Chương 1230: Một lệnh “giết” của anh
-
Đặc Công Vườn Trường
- Mạt Yên
- 603 chữ
- 2022-02-17 04:28:57
Ngay lúc Vân Tiên nói mình là lính đặc chủng cao cấp, cùng với chiêu thức đạp bay ông chủ Giả vừa rồi.
Dù dì Hồng có không tin cô l8à người của lính đặc chủng cao cấp đi chăng nữa, thì cũng không thể giải thích được việc một cô gái mới mười mấy tuổi đầu giống như cô, nhì3n có vẻ yếu ớt mà sao lại có thể có bản lĩnh như vậy?
Trừ khi đúng như những gì cô vừa nói, cô xuất thân là lính đặc chủng cao cấp9...
Nhìn hành động đạp bay ông chủ Giả vừa rồi của Vân Tiên mà nói, chắc chắn cô đã được luyện tập nên khi dì Hồng thấy Vân Tiên đi về phía mình, mụ ta cùng mấy gã đàn ông ở phía sau đều lùi lại mấy bước.
Rõ ràng thân thủ vừa rồi của cô khiến cho dì Hồng có cảm giác nguy hiểm.
Vân Tiên đi về phía đó trong sự khiếp sợ và kích động của những cô gái vẫn còn đang bị trói.
Vừa ngồi lên ghế, cô vén tóc ra sau tai, cười nham hiểm:
Thực ra thì, tôi vốn không quan tâm tới chuyện vớ vẩn của các người.
Cô hơi dừng lại, sau đó ngước mắt, tiếp tục nói:
Cửa lớn bị đóng chặt lúc nãy giờ lại bị đạp bay.
Sức lực của đôi chân ngoài cửa mạnh vô cùng. Cánh cửa bị đạp bay thẳng ra ngoài, gãy nát.
Mọi người ở đây lập tức chấn động.
Lúc này đây, dì Hồng hối hận không để đâu cho hết.
Mụ ta tưởng lần này nhặt được bảo bối rồi, nào ngờ...
Rầm!
Mày! Mày là lính đặc 6chủng cấp cao?
Dì Hồng chỉ vào Vân Tiên. Mụ ta không tin nổi nên hoảng hồn hỏi lại.
Giọng nói còn có vẻ hơi khàn khàn. <5br>
Không thì bà tưởng là gì?
Vân Tiên không hề tỏ sợ hãi khi đối diện với dì Hồng và đám đàn ông to cao như những con rối ở phía sau.
Ngược lại, sau khi nói như vậy, cô cất bước đi về phía bọn họ.
Mày… Mày định làm gì?
Họ quay người nhìn lại thì thấy một người đàn ông mặc áo đen, tuấn tú tới mức khiến người ta cảm khái đang nhíu mày bước vào từ ngoài cửa.
Tướng mạo của người đàn ông rất đẹp, vừa bước vào đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Sau khi Tư Dịch vào trong, anh nhíu mày nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng thấy Vân Tiên ngồi ở trên ghế đẩu.
Vừa đi, cô còn khẽ giơ tay.
Dọa dì Hồng sợ tới mức tưởng Vân Tiên sử dụng một vũ khí gì, ngay trong thời khắc đó mụ ta căng thẳng, lập tức lùi lại.
Vân Tiên chỉ khẽ kéo ra chiếc ghế đẩu cũ duy nhất ở trong phòng, sau đó ngồi xuống.
Có điều, các người đã mời tôi tới đây, lại còn diễn trò hay như vậy, tôi không để lại chút ‘thù lao’ thì đúng là có lỗi với các người quá.
Vân Tiên nói với chất giọng điềm tĩnh khiến cho những người khác không thể nghe ra được cô đang vui hay buồn.
Thế nhưng giọng nói bình bình không lên không xuống được phát ra từ miệng một cô gái, ít nhiều cũng làm cho những người đang có mặt ở đó phải rùng mình.
Nhưng mà cô mới bao nhiêu chứ?
Trông chỉ tầm mười mấy tuổi mà!
Làm sao có thể...
Lúc này, đôi lông mày của anh mới dãn ra.
Tư Dịch đi tới.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.