt tới cái tầng thứ này, cái loại cảm giác thoát ly gông xiềng của Cửu Châu, muốn làm gì thì làm, không có gì hạn chế đích xác rất mĩ diệu.
Hai người nhìn nhau cười, sau đó phân biệt hướng phía thân nhân của mình bay đi.
Sưu! Sưu!
Cơ hồ thân thể chỉ chợt lóe lên một cái, hai người đã hiện ra bên cạnh thân nhân của mình. Tốc độ cực nhanh, so với tốc độ cực hạn của Bất Tử Phượng Hoàng thì còn phải nhanh hơn một mảng lớn. Hơn nữa, hai người cũng chưa hề dốc hết toàn lực. Đây chính là Chí Cường Giả! Là một dạng tồn tại vô địch đã thoát ly gông xiềng của Cửu Châu thiên địa.
Khó trách, khi đạt tới Chí Cường Giả thì chỉ cần nghĩ tới việc thống nhất thiên hạ là có thể thống nhất thiên hạ!
"Phá Toái Hư Không!"
"Chí Cường Giả!"
Toàn bộ Bạch Mã Hồ tựa hồ trở nên sôi trào, vô số người kích động hoan hô. Cửu Châu đại địa đã rất lâu rồi không xuất hiện Chí Cường Giả. Từ thời đại của Thích Ca Tổ Sư tới nay đã hơn hai nghìn năm, một người cũng không có xuất hiện. Vậy mà một trận chiến tại Bạch Mã Hồ hôm nay lại xuất hiện tới hai người, điều này quả thật bất khả tư nghị.
"Thanh Sơn."
"Cha." Lúc Đằng Thanh Sơn xuất hiện ở giữa lầu các, đám người Lý Quân, Hồng Vũ, Hồng Sương đều chạy tới ôm chầm lấy hắn. Người một nhà gắt gao ôm lấy nhau.
"Thanh Sơn." Đằng Vĩnh Phàm trừng lớn con ngươi, nhìn chằm chằm Đằng Thanh Sơn.
"Cha, nương." Đằng Thanh Sơn cười.
"Ngươi... ngươi..." Đằng Vĩnh Phàm có chút lắp bắp: "Ngươi đạt tới Chí Cường Giả?"
Viên Lan cũng nói lắp: "Giống như Vũ Hoàng, Tần Lĩnh Thiên Đế?"
Đằng Thanh Sơn gật gật đầu.
Đôi phu thê Đằng Vĩnh Phàm cùng Viên Lan nhìn nhau. Viên Lan sững sờ nói: "Lão nhân, con trai chúng ta sánh ngang với Vũ Hoàng cùng Tần Lĩnh Thiên Đế?" Đôi vợ chồng vốn ở nông thôn này căn bản vô pháp tưởng tượng được, con trai của họ lại có thể đạt tới Chí Cường Chi Cảnh trong truyền thuyết.
Vũ Hoàng, Tần Lĩnh Thiên Đế, Thích Ca Tổ Sư là cái dạng gì? Đó chính là dạng tồn tại được muôn người tôn xưng là thần linh.
Đằng Thanh Sơn có Nội Gia Quyền nhất mạch truyền lại đời sau, lại đạt tới Chí Cường Chi Cảnh, đồng dạng cũng sẽ được người đời tôn là thần linh mà bái tế.
"Ngươi cũng đạt tới cảnh giới như họ?" Đằng Vĩnh Phàm sờ sờ khuôn mặt: "Lão thiên a, Đằng Vĩnh Phàm ta không ngờ lại sinh được một đứa con lợi hại nhường này."
Đám người Đằng Thú, Dương Đông, Tiết Tân bên cạnh cũng kích động như điên.
Mà bên ngoài tòa lầu các tụ tập đại lượng đệ tử Hình Ý Môn lại là hoan hô không ngừng, tiếng hoan hô vang vọng tới tận trời cao. Môn chủ của bọn họ, tổ sư của Nội Gia Quyền nhất mạch bọn họ đạt tới Chí Cường Chi Cảnh, điều này nhất định sẽ giúp cho Nội Gia Quyền nhất mạch lại một lần nữa phát triển mạnh mẽ, đạt tới một cái cấp bậc cực kỳ lớn mạnh.
"Gia gia, ngươi là Chí Cường Giả?" Thanh âm non nớt, thanh thúy của Tú Tú vang lên.
Đằng Thanh Sơn cúi đầu, vừa thấy lập tức ôm chầm lấy Tú Tú.
"Nhưng mà, gia gia, cái gì là Chí Cường Giả?" Tú Tú trừng lớn đôi mắt to ngây ngô, nhìn Đằng Thanh Sơn. Hiển nhiên, với độ tuổi của nàng thì hiện giờ căn bản không hiểu hàm nghĩa của hai chữ "Chí Cường".
"Ha ha." Nhất thời, trong phòng tràn ngập tiếng cười.
......
Trận chiến Bạch Mã Hồ vào ngày mười tám tháng chạp đã qua đi khá lâu, thế nhưng nghị luận về trận đánh mang tính truyền kì đó vẫn liên miên không dứt trên toàn Cửu Châu đại địa. Tại rất nhiều tửu lâu, đều có thể chứng kiến vô số người kể chuyện không ngừng kể lại trận chiến trong con mưa tuyết trên Bạch Mã hồ. Dù sao thì đây cũng là trận đánh đản sinh hai vị Chí Cường Giả!
Cho dù là qua đi vạn năm, mười vạn năm, trận chiến này cũng sẽ được thế gian vĩnh viễn nhớ kĩ.
Không chỉ đơn giản như thế, Vạn Tượng Môn còn sáng tác một quyển sách với tựa đề: "Trên Bạch Mã hồ, bá phong chi chiến."
Dương Châu, Đại Duyên Sơn Hình Ý Môn, bên trong Đông Hoa Uyển.
"Phụ thân, người xem, quyển sách này viết cũng thật là có ý tứ." Hồng Vũ cầm theo một bản thư tịch, đi vào thư phòng, vừa cười vừa nói với Đằng Thanh Sơn.
"Viết như thế nào?" Đằng Thanh Sơn buông bút lông, nở nụ cười.
"Là như thế này."Hồng Vũ cười: "Trong quyển sách này có nói, hơn sáu nghìn năm trước, Vũ Hoàng trở thành Chí Cường Giả. Hơn năm nghìn năm trước, Tần Lĩnh Thiên Đế trở thành Chí Cường Giả. Bốn nghìn năm trước, Thi Kiếm Tiên Lý Thái Bạch trở thành Chí Cường Giả. Hơn hai nghìn năm trước, Thích Ca Tổ Sư trở thành Chí Cường Giả. Hiện giờ lại sinh ra hai vị Chí Cường Giả. Dựa theo thời gian mà tính, cứ hơn một nghìn năm thì lại sinh ra một vị Chí Cường Giả. Mà từ thời đại của Thích Ca Tổ Sư đến nay là khoảng hơn hai nghìn năm. Thế nên nói rằng... gộp lại, vì từ xưa đến nay, đây là lần đâu tiên trong lịch sử đồng thời đản sinh hai vị Chí Cường Giả cùng một lúc."
Đằng Thanh Sơn bật cười: "Gộp lại? Chuyện này mà cũng có thể gộp lại?"
"Bất quá, phụ thân, cái này cũng có chút đạo lý." Hồng Vũ cười nói.
Đằng Thanh Sơn gật gật đầu: "Đúng vậy, quả thật trung bình cứ hơn một nghìn năm lại sinh ra một vị Chí Cường Giả."
"Tốt lắm, ngươi đi luyện quyền trước đi, ta viết xong quyển bí tịch này rồi nói sau." Đằng Thanh Sơn cười nói.
"Vâng thưa phụ thân." Hồng Vũ liền rời đi.
Đằng Thanh Sơn lại tiếp tục soạn thảo bí tịch. Từ sau khi đạt tới Chí Cường Giả, hiểu được đạo lý nguyên thủy của thiên địa, Đằng Thanh Sơn đối với Nội Gia Quyền đã sớm suy tính kĩ càng. Chỉ cần hắn thoáng suy nghĩ một chút là lại có một bản bí tịch hoàn thành. Hắn rốt cuộc cũng đã hiểu được, vì sao Ma Ni Tự lại có nhiều bí tịch như vậy.
Chính bởi vì là Chí Cường Giả nên sáng tác bí tịch thì cũng tương đối dễ dàng.
Từ khi trở thành Chí Cường Giả, Đằng Thanh Sơn thật ra rất nhàn nhã. Bồi tiếp thân nhân, ngẫu nhiên lại viết ra một quyển bí tịch, hoặc là chỉ điểm cho một số tinh anh trọng điểm của Hình Ý Môn. Những người này mỗi khi đối mặt Đằng Thanh Sơn thì đều tỏ ra vô cùng kích động. Đằng Thanh Sơn đã trở thành thần linh trong mắt các đệ tử của Nội Gia Quyền nhất mạch.
Nhoáng cái đã được một năm.
Thanh Châu, Thiên Thần Cung vào ngày mười tám tháng giêng hôm nay bận rộn chăng đèn kết hoa, vui mừng vạn phần. Bởi vì, hôm nay chính là ngày thành thân của Bùi Tuyết Liên cùng Lý Triêu. Ngày đó Bùi Tam nói: "Khi cuộc chiến này chấm dứt, ta rất muốn thấy hai người các ngươi lập gia thất", không ngờ hôm nay lại thành.
Hai người thành thân cũng chính là đại sự của Thiên Thần Cung.
Nhân vật cao tầng của mỗi một mạch dưới trướng Thiên Thần Cung đều tự mình chạy tới, mỗi người đều mang theo trọng lễ. Mà Vũ Hoàng Môn, Doanh thị gia tộc, Quy Nguyên Tông cùng Tuyết Ưng Giáo cũng đều nhận được thiệp mời. Dù sao thì Bùi Tam cũng là một vị Chí Cường Giả trên toàn Cửu Châu đại địa, nữ nhi của hắn thành thân, ai dám không nể tình?
Cho dù là Vũ Hoàng Môn trong quá khứ có thù oán với Thiên Thần Cung cũng không dám sinh sự.
"Doanh thị gia tộc Doanh Hải Đồng đến." Thanh âm từ bộ phận tiếp khách bên ngoài truyền đến, vang vọng toàn bộ Thiên Thần Cung.
"Hải Đồng huynh đệ." Hư Cảnh cường giả đã đến, đương nhiên chú rể Lý Triêu phải tự mình nghênh đón.
"Lý huynh, hôm nay là đại hôn của ngươi a, ngươi như thế nào có thể ở chỗ này a." Nhất thời, tiếng cười tại Thiên Thần Cung vang lên không ngớt, Tiên Thiên cường giả có mặt tại đây cũng không có gì là kì quái, Hư Cảnh cường giả cũng có không ít. Mỗi người ở đây đều là nhân vật xưng bá một phương, thế nhưng ở đây thì lại rất "ngoan".(không ngoan sao được, có Chí Cường Giả ở đây, trừ phi muốn vô quan tài sớm thì làm gì có ai dám "không ngoan")
"Hình Ý Môn Đằng môn chủ đến." Tại bộ phận tiếp tân, thanh âm của người nói đã có phần run rẩy. Hắn cũng không dám trực tiếp hô lên tên Đằng Thanh Sơn.
"Đằng môn chủ."
"Là Đằng Thanh Sơn." Tại đại điện bên trong Thiên Thần Cung, không ít người hạ thấp giọng nghị luận, có vẻ có chút chờ mong.
"Là Thanh Sơn huynh đệ?"
Một đạo thanh âm sang sảng vang lên, từ nãy tới giờ cho dù là tân khách nào đi nữa thì cũng chưa xuất hiện, Bùi Tam giờ này lại tự mình hiện thân, cười cười đi ra bên ngoài đại điện. Chỉ thấy Đằng Thanh Sơn một thân bạch y, cùng với Lý Quân đồng dạng một thân bạch sắc la sam liền giống như một đôi thần tiên quyến lữ đang hướng bên này bay tới.
Bùi Tam từ xa đã chắp tay: "Thanh Sơn huynh đệ."
"Bùi lão ca." Đằng Thanh Sơn cũng cười cười chắp tay.
Trên toàn Cửu Châu đại địa hiện giờ chỉ có hai Chí Cường Giả bọn họ! Tự nhiên là có cảm giác quen thuộc lẫn nhau. Hơn nữa, Bùi Tam cũng nhờ Đằng Thanh Sơn dẫn dắt mà ngộ ra một bước cuối cùng, mà Đằng Thanh Sơn cũng nhờ uy hiếp từ một cước của Bùi Tam mà lĩnh ngộ.
"Đằng môn chủ!"
"Đằng môn chủ!"
Trong khi Đằng Thanh Sơn cùng Bùi Tam sóng vai tiến vào đại điện, toàn bộ tân khách trong đại điện đều đứng dậy hành lễ. Đằng Thanh Sơn cũng mỉm cười gật đầu. Giữa đại điện, một vài người trẻ tuổi đi theo người thân chứng kiến Đằng Thanh Sơn thì lại thực sự kích động, muốn đi lên nói vài câu với Đằng Thanh Sơn nhưng cuối cùng lại không dám.
"Đằng môn chủ thật là trẻ a." Góc trên của đại điện,một thiếu nữ đi theo phụ thân kích động đến thần tình đỏ bừng.
"Đằng môn chủ bước vào Thiên Tiên năm mười bảy tuổi, đương nhiên là nhìn vẫn còn trẻ." Cha nàng ở bên cạnh cười nói.
Đằng Thanh Sơn tự nhiên ngồi ở vị trí đồng chủ tọa, tận mắt quan sát cảnh tượng Bùi Tuyết Liên cùng Lý Triêu thành thân. Lúc này Bùi Tuyết Liên thành thân, Đằng Thanh Sơn cùng Lý Quân đương nhiên phải tới. Dù sao Lý Quân cũng là đồ đệ của Bùi Tuyết Liên, lúc này tới cũng là góp phần làm dịu đi quan hệ giữa song phương. Nếu Đằng Thanh Sơn cùng Bùi Tam đã thành bằng hữu, quan hệ giữa Lý Quân cùng Bùi Tuyết Liên tự nhiên sẽ không còn gì phải ngăn cách nữa.
"Động phòng hoa chúc!" Theo một đạo thanh âm vang lên, Lý Triêu liền nắm tay Bùi Tuyết Liên ly khai đại điện.
"Ha ha ha ha." Bùi Tam không khỏi phát ra từng đợt tiếng cười.
"Bùi lão ca, hiếm khi chứng kiến ngươi cao hứng như vậy." Đằng Thanh Sơn cười nói.
"Tuyết Liên thành thân, ta coi như cũng đã chấm dứt một phần tâm tư." Bùi Tam nhìn về phía Đằng Thanh Sơn. Trong khi hai người nói chuyện, đã đem không gian ngăn cách không cho người khác nghe thấy.
"Thanh Sơn, ta định ngày mai sẽ Phá Toái Hư Không rời đi Cửu Châu thiên địa."
"Ngày mai?" Đằng Thanh Sơn chấn động. Nhanh như vậy đã rời đi?
"Nếu không vướng phải chuyện thành thân của nữ nhi, chỉ sợ là sau khi đạt tới Chí Cường Giả một đoạn thời gian thì ta đã rời đi rồi. Hiện giờ đại sự đã thành, ta cũng không còn gì vướng bận nữa. Ta thực sự rất muốn biết, bên ngoài Cửu Châu là cái dạng địa phương như thế nào. Đại Vũ(Vũ Hoàng hoặc Hán Vũ Đế), Doanh Chính(Tần Lĩnh Thiên Đế hoặc Tần Thủy Hoàng), Lý Thái Bạch(Thi Kiếm Tiên hoặc Thi Tiên), những người này đã tới nơi nào." Hai tròng mắt Bùi Tam xẹt qua một tia chờ mong.
Trong lòng Đằng Thanh Sơn cũng dâng lên sự tò mò: "Đúng vậy, sau khi Phá Toái Hư Không là cái gì đây?"
Ban đêm, Đằng Thanh Sơn cùng Lý Quân cũng không quay về Hình Ý Môn mà ở lại Thiên Thần Cung.
Dù sao, biết tin Bùi Tam muốn Phá Toái Hư Không rời đi, Đằng Thanh Sơn tự nhiên cũng muốn đưa tiễn.
"Thanh Sơn." Lý Quân nắm chặt cánh tay Đằng Thanh Sơn, dò hỏi: "Bùi Tam chuẩn bị Phá Toái Hư Không rời khỏi Cửu Châu thiên địa, huynh có đi cùng hắn không?"
"Đừng nghĩ bậy." Đằng Thanh Sơn nhẹ nhàng ôm lấy Lý Quân: "Cho dù là bức ta đi thì ta cũng không đi. Bên ngoài Cửu Châu thiên địa, sao có được thê tử cùng hài tử tốt đẹp nhường này được chứ."
Lý Quân cười khúc khích: "Đã là Chí Cường Giả mà miệng lưỡi vẫn còn trơn tru như vậy." Đằng Thanh Sơn cười cười,cũng không nói gì nhiều.
"Đúng rồi, Thanh Sơn, huynh nói xem..." Lý Quân nhăn mày: "Sau khi Phá Toái Hư Không thì Chí Cường Giả sẽ đi đâu?"
"Ta cũng không biết." Đằng Thanh Sơn lắc lắc đầu: "Ta đã từng xem qua một tấm bia đá do Lý Thái Bạch lưu lại, hắn đồng dạng cũng không hề biết. Đây là một con đường không biết trước được, nếu không tự mình đi một chút căn bản không biết đường đi như thế nào. Nhưng một khi đã bước vào con đường này thì chính là một đi không trở lại."
Lý Quân gật gật đầu.
Trong lịch sử, không một vị Chí Cường Giả nào có thể trở về.
"Ngủ đi, đừng có nghĩ loạn lên nữa." Đằng Thanh Sơn nhẹ giọng cười nói.
Đêm qua đi, trời lại sáng.
Tại bãi đất trống bên trong hậu viện Thiên Thần Cung, hai vợ chồng Đằng Thanh Sơn cùng Bùi Tuyết Liên, Lý Triêu mới thành thân đều đứng ở đó. Nhưng Bùi Tam hôm nay sẽ Phá Toái Hư Không thì lại không có mặt.
"Đó là cấm địa do cha ta đặt ra, bất luận kẻ nào cũng không được phép đi vào." Bùi Tuyết Liên nhìn cánh cửa hậu viện: "Ta chỉ biết đó là một lăng mộ, nhưng lại không biết là của ai."
"Nàng không cần phải nghĩ nhiều như vậy." Lý Triêu ở bên cạnh cười nói: "Trước khi nàng sinh ra cũng như trước khi nhận ta làm đồ đệ, sư phụ khẳng định đã trải qua một sự tình nào đó. Mỗi người đều có một vài bí mật, đừng suy nghĩ nhiều."
Đằng Thanh Sơn cùng Lý Quân lẳng lặng chờ đợi bên cạnh.
Một lát sau.
Bùi Tam một thân hắc y từ sau phiến đại môn đi ra, hướng về phía mọi người cười cười: "Thanh Sơn huynh đệ, đã để ngươi phải đợi lâu rồi."
"Không vội." Đằng Thanh Sơn cười nói.
"Tuyết Liên." Bùi Tam nhìn nữ nhi của mình.
Bùi Tuyết Liên nhịn không được liền nhào vào trong lòng phụ thân. Nàng biết... một khi phụ thân rời đi thì sẽ vĩnh viễn không trở về. Ôm lấy nữ nhi, mặc cho nàng khóc trong lồng ngực, ánh mắt Bùi Tam âm ỷ có chút nước mắt. Dù sao đây cũng là nữ nhi do hắn tự tay nuôi lớn.
"A Triêu." Bùi Tam nhìn về phía Lý Triêu, cưới nói: "Ta giao Tuyết Liên cho ngươi, đừng làm cho ta phải thất vọng."
"Sư phụ, xin người cứ yên tâm." Lý Triêu tự tin nói.
Bùi Tam vừa lòng gật đầu. Hắn nhìn Lý Triêu lớn lên, đối với tính cách của Lý Triêu hắn rất rõ ràng.
"Ân." Bùi Tam nhìn về phía đệ tử Tô Mộng Đặc, Thú Vương Ô Hầu, cùng với đệ đệ Bùi Hạo: "Lão ngũ,ta phải đi rồi."
Bùi Hạo khẽ gật đầu, than thở nói: "Đám người đại ca đều đã đi rồi, nếu bọn họ có thể biết Tam ca ngươi đạt tới Chí Cường Chi Cảnh thì nhất định sẽ rất vui vẻ."
Bùi Tam gật gật đầu, nhưng tâm tình cũng rất phức tạp. Dù sao, thân nhân của hắn cũng đều đã liên tiếp qua đời.
"Tốt lắm, không nói nhiều nữa." Bùi Tam nhìn về phía Bùi Tuyết Liên cùng Lý Triêu: "A Triêu, binh khí cùng chiến giáp ta đều để lại. Riêng Chí Cường Chiến Giáp thì ta giao cho ngươi bảo quản."
Lý Triêu gật gật đầu.
"Phụ thân, ngươi Phá Toái Hư Không thì sẽ đi đâu.Ta... ta..." Bùi Tuyết Liên định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không biết nên nói như thế nào.
"Ngươi cứ hỏi Thanh Sơn huynh đệ, cho dù là Chí Cường Giả cũng không biết sau đó sẽ là cái gì." Bùi Tam cười nói: "Tốt lắm, bí tịch, Chí Cường Chiến Giáp... ta đều để lại. Ta chỉ mang theo một thân bố y, cùng với cái tiểu đỉnh vẫn luôn theo ta từ trước tới giờ này." Bùi Tam từ trong lồng ngực lấy ra một cái hắc sắc tiểu đỉnh cơ hồ giống như đúc với cái của Đằng Thanh Sơn: "Kiếp trước kiếp này nó vẫn theo ta, bảo vật có linh, cho dù ta có cho các ngươi thì nó cũng sẽ tự động rời đi. Nếu ta Phá Toái Hư Không mà nó không rời đi, vậy thì coi như là một người bạn đồng hành đi vậy."
Đằng Thanh Sơn gật gật đầu.
Hắn hiểu được ý tứ của Bùi Tam. Kiếp trước của Bùi Tam chính là Hạng Phàm Trần, sở hữu hắc sắc tiểu đỉnh. Sau khi chuyển thế thì hắc sắc tiểu đỉnh vẫn đi theo hắn.
"Thanh Sơn huynh đệ, ta phải đi rồi. Ta hỏi lại một lần cuối cùng, ngươi có bằng lòng cùng ta ly khai Cửu Châu thiên địa, cùng ta xông xáo thế giới bên ngoài hay không?" Bùi Tam nhìn Đằng Thanh Sơn.
Sắc mặt Lý Quân khẽ biến.
Đằng Thanh Sơn cười nhìn Bùi Tam, sau đó quay đầu lại nhìn thê tử. Nhìn khuôn mặt lo lắng của thê tử, Đằng Thanh Sơn nắm lấy tay nàng, cười nói với Bùi Tam: "Bùi lão ca, đối với ta mà nói, không quản là địa phương nào đi nữa thì cũng không thể quan trọng bằng nhà của ta tại Cửu Châu đại địa được."
"Không quản là địa phương nào đi nữa cũng không thể quan trọng bằng?" Bùi Tam lắc đầu thở dài: "Quên đi, đợi đến thời hạn năm trăm năm thì ngươi cũng phải đi thôi. Thanh Sơn huynh đệ, ta đi trước một bước."
Bùi Tam lập tức xoay người, tay phải chuyển thành chưởng đao, hỗn độn nguyên thủy lực lập tức quán thâu vào tay phải. Hắn đột ngột quơ lên một cái!
Tê lạp~~
Nhất thời, phía trước hắn liền xuất hiện một cái Hắc động cao chừng ba trượng. Không gian bên trong tối như mực, căn bản không thể nhìn thấy cái gì.
"Người ta là loã lồ đến, loã lồ đi, ta là mang theo Cửu Châu đỉnh sinh ra, mang theo Cửu Châu đỉnh rời đi. Ha ha..." Bùi Tam cười lớn, từng bước từng bước tiến vào bên trong Hắc động. Sau đó, Hắc động nhanh chóng nhỏ lại, cho đến khi hóa thành một cái điểm đen, cuối cùng liền hoàn toàn biến mất.
"Phụ thân!" Bùi Tuyết Liên thống khổ hô lên một tiếng, quỳ xuống.
"Sư phụ!" Lý Triêu, Tô Mộng Đặc, Thú Vương Ô Hầu cũng đều quỳ xuống.
Đằng Thanh Sơn cùng Lý Quân vẫn đứng ở đó.
"Thanh Sơn, Bùi Tam nói tới khi ngươi năm trăm tuổi thì cũng phải rời đi?"
"Ân, đúng vậy..."
Đằng Thanh Sơn gật đầu: "Chí Cường Giả không có khả năng vĩnh viễn sống ở Cửu Châu, nhiều nhất là tới năm trăm tuổi là phải rời khỏi Cửu Châu thiên địa. Nếu không, cho dù ta không đi thì Cửu Châu thiên địa cũng sẽ đuổi ta đi. Đây là quy tắc của thiên địa. Đến lúc đó, ta cũng sẽ giống như Bùi Tam, rời khỏi Cửu Châu. Chỉ sợ đến lúc đó, ta cũng sẽ mang theo tiểu đỉnh." Biểu tình Đằng Thanh Sơn lập tức đại biến.
"Thanh Sơn, sao vậy?" Lý Quân bị biểu tình của Đằng Thanh Sơn làm cho kinh sợ.
Đằng Thanh Sơn vung tay lên,rất dễ dàng làm xuất hiện một cái Hắc động tối đen như mực.
Đằng Thanh Sơn gắt gao nhìn chằm chằm Hắc động thần bí, lầm bầm nói: "Ta trước giờ vẫn không biết làm thế nào mà Cửu Châu Đỉnh lại có thể xuất hiện tại thế giới kiếp trước. Bây giờ thì ta đã hiểu..."
"Thanh Sơn, Thanh Sơn?" Lý Quân bị biểu tình của Đằng Thanh Sơn hù dọa.
Đằng Thanh Sơn nhìn về phía Lý Quân, cười nói: "Tiểu, chỉ sợ ta đã biết sau khi Phá Toái Hư Không là sẽ đi về đâu rồi!"
--------------------------------
chấn thiên động địa: rung trời chuyển đất.
Quan Tiết Kỹ: kỹ thuật của các đốt ngón tay.
--------------------------------
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cửu Đỉnh Ký.