Chương 1201: Không bị ức hiếp, ra tay trước chiếm thế chủ động


Thì ra cô muốn bà ta để mấy bịch khoai tây chiên lại đó, người thì có thể đi, bà ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Nếu như lúc ấy mình không t8hèm muốn ăn khoai tây chiên vị này thì cũng không xảy ra những chuyện sau đó.

Thấy máu trên trán không chảy nữa, bà ta cũng không thè3m che lại.
Vội vàng nhào tới xe đẩy hàng, bà ta thò tay cầm năm bịch khoai tây chiên bên trong đưa tới cho Vân Tiên.
Người ph9ụ nữ đó bỏ toàn bộ số khoai tây chiên vào lòng Vân Tiên rồi vội vàng xoay người, xông tới chỗ con gái mình, kéo tay cô ta chạy ra cửa ra vào 6cứ như đang tránh dịch.
Con bé này đáng sợ quá! Vừa rồi, bà ta thấy ánh mắt của cô cứ như muốn giết người.
Bởi vì bà ta không muốn tính toán so đo nữa, nên tất nhiên mấy người bảo vệ cũng không thích quản lý việc không đâu.
Dù sao mọi việc cũng đã xong cả rồi.
Lúc này, Vân Tiên dời mắt qua chỗ khác, cô đi về phía Vân Trúc.
Dù sao Vân Tiên cũng đã ra tay đánh người, hơn nữa trước đó người phụ nữ này cũng đẩy ngã Vân Trúc.
Có lẽ về sau họ sẽ xuất camera theo dõi trong siêu thị để đưa cho cảnh sát xử lý.
Tóm lại còn rất nhiều quy trình phía sau.
Dù không được Vân Tiên bồi thường còn đỡ, bây giờ bà ta chỉ muốn rời khỏi đây.
Bởi vì Vân Tiên rất đáng sợ.
Thấy người phụ nữ kia dẫn con gái của mình chạy thục mạng, Vân Tiên vô thức nhếch khóe miệng, cười khẩy.
Người phụ nữ kia n5hanh chóng đã kéo con gái chạy ra ngoài siêu thị, thậm chí còn bỏ luôn cả đồ trong xe hàng.
Lúc này, mấy người bảo vệ mới chạy tới.
Một người trong số đó cản người phụ nữ lại, muốn bà ta hợp tác với bọn họ để giải quyết tàn cục phía sau.
Nhưng hình như người phụ nữ này bị Vân Tiên đánh cho sợ mất rồi, bà ta nắm tay con gái mình, không màng đến vết thương trên đầu và bàn tay gãy xương của cô ta. Chỉ muốn được rời khỏi nơi này! Rời xa con người đáng sợ như Vân Tiên.

Thưa bà, mong bà ở lại phối hợp giải quyết…
Bảo vệ vừa nói tới đó, người phụ nữ này lại tiếp tục chạy ra ngoài với vẻ hoảng loạn, đẩy mấy người bảo vệ đang muốn chặn đường mình.

Không không không! Tôi muốn về nhà, tôi phải đi, anh tránh ra cho tôi!
Nói xong, bà ta kéo con gái chạy thẳng.
Những người xung quanh đã hiểu không phải à cô vô cớ đánh người, hơn nữa vừa rồi nhìn thấy thân thủ quỷ dị của Vân Tiên, một số người cũng muốn ở lại xem xem tiếp theo cô sẽ định làm gì.

Vân Tiên đi đến trước mặt Vân Trúc, cô vươn tay, nhẹ nhàng xoa xoa lên đầu thằng bé, dừng lại một chút rồi hỏi:
Tiểu Trúc có sợ không?


Vừa rồi, rõ ràng cô đã thấy thân thể nhỏ bé của Vân Trúc sợ đến mức run rẩy.

Vân Trúc nhìn Vân Tiên, rõ ràng vẫn còn hơi sợ hãi nhưng cậu bé lắc đầu rồi gật đầu một cái:
Chị ơi, em không đau! Chị làm như vậy với họ, liệu có quá đáng lắm không ạ?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đặc Công Vườn Trường.