Chương 1280: Tuyết ưng và tư lạc


Tư Lạc thấy anh tiến tới thì sợ hãi lui về phía sau một bước, hai tay buông thõng bên hông khẽ nắm lấy ống quần, cô rụt đầu nhìn c8hằm chằm xuống đất, lí nhí nói:
Không phải!



Không phải?
Tuyết Ưng lặp lại một lần nữa, đồng thời càng dựa vào sát ngư3ời cô hơn, anh vươn tay nâng cằm người đối diện lên, ép cô nhìn thẳng vào mặt mình.

Lúc này đây, Tuyết Ưng đã kề sát vào 9người của Tư Lạc, thậm chí anh còn có thể ngửi được mùi bạc hà thoang thoảng trên người cô.
Qua một hồi lâu không nghe thấy âm thanh gì nữa, cô mới mở mắt ra, không ngờ lại đối diện với cặp mắt thâm trầm nhìn mình của Tuyết Ưng.
Cô lại run rẩy rụt cổ.
Lúc này đây, Tư Lạc có thể nhìn thấy vết sẹo trên cổ Tuyết Ưng ở một khoảng cách rất gần.
Tư Lạc đã sắp phát khóc rồi, 6cô thật sự rất sợ Tuyết Ưng.
Nhất là vết sẹo dài trên cần cổ của anh.
Phải bị thương nặng như thế nào mới có thể 5để lại vết sẹo vừa dài vừa sâu đến như vậy?
Tư Lạc bỗng nhiên nhớ đến chuyện lúc trước đi ăn xin, cô đã từng bị người ta đánh đập, sợ đến mức phải rụt cả người, nhắm chặt mắt lại, thậm chí ngay cả nước mắt cũng chảy ra, cô la lớn:

A! Đừng đánh tôi, xin anh đừng đánh tôi… Tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời, hu hu hu…

Phản ứng của Tư Lạc khiến Tuyết Ưng sững sờ, sau khi phản ứng lại, anh mới duỗi tay kia ra, túm lấy gáy đối phương, kéo cả người cô về phía mình.

Nhìn tôi! Nếu cô không sợ thì hãy nhìn thẳng vào mắt tôi và nói cho tôi biết, cô không sợ tôi!

Tuyết Ưng nâng cằm Tư Lạc lên, ép cô phải nhìn thẳng vào mình, anh có phần táo bạo nhưng lại không muốn làm cô bị đau, vì vậy mới ra vẻ trừng mắt nhìn cô.

Hu hu, tôi…
Tư Lạc bị khí thế của Tuyết Ưng dọa sợ, cô rụt người lại, người run bần bật.
Tuyết Ưng không hôn cô quá lâu, vừa hôn Tư Lạc, anh đã lập tức nhận ra sai lầm của chính mình, vì vậy vội vàng dừng lại, rời khỏi cánh môi cô.
Nghĩ tới hành động của mình lúc vừa rồi, Tuyết Ưng bực bội nện một đấm vào vách tường bên cạnh Tư Lạc, cú đấm mạnh đến nỗi ngay cả vôi trắng trên tường cũng rơi xuống.
Tư Lạc sợ hãi đưa tay che kín mặt.
Đó là một vết sẹo khiến cho người ta sợ hãi, từng đường chằng chịt quấn lấy nhau nổi lên thành một vệt lớn trông vô cùng dữ tợn.
Tư Lạc lại càng rụt cổ co người lại, nhưng sau đó tay cô bỗng vô thức chạm vào vết sẹo kinh người ở trên cổ Tuyết Ưng.
Tuy sợ hãi đến mức chỉ hận không thể trốn đi ngay lập tức nhưng Tư Lạc lại không kìm lòng được mà đưa tay lên vuốt ve vết sẹo ở trên cổ người kia, không nén nổi cảm giác đau lòng vì anh.
Một giây sau một nụ hôn rơi lên môi Tư Lạc.

Ưm ưm…
Vốn dĩ cô còn tưởng Tuyết Ưng định đánh mình, không ngờ rằng anh lại đột ngột hôn cô, cô gái nhỏ ngạc nhiên mở to mắt nhìn anh.
Tư Lạc sợ đến choáng váng rồi.
Tuyết Ưng càng nhìn càng tức giận, nhất là khi ngửi được mùi hương bạc hà thanh mát trên người cô, ngắm hàng mi dày như cánh bướm khẽ rung động mỗi lần cô chớp mắt.
Tuyết Ưng giơ tay còn lại lên.
Trông giống như anh đang chuẩn bị tát cô vậy.

Anh… Có đau không?
Tư Lạc hỏi, trên khuôn mặt đong đầy thương tiếc.

Tư Lạc là một cô gái vô cùng trong sáng thiện lương, thậm chí cô còn không hiểu vì sao vừa rồi Tuyết Ưng lại liếm môi mình, điều này thể hiện cho điều gì.

Tuyết Ưng nghe Tư Lạc nói như vậy thì lập tức nắm chặt lấy cổ tay của cô, nhìn cô khẽ mỉm cười rồi nói:
Cô đang lo cho tôi sao?



Không, tôi chỉ nghĩ là… nếu người nhà của anh thấy anh bị thương như vậy, nhất định họ sẽ rất đau lòng.
Tư Lạc cau mày nhìn vết thương trên cổ Tuyết Ưng, đau lòng nói.

Vết thương sâu như vậy, chắc hẳn lúc ấy anh đã cảm thấy rất đau.


Tôi không có người nhà!
Vừa nhắc đến hai chữ
người nhà
, sắc mặt của Tuyết Ưng đã lập tức thay đổi, mặc dù động tác vẫn giữ nguyên nhưng vẻ dữ tợn hiện rõ trên gương mặt.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đặc Công Vườn Trường.