Chương 1: Đằng Thanh Sơn


Số từ: 4961
Nguồn: webtruyen
Trên lầu hai của Trà xan thính (phòng trà nhưng lại phục vụ cả đồ ăn) rất yên tĩnh, tiếng âm nhạc dịu dàng vang lên giống như làn nước nhẹ chảy qua khiến cho lòng người cảm giác thoải mái. Trên tầng hai của Trà xan thính khách nhân không có nhiều, ước chừng chỉ có mười mấy người. Từng nhóm hai ba người đều rất tự giác hạ thấp âm thanh đàm luận chủ đề của từng người. Nơi cầu thang đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, khiến cho một số khách nhân không tự chủ được liền đưa mắt nhìn về phía đó.
Một thiếu nữ dáng người thanh thuần mặc quần bò, áo phông Polo trắng buộc tóc đuôi ngựa đi cùng một thiếu phụ dáng người cao ráo cắt tóc ngắn mặc trang phục màu tím bước lên tầng hai của Trà xan thính.
Trong Trà xan thính có không ít người ánh mắt sáng lên.
"Nhìn hai vị mĩ nữ kìa! Đặc biệt là vị mĩ nữ mặc đồ tím. Chậc chậc, ta học đại học tại Tô Châu bốn năm, lần này vừa mới trở về không ngờ An Nghi huyện thành của chúng ta lại có một đại mĩ nữ như vậy. Thật là thục nữ a, cô bên cạnh mặc dù còn non nớt một chút nhưng cũng là thanh thuần mỹ lệ a. "
"Hầu tử, mĩ nữ có đẹp đến mấy thì cũng là của người khác, đừng có lại nằm mơ nữa."
"Hắc, đại ca đừng có đả kích đệ mà. Đúng rồi, mĩ nữ tóc ngắn dáng người cao ráo là ai nhỉ. Đệ đến giờ cũng hơn hai mươi tuổi đầu rồi nhưng cô này tuyệt đối nằm trong top ba của toàn bộ nữ nhân đệ đã nhìn qua. Ngũ quan đó, khí chất đó ... thật là chấn động lòng người. "
"Hầu tử, ta nói cho mà biết. Vị mĩ nữ đó tên là "Lâm Thanh", chính là một đại nhân vật bối cảnh rất lớn. Hai ngày trước chúng ta nhìn thấy chiếc xe Land Rover trị giá hai trăm vạn chính là của cô ta. Chỉ tính riêng tại An Nghi huyện thành cô ta đã đứng tên một tòa tửu điếm, hai tòa trà lâu. Chút sản nghiệp tại huyện thành của chúng ta chỉ là một bộ phận nhỏ trong những sản nghiệp của người ta mà thôi. "
"Lợi hại như vậy?" gã thanh niên có biệt hiểu "Hầu tử" không thể không trợn mắt lè lưỡi.
An Nghi huyện thành chính là một huyện thành rất bình thường nằm trong địa giới của Giang Tô, chiếc xe Land Rover trị giá hai trăm vạn mà chạy trong tiểu huyện thành thì quả là đáng tròn mắt.
"Lâm tiểu thư, gian phòng của cô chúng tôi đã chuẩn bị xong, xin mời đi theo tôi." Phục vụ viên tầng hai của Trà xan thính lập tức hướng tới hai vị mĩ nữ nói.
Hai vị mĩ nữ này dưới ánh mắt tò mò của không ít người ở đây chậm rãi đi theo phục vụ viên tiến vào phòng VIP, sau đó của phòng đóng kín lại.

Trong phòng.
Lâm thanh tùy ý gọi một bình trà rồi cho phục vụ viên lui xuống.
"Lâm thư, vài ngày này hôm nay ngày nào tỷ cũng đến đây, hơn nữa đều cố định phòng Vip này. Ha ha, tâm tư Tư Mã Chiêu của tỷ, ai ai cũng biết." Thiếu nữ tóc đuôi ngựa cười cười nhìn ra ngoài cửa sổ, đối diện cửa sổ chính là một cô nhi viện.
Khoảng sân trống trước cô nhi viện chỉ có vài nhân viên đang cùng các cô nhi vui đùa.
"Tiểu ny tử này." Lâm Thanh không thể phì cười mắng một tiếng. Nhưng mắt Lâm Thanh vẫn là chốc chốc nhìn xuyên qua cửa sổ hướng phía dưới cô nhi viên, ánh mắt tìm kiếm chốc lát tựa hồ không phát hiện được mục tiêu cần tìm nên mang theo chút tiếc nuối.
"Quái! Sao phía trước cô nhi viện lại không nhìn thấy bóng dáng của Đằng Thanh Sơn nhỉ, hôm nay sao hắn lại không đến? Hắn không biết Lâm thư của chúng ta tại đây khổ sở chờ hắn à?". Thiếu nữ tóc đuôi ngựa cố ý cảm thán một tiếng.
"Được rồi A Mẫn, đừng có ở đây phá nữa." Lâm Thanh mỉm cười.
Thiếu nữ tóc đuôi ngựa "Tiếu Mẫn" gật đầu, lập tức nghi hoặc hỏi:" Lâm thư, cuối cùng muội cảm thấy Đằng Thanh Sơn này rất thần bí. Lần đó chúng ta đến dãy Đại Hưng An leo núi Lâm thư ngộ hiểm, Đằng Thanh Sơn đã cõng tỷ đi gần hai mươi dặm đường núi. Đó chính là đường núi a. Đằng Thanh Sơn này thể lực thật tại quá đáng sợ."
"Hắn rất thần bí." Lâm Thanh cũng gật đầu.
Lâm Thanh còn nhớ rõ ràng tình cảnh lúc đó cùng Đằng Thanh Sơn gặp mặt.
Lần đó Lâm Thanh và vài người đồng đạo bằng hữu đi về phía Đông Bắc, đến dãy Đại Hưng An thám hiểm du lịch.
Là những thanh niên ưa mạo hiểm, nhóm của Lâm Thanh đương nhiên không đi theo đường mòn du lịch an toàn. Lúc đó bọn họ thuê một dân bản địa làm người dẫn đường, tiến đến một vài khu vực không được công khai với bên ngoài tiến hành thám hiểm.
Nào biết ...
Rừng núi hoang vắng không có dấu chân người quả là đáng mê người, Lâm Thanh bị một con chim lạ hấp dẫn, bởi vì muốn chụp ảnh con chim này trong lúc vô ý đã tách ra, kéo dài khoảng cách với đồng đội. Cho đến khi Lâm Thanh sực tỉnh lại thì làm sao cũng tìm thấy nhóm của mình nữa.
Trong rừng núi hoang vu điện thoại di động căn bản không có tín hiệu, lại không thể cùng nhóm liên hệ.
Dưới tình huống này cho dù gọi trời trời không thấy, gọi đất đất không linh, Lâm Thanh chỉ có thể cắn răng một mình tìm đường trở về. Ai ngờ trên đường về mà lại gặp một nhóm săn trộm trong dãy núi Đại Hưng An. Những kẻ săn trộm này nhìn thấy trang phục của Lâm Thanh liền đoán ra đại khái.
Rừng thiêng nước độc, Lâm Thanh lại xinh đẹp như vậy. Đám người này tại trong núi đã một đoạn thời gian không động đến nữ nhân, nhìn thấy Lâm Thanh hoóc môn nam tính liền mãnh liệt trỗi dậy, không do dự nhiều liền lập tức động thủ. Lâm Thanh tính cách rất cứng rắn liền lập tức liều mạng phản kháng.
Có điều Lâm Thanh chỉ là một nữ nhân sao có thể đấu lại năm vị đại nam nhân.
Lâm Thanh tất nhiên là bị vài tên săn trộm đánh thụ thương, mắt nhìn bản thân sắp bị làm nhục Lâm Thanh đã cảm thấy tuyệt vọng thì Đằng Thanh Sơn, người một thân một mình trong dãy núi Đại Hưng An xuất hiện. Đằng Thanh Sơn xuất thủ nhanh như chớp, vốn bị thương nên Lâm Thanh còn chưa kịp nhìn rõ thì năm tên đại hán đã ngã lăn ra đất hôn mê bất tỉnh.
"Ư … " Hồi ức lại sự việc lúc đó Lâm Thanh không nhịn được ư lên một tiếng, trên mặt chính là xuất hiện nụ cười,
"Vậy mà lúc đó Đằng Thanh Sơn còn muốn cho ta một mình đi về, may mắn hắn còn không quá tàn nhẫn, cuối cùng cõng ta trở về." Trong đầu Lâm Thanh hiện lên từng màn cảnh tượng lúc đó, Lâm Thanh nằm trên lưng của Đằng Thanh Sơn giống như con thuyền nhỏ bập bềnh về đến bến cảng. Mặc kệ đường núi gập ghềnh như thế nào Lâm Thanh vẫn thấy cảm giác trong lòng yên tĩnh.
Đi suốt hai mươi dặm đường núi gập ghềnh, Đằng Thanh Sơn vẫn cõng Lâm Thanh trên lưng về đến nơi.
Người bình thường đi hai mươi dặm đường núi đã đủ mệt lắm rồi, càng không nói cõng một người trên lưng. Hơn nữa còn là tại núi Đại Hưng An nơi vắng vẻ này, dù là ưu tú lính đặc chủng cũng sợ rằng cũng không chịu nổi.
Sau khi thần bí thanh niên Đằng Thanh Sơn và Lâm Thanh hai người tại dãy núi Đại Hưng An chia tay, Lâm Thanh vốn cho rằng khó có thể lại nhìn thấy Đằng Thanh Sơn, ai biết tại An Nghi huyện thành này vậy mà lại gặp hắn.
"Đằng Thanh Sơn ... " Lâm Thanh còn đang chìm đắm trong hồi ức.
"Lâm thư, nhìn kìa. Đằng Thanh Sơn đã xuất hiện!" Thanh âm của nữ hài tóc đuôi ngựa "Tiếu Mẫn" vang lên khiến cho Lâm Thanh bị đánh thức, nàng quay đầu thuận theo cửa sổ hướng phía dưới nhìn lại.
Đối diện cửa sổ chính là một cô nhi viện, tên đầy đủ là "Hoa Hân nhi đồng cô nhi viện". Lâm Thanh và Tiếu Mẫn xuyên qua cửa sổ có thể nhìn thấy rõ ràng khoảng sân của cô nhi viện. Một thanh niên tóc ngắn đeo kính, mặc y phục bình thường đang mang theo một chậu lớn đựng đầy táo đi đến khoảng sân của trước cô nhi viện.
"Oa! Táo"

Ăn táo thôi."
"Nhanh xếp hàng ăn táo."
"Không cần loạn, cậu đứng sau tớ. Xếp hàng nào!"
Vốn các hài tử đang chơi đùa liền lập tức vây đến, đồng thời rất tự giác xếp thành hai tiểu đội.
Hoa Hân nhi đồng cô nhi viện mỗi ngày vào buổi sáng đều cung cấp cho những cô nhi này một cốc sữa, buổi chiều là một chút trái cây. Những cô nhi này bình thường cũng không có gì ăn vặt vì vậy trái cây buổi chiều vô cùng hấp dẫn bọn họ.
"Cám ơn Đằng thúc thúc."
Những hài tử đáng yêu này được chia những quả táo chín hồng đều rất thông minh hét một tiếng.
Thanh niên tóc ngắn nghe thấy trên mặt hiện lên nụ cười, trong tay không ngừng phát trái cây.
...
Trong phòng VIP của Trà xan thính, Lâm Thanh và Tiểu Mẫn hai người nhìn xuyên qua cửa sổ quan sát thanh niên tóc ngắn phân phát trái cây.
"Lâm thư, tỉ nhìn xem Đằng Thanh Sơn gia hỏa đó cười vui vẻ biết bao. Xem ra hắn rất yêu thích tiểu hài tử à." Tiếu Mẫn cảm thán nói.

Hắn rất yêu thích tiểu hài tử, nếu không cũng không có đến cô nhi viện này làm công miễn phí như vậy." Lâm Thanh ánh mắt hoàn toàn ngưng tụ tại trên thân của thanh niên tóc ngắn Đằng Thanh Sơn. Đằng Thanh Sơn đối đãi những cô nhi đó với nụ cười chân thành đã hoàn toàn hấp dẫn nàng. "Tiếu Mẫn, tỷ đột nhiên muốn làm một việc."
"Làm việc gì?" Tiếu Mẫn ánh mắt sáng lên.
Lâm Thanh cảm thán một tiếng: " Hoa Hân lão thái thái dựa vào sức lực của một người mà duy trì cô nhi viện này gần ba mươi năm, rất đáng kính trọng và khâm phục ... Tỷ chuẩn bị đóng góp một trăm vạn. Muội đến gặp người của cô nhi viện nhé."
Giờ đây Hoa Hân lão thái thái đã quá tám mươi tuổi, chính là Viện trưởng của Hoa Hân nhi đồng cô nhi viện.
"Đó chính là việc tốt." Tiếu Mẫn vui mừng nói.
...
Lúc này thanh niên tóc ngắn Đằng Thanh Sơn cũng đang không ngừng phân phát táo, đại bộ phận hài tử đều đã lĩnh táo và bắt đầu ăn.
"Nhỏ thế!". Một hài đồng tóc hơi quăn nhìn xem quả táo trong tay mình, lại nhìn xem quả táo trong tay những người khác, phát hiện quả táo của bản thân nhỏ hơn hẳn. Cô nhi viện này mua táo đương nhiên là không có khả năng mỗi quả đều có kích cỡ giống nhau, vì vậy các hài tử cầm trái cây cũng có kích cỡ không giống nhau.
Có điều tiểu hài tử lại thích so sánh! Tựa hồ … hơi nhỏ hơn một chút thì bản thân liền thấy chịu thiệt.
"Ca, trái cây của đệ nhỏ nhất. Trái cây của huynh lớn hơn của đệ nhiều, gần lớn gấp đôi rồi." Hài đồng tóc quăn này nói với một hài đồng có vẻ cường tráng đứng bên cạnh.
"Ừ, hôm nay bụng của huynh không thoải mái, lớn như vậy huynh cũng ăn không hết, đổi với đệ nhé." Hài đồng cường tráng này cười nói. Đôi mắt đen nhánh của hài đồng tóc quăn sáng lên, liền nói:" Thật à?" Miệng nói như vậy nhưng ánh mắt nó chính là lại hướng về quả táo to đùng trong tay anh của nó.
"Còn có thể giả chắc?" Hài đồng cường tráng liền cười, cầm lấy quả táo trong tay của đệ đệ rồi đưa quả táo lớn trong tay mình cho nó.
Lúc này Đằng Thanh Sơn đã phân phối xong, vừa vặn nhìn thấy cảnh này.
"Hai huynh đệ này ..." Ánh mắt của Đằng Thanh Sơn như ẩn như hiện, trong đầu không khỏi hiện lên một cảnh tượng đã rất lâu rồi.
Đó là rất lâu trước đây vào một ngày ba mươi Tết.
Bên ngoài hoa tuyết lất phất bay, tiếng pháo không ngừng vang lên. Tại trong một gian phòng trống trải, một đám lớn hài tử cũng đều hoan hô vây quanh một vị lão nãi nãi khoảng sáu mươi tuổi.
"Mọi người đều có, đều có. Từng người một thôi." Lão nãi nãi đầu tóc bạc trắng này từ tường nhìn đám hài tử này, hướng mỗi hài tử phát cho ba cái kẹo đường hình con thỏ lớn. Tại thời gian xa xôi đó, thời gian cùng khổ đó, mỗi khi năm mới có thể sở hữu kẹo đường hình con thỏ đã là rất không tệ rồi.
"Cám ơn nãi nãi."
Một đám hài tử hoan hô kêu lớn, đứa nào cũng kích động đón lấy kẹo đường.
Bọn họ cả năm chưa được ăn lại kẹo đường rồi, lúc đó sao còn có thể nhịn được. Ai cũng đều vui vẻ ăn, còn kích động kêu lên.
"Ca." Một hài đồng mặc áo bông cũ kĩ, vá chằng vá đụp, chu môi nhìn đại ca của mình.
"Làm sao vậy Thanh Hà?". Hài đồng bên cạnh thân hình cao hơn một chút, cũng mặc quần áo cũ kĩ như vậy nghi hoặc nhìn lại.
"Đệ, đệ ăn hết kẹo rồi, ngon quá mà... Mới có một lát mà đệ đã ăn hết." Nói xong hài đồng được gọi là Thanh Hà này nhìn những hài tử khác vẫn đang ăn mà thèm chảy nước miếng. Hài đồng cao hơn một chút cúi đầu nhìn hai chiếc kẹo đường trong tay mình.
"Ừ, Thanh Hà. Lấy mà ăn này." Hài đồng cao hơn một chút nói.
"Ca, huynh không ăn à?" Thanh hà có chút do dự.
"Huynh đau răng." Hài đồng cao một chút cười nói. "Vừa rồi huynh ăn một cái thì thấy đau răng khó chịu quá! Cho đệ này. Đúng rồi, nhớ... khi ăn kẹo đệ đừng có nhai. Giống đệ như vậy nhai nát ra người khác một cái còn chưa ăn xong đệ đã ăn xong cả ba cái rồi."
"Vâng! Đệ biết rồi ca. Ca đối với đệ tốt nhất." Thanh Hà cười hi hi. " Nhưng, hai cái kẹo này đệ và ca ca mỗi người một cái nhé."
Hài đồng cao hơn một chút cúi đầu nhìn, hiển nhiên nó cũng chỉ là hài tử, không nhịn được kẹo đường quyến rũ, gật đầu: "Ừ, chúng ta mỗi người một cái."
...
"Mỗi người một cái." Đằng Thanh Sơn thấp giọng lẩm bẩm nói. " Thanh Hà, hai mươi năm rồi, cũng đã hai mươi năm rồi nhỉ."
Lúc đó tiếng bước chân vang lên, Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy một vị lão nãi nãi đầu tóc bạc trắng đang được một phụ nữ dìu, hướng nơi này bước tới.
"Viện trưởng nãi nãi!"
"Chào Viện trưởng nãi nãi"
Một đám cô nhi lập tức hưng phấn kêu lên, còn vị lão nãi nãi đầu tóc bạc trắng cũng cao hứng cười tựa như đóa hoa đang nở rộ.
"Viện trưởng nãi nãi." Đằng Thanh Sơn sững người. Vị viện trưởng nãi nãi này và vị lão nãi nãi chiếu cố hắn và đệ đệ trong ký ức nháy mắt hợp lại thành một. "Đã hai mươi năm rồi, nãi nãi năm nay chắc cũng phải tám mươi ba tuổi rồi." Đằng Thanh Sơn kích động khiến thân thể cũng hơi run rẩy.
Nhưng mà nháy mắt hắn liền thu liễm tâm tình, khôi phục lại sự bình tĩnh.
Viện trưởng, tiểu hỏa tử này là Đằng Thanh Sơn chủ động đến chỗ chúng ta làm việc miễn phí, đã đến đây được sáu ngày rồi. Tiểu tử này nhanh nhẹn chăm chỉ và rất thông minh." Người phụ nữ đó cười nói.
"Đằng Thanh Sơn?" Vị lão nãi tuổi đã quá tám mươi, đầu tóc bạc trắng này mỉm cười nhìn Đằng Thanh Sơn.
"Thanh Sơn, cậu giúp tôi chiếu cố Viện trưởng một chút. Tôi vào bếp chuẩn bị bữa tối một chút cho các hài tử … " Phụ nữ này cười nói.
"Yên tâm, Lưu di." Đằng Thanh Sơn cười nói.
"Viện trưởng, cháu đi trước." Phụ nữ này và viện trưởng nói một tiếng, còn Đằng Thanh Sơn rất tự nhiên tiến lên giúp đỡ dìu Viện trưởng nãi nãi. Vị lão thái thái này nhìn Đằng Thanh Sơn cười đầy vẻ hiền từ:" Thanh Sơn, cậu năm nay hai mươi ba tuổi đúng không? Tôi đã nhìn qua tóm tắt lý lịch của cậu."
"Vâng, cháu vừa mới tốt nghiệp đại học." Đằng Thanh Sơn gật đầu nói.
"Vừa nhìn cậu là tôi đã biết không làm qua việc nặng bao giờ. Vài ngày này tại chỗ tôi chịu khổ phải không?" Viện trưởng nãi nãi cười hỏi.
"Không có, cháu làm việc rất cao hứng." Đằng Thanh Sơn dìu viện trưởng, mỉm cười nói.
Viện trưởng nãi nãi cảm thán nói:" Thực sự mà nói, Thanh Sơn, nhìn thấy cậu tôi cảm thấy rất thân thiết, không nhịn được lại nghĩ đến rất lâu trước đây. Trong cô nhi viện này có một cô nhi, khoảng tám tuổi thì phải. Lúc đó cô nhi viện điều kiện rất kém, cũng chỉ có tôi và đứa con gái lớn chiếu cố các hài tử. Lúc đó trong các hài tử tại cô nhi viện có một đôi thân huynh đệ, một gọi là Thanh Sơn, một gọi là Thanh Hà. Tên này vẫn là tôi đặt cho bọn họ. Cậu cũng tên là Thanh Sơn ... đây thật là duyên phận."
Đằng Thanh Sơn trong lòng run lên, lại gật đầu:" Vâng, là duyên phận."
"Nhưng Thanh Sơn đã được người khác nhận nuôi, rời khỏi cô nhi viện cũng đã hai mươi hai năm rồi. Giờ cũng chắc phải hai mươi chín tuổi, lớn hơn cậu nhiều. Nói không chừng nó cũng đã kết hôn sinh con rồi." Viện trưởng nãi nãi cảm thán nói." Hài tử đó rất thông minh, cũng không biết hiện tại nó thế nào. Thân thể này của tôi càng ngày càng không ổn, nếu như có thể lại nhìn thấy Thanh Sơn hài tử này một lần thì tốt biết mấy."
Đằng Thanh Sơn không nhịn được trong lòng run lên:" Tin rằng Viện trưởng nãi nãi nhất định sẽ được như nguyện."
Thanh Sơn, Thanh Hà là một đôi huynh đệ, vừa sinh ra không lâu đã bị người ta vứt tại trước cửa cô nhi viện. Lúc đầu vị Viện trưởng Hoa Hân cũng vừa mới mở cô nhi viện này. Thanh Sơn, Thanh Hà có thể nói là nhóm cô nhi sớm nhất. Hơn nữa, Viện trưởng "Hoa Hân nãi nãi" vất vả từ từ nuôi đôi huynh đệ này lớn lên. Cảm tình đương nhiên cũng rất sâu đậm.
...
Lâm Thanh và Tiểu Mẫn quan sát Đằng Thanh Sơn tại cô nhi viện. Đằng Thanh Sơn trước tiên là đi cùng viện trưởng nãi nãi, sau này cũng là đi cùng các hài tử vui đùa. Từ đầu đến cuối không thấy hắn có chút nào bực mình. Các hài tử hiển nhiên cũng rất quý vị Đằng thúc thúc này. Sau đó Đằng Thanh Sơn đưa các hài tử đến thực đường (phòng ăn) ăn tối.
"Lâm thư, hắn đã ra." Tiểu Mẫn lập tức nói.
Chỉ thấy Đằng Thanh Sơn từ cửa của cô nhi viện đi ra, Lâm Thanh lập tức xuyên qua cửa sổ hét lên nói: "Đằng Thanh Sơn!"
Đằng Thanh Sơn lúc này mới ngẩng đầu lên.
"Lên đây ngồi một lát." Lâm Thanh cười nói. Nàng rất rõ Đằng Thanh Sơn nhất định là đã ở tại nhà bếp ăn qua bữa tối, bởi vì ... vài ngày trước nàng đã từng mời Đằng Thanh Sơn vài lần, Đằng Thanh Sơn cũng chỉ là hai lần đến đây cũng nàng nói chuyện phiếm mà thôi.
Đằng Thanh Sơn cười lắc đầu:" Thôi, hôm nay tôi còn có chuyện, sau này có thời gian thì gặp lại sau nhé."
"Vậy cũng được." Lâm Thanh có chút thất vọng nhưng vẫn cười nói.
Lâm Thanh và Tiếu Mẫn nhìn hình bóng Đằng Thanh Sơn dần rời khỏi.
"Lâm thư, Đằng Thanh Sơn này thật là không nể mặt. Lâm thư đại mĩ nữ này tự thân mời hắn mà hắn cũng không đáp ứng." Tiếu Mẫn cười nói.
"Được rồi, đi thôi. Đến chỗ tỉ ăn tối nhé." Lâm Thanh đứng lên, cùng Tiếu Mẫn rời khỏi gian Trà xan thính này.

Trong sân một căn nhà của nông dân tại ngoại thành An Nghi huyện.
Trong khoảng sân trống trải, Đằng Thanh Sơn cởi trần lại không đeo kính. Khi đeo kính thì Đằng Thanh Sơn hiện ra ôn hòa khiêm nhường nhưng khi bỏ kính ra lại hiện lên trầm ổn kiên nghị.
Lúc này Đằng Thanh Sơn đang cởi trần, đứng thế Hình Ý tam thể thức.
Hắn thót bụng ưỡn ngực, tay mô phỏng hình vuốt hổ, lòng bàn chân giống như đang lướt đi trên đất bùn. Đằng Thanh Sơn cả người đứng tại đó khiến cho người khác cảm giác như có một tọa núi lớn đứng tại đó. Bất kể là hắn tiến tới trước, quay người hay là xuất quyền thì đều khiến cho tinh thần của người khác cảm giác đến không thể rung động quả núi này.
"Hô! "Hô!"
Trong không khí truyền đến tiếng gió rít.
Một khi thủ thế thì hắn lại yên tĩnh như một chiếc đỉnh.
Chân trái của hắn giống như một chiếc cày cào trên mặt đất, chân phải đột nhiên dậm mạnh, hữu quyền thuận thế xuất ra, cả người giống như một chiếc cung đã giương cong đến cực hạn nhưng mà hữu quyền lại giống như lợi tiễn bắn ra.
"Phốc!"
Một tiếng vang lớn nổ lên trong không khí, trong khoảng sân thậm chí còn sinh ra một luồng kình phong.
Hình Ý tam thể thức chuyển sang Ngũ Hành quyền "Băng quyền" như nước chảy mây trôi, không một tia miễn cưỡng. Uy lực cực lớn càng sản sinh ra khí bạo.
Nếu như trên xã hội những người học tập võ thuật nhìn thấy một màn này nhất định sợ đến ngẩn người.
Chỉ thấy Đằng Thanh Sơn cả người bắt đầu tại trong sân chuyển động liên tục. Bằng Hình Ý tam thể thức làm gốc, chốc chốc hắn lại chuyển hóa thành Ngũ Hành quyền. Rất rõ ràng Đằng Thanh Sơn tại Ngũ Hành quyền "Pháo quyền" có thành quả tối cao.
"Hô."
Thân hình quay một vòng, Đằng Thanh Sơn lại khôi phục lại thức đầu tiên của Hình Ý tam thể thức, chầm chậm thở ra một hơi.
Tâm tĩnh như thủy, giống như mặt hồ không thể nổi sóng. Đằng Thanh Sơn tự nhiên rõ ràng cảm ứng đến toàn thân mọi nơi tình huống, từ lục phủ ngũ tạng cho đến toàn thân mỗi nơi cơ bắp, làn da sợi tóc. Nhưng khoảng cách so với trong truyền thuyết "nội thị" còn kém rất nhiều.
"Mặc dù chỉ còn thiếu một bước cuối cùng nhưng bước này lại như là rãnh trời khó mà vượt qua. Nếu như trong đời có thể bước vào tông sư cảnh giới thì có chết cũng không còn gì tiếc nuối." Đằng Thanh Sơn không nhịn được cảm thán một tiếng.
Hoàn thành tâm nguyện thì chết cũng không có gì tiếc nuối.
Hình Ý quyền là một trong tam đại nội gia quyền thuật. Trong lịch sử đạt đến tông sư cảnh giới cũng có một số người, bất quá hiện đại xã hội có thể đạt đến tông sư cảnh giới dĩ nhiên là cực cực ít
"Mặt đất này quá không bền chắc, căn bản không thể thoải mái phóng thủ thi triển một phen." Đằng Thanh Sơn quan sát một chút mặt đất bùn đã có chút rạn nứt. Đây vẫn là dưới tình huống Đằng Thanh Sơn căn bản không thi triển toàn lực mà chỉ luyện tập. Nếu như là cùng với cường giả đại chiến thì mặt đất sợ rằng sẽ hoàn toàn bị xé nát.
Sau đó Đằng Thanh Sơn ngồi khoanh chân. Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, hô hấp nhẹ đến mức không thể nghe thấy. Tâm tĩnh như thủy.
Tinh thần của hắn vô hạn thoải mái.
"Hoa hoa ~~" âm thanh huyết dịch lưu động trong huyết quản nhẹ đến mức cao nhất, giống như là dòng nước lặng lẽ chầm chậm trôi đi, còn có tiếng trái tim đập đều có thể nghe thấy rõ ràng.
Thời gian chầm chậm trôi đi, rất nhanh đã đến đêm khuya.
Đằng Thanh Sơn như cũ ngồi khoanh chân tại trong sân. Lúc này phía bên ngoài trên con đường đầy bùn đất có một nam tử dáng người gầy ốm toàn thân mặc y phục đen chính đang thấp giọng nói vào micro ở cổ áo:" Hôi ưng, tôi đã tới nơi được nghi là mục tiêu đang ở." Sau đó, nam tử gầy ốm này lập tức cố bình tĩnh lại.
Hắn liền im lặng đến gần, bước chân nhẹ nhàng không phát ra chút âm thanh.
Hai tay hắn im lặng nắm lấy cạnh bờ tường, mười đầu ngón tay hơi dùng lực, một tay làm điểm tựa cả người phảng phất như một con báo nhảy vào. Hai chân hai tay của hắn cùng một lúc chạm đất, phát ra âm thanh nhẹ vô cùng.
Hắc y nam tử lập tức nhìn bốn phía xung quanh, đột nhiên hắn phát hiện ra ở trong đình viện giữa sân có một nhân ảnh mơ hồ đang ngồi khoanh chân khiến cho hắn giật mình.
"Các ngươi đã đuổi tới rồi à?" Người đang ngồi khoanh chân đó đột nhiên mở hai mắt.
"Chạy!" Hắc y nam tử sắc mặt biến đổi, không có chút nào do dự quyết định bỏ chạy.
Hắc y nam tử rất minh bạch, nếu như đánh lén ám sát thì hắn có lẽ còn có hi vọng nhưng hiện tại đối phương đã phát hiện ra hắn. Dựa theo tình báo đã giới thiệu thì hắn căn bản không có chút hi vọng.
"Vèo" Hắc y nam tử lập tức lùi lại, vặn người muốn thoát ra khỏi sân.
"Oanh!"
Hắc y nam tử chỉ cảm thấy thân ảnh đang ngồi khoanh chân trong tầm mắt đó đột nhiên bật dậy, toàn bộ mặt đất bùn nước chấn động rạn nứt ra. Nhân ảnh đó giống như một con hổ đang nổi điên, nháy mắt liền vượt qua khoảng cách bẩy tám mét lao vào hắn. Hắc y nam tử kinh khủng đến nỗi thậm chí còn không kịp rút vũ khí ra.
"Phốc xích!" Hắc y nam tử chỉ cảm giác yết hầu đau nhói.
"Hơ ~~, hơ ~~" hắc y nam tử tưởng nói chuyện nhưng lại không thể nói ra lời, lập tức cúi đầu vô lực gục xuống. Hắn đã chết.
Đằng Thanh Sơn xé rách tay áo của hắc y nam tử, lấy máu bôi lên tay của hắn. Trên tay của hắc y nam tử hiện lên vết xăm hình mã vạch nhìn rất phức tạp. Bằng vào nhãn lực kinh nhân của Đằng Thanh Sơn có thể nhìn rõ ràng hình xăm đó mặc dù chỉ có ánh trăng yếu ớt chiếu sáng. Đằng Thanh Sơn sắc mặt hơi biến đổi:" Vì ta bọn chúng vậy mà cam lòng hao phí trả giá lớn như vậy, mời cả tổ chức "Hắc Ám Chi Thủ" truy tìm tung tích của ta."
"Hành tung đã lộ, An Nghi huyện thành này không thể ở lại."
Đằng Thanh Sơn lập tức quay người tiến vào trong phòng, thay một bộ quần áo khác rồi vác theo gói đồ nhân đêm tối yên lặng rời khỏi An Nghi huyện thành.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cửu Đỉnh Ký.