Chương 1200: Để lại khoai tây chiên, có thể cút được rồi
-
Đặc Công Vườn Trường
- Mạt Yên
- 679 chữ
- 2022-02-16 04:35:37
Vừa rồi, đừng nói đến việc cô gái kia muốn dùng cây lau nhà đập bể đầu Vân Tiên, thậm chí là tới gần cô thôi cũng chưa chắc cô ta đã l8àm được nữa là.
Răng rắc, rắc…
Nhưng đúng lúc này, tiếng gãy xương bàn tay chợt vang lên khiến mọi người hoảng sợ, sự kinh 3hoàng tràn ngập một lần nữa.
Vân Tiên cười gằn, đồng thời cô liếc mắt nhìn về phía người phụ nữ đang ngồi dưới đất đầy thảm hại.
Người đó chính là mẹ của cô gái này đây, khuôn mặt hai người này đúng là từ một khuôn đúc ra.
Sau khi nghe thấy âm thanh đó, mọi người đảo mắt nhìn sang Vân Tiên ở phía bên kia, cô đang giẫm9 chân lên cán của cây lau nhà, mặc dù nó đã bị gãy rồi, nhưng khi cô giẫm phía bên này thì vẫn có thể khống chế được bàn tay đang bị 6nó đè lên của cô gái bên kia.
Còn về âm thanh kinh hồn
rắc rắc
đó được phát ra từ tiếng xương bàn tay, ngón tay bị gãy do b5ị Vân Tiên đè cán chổi lau nhà xuống đất.
Cô gái kia muốn rút tay về mà không thể, cô ta đau tới mức cả người toát mồ hôi, miệng cố gắng cầu xin tha thứ:
A! A!… Buông ra! Thả ra! Tôi sai rồi! Mau thả tôi ra!
Xin tha thứ mà cứ như ra lệnh.
Tôi sai rồi! Tôi sai rồi! Vừa rồi là tôi sai, là tôi đẩy ngã em trai cô, tôi chẳng những đẩy ngã thằng bé mà còn vu khống em trai cô quậy phá ở đây! Đều là lỗi của tôi! Cầu xin cô tha cho con gái tôi…
Người phụ nữ kia che cái trán vẫn còn đang chảy máu, vừa rồi còn vênh váo hung hăng, bây giờ lại chẳng dám nói gì. Chỉ có thể cố gắng cầu xin Vân Tiên tha thứ.
Đám người xung quanh đều ngây ngẩn cả người.
Ban đầu, mọi người tưởng Vân Tiên tự nhiên xông lên đánh người.
Bà ta có thể tùy tiện đánh chửi, không hề quan tâm con cái nhà người ta, nhưng tới lượt con gái của mình, bà ta lại cưng chiều đến đến vậy.
Bây giờ, nhìn thấy Vân Tiên đối xử với
cục cưng
của bà ta như thế, người phụ nữ nọ cảm giác tim mình sắp ngừng đập đến nơi, vội vàng cầu xin cô.
Vân Tiên vừa nói xong, dưới chân lại dồn thêm sức, giẫm mạnh lên cây lau nhà.
A!!! Mẹ ơi, con chết mất, đau quá… Cô tha cho tôi đi, tôi sai rồi, sai rồi…
Cô gái kia bị Vân Tiên khống chế, cho dù cô ta có cố gắng thế nào cũng không thể rút được bàn tay đang bị Vân Tiên giẫm dưới cán chổi lau nhà, vì đau đớn, cô gái kia bắt đầu vội vàng cầu xin không ngượng miệng.
Mẫn Mẫn, Mẫn Mẫn!
Nhìn thấy con gái mình bị Vân Tiên giẫm vào tay như thế, toàn bộ tế bào trong cơ thể bà ta đều run rẩy.
Lúc này, chuyện mà người phụ nữ đó hối hận nhất chính là vừa rồi đã đẩy ngã Vân Trúc.
Nếu bà ta không đối xử với cậu bé như vậy thì căn bản sẽ không xảy ra những chuyện này.
Vân Tiên cười khẩy một tiếng, lực dưới chân cô lại tăng lên.
Cô không sai, người sai là mẹ cô. Vừa rồi bà ta đẩy ngã em trai tôi, không những bà ta không xin lỗi, mà còn định vu khống em trai tôi quấy rối ở đây, nhưng tội này thì để cô chịu thay bà ta vậy.
Nhưng bây giờ, khi họ nghe thấy người phụ nữ kia chính miệng khai báo thì mới vỡ lẽ, hóa ra lúc đầu bà ta bắt nạt em trai người ta trước?
Vì vậy nên Vân Tiên nổi giận như thế cũng có thể hiểu được.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.