Chương 1281: Em không phải em gái ruột của anh
-
Đặc Công Vườn Trường
- Mạt Yên
- 794 chữ
- 2022-02-17 04:34:16
Trước kia anh vô cùng chán ghét loại con gái hở ra một chút là khóc như vậy.
Chỉ có Tư Lạc mới có thể mang đến cho anh cảm giác khác b8iệt này.
Không biết tại sao khi nhìn thấy nước mắt của cô rơi, Tuyết Ưng lại cảm thấy bối rối, giống như một thứ gì đó mình yêu quý, 3trân trọng nhất bỗng nhiên đau lòng, khó chịu.
Vừa nói, cô vừa đưa bàn tay trắng nõn như ngọc của mình ra, nhẹ nhàng phủ lên vết sẹo trên cổ của Tuyết Ưng, tuy cô hơi sợ vết sẹo này nhưng vừa cố kìm nén vừa khóc nói.
Không phải giả vờ.
Ánh mắt của một người giả vờ đau lòng không thể thuần khiết như vậy được.
Người mình yêu thương nằm ngủ ngay bên cạnh nhưng Tư Dịch cũng chỉ
giở trò
với Vân Tiên một lúc rồi không dám có bất cứ hành động đi quá giới hạn nào.
Bởi vì hôm sau, hai người sẽ phải chuẩn bị xuất phát để kịp đến tham gia buổi tụ hội uống trà nên họ mới đi ngủ sớm.
Rạng sáng ngày hôm sau, hai người đã thức dậy.
Tuyết Ưng vừa hỏi, Tư Lạc lại càng khóc to hơn.
Cô cũng muốn mình ngừng khóc nhưng lại không thể khống chế được cảm xúc của mình.
Tư Lạc nức nở nói với anh:
Anh… Sao anh lại đáng thương như vậy, người thân của anh cũng không cần anh sao? Vết thương này là bọn họ gây ra cho anh hả? Chắc là đau lắm có phải không?
Hơn nữa, mùi bạc hà thơm mát trên cơ thể của Tư Lạc thoang thoảng phả vào chóp mũi khi9ến anh cảm thấy, tất cả cảm xúc táo bạo của mình sắp bị
ăn mòn
hết.
Tuyết Ưng không kìm lòng được, vươn tay ra, gỡ bàn tay đang dụi6 mắt của Tư Lạc, dịu dàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt cô.
Thấy Tư Lạc khóc mãi, Tuyết Ưng bối rối nhẹ giọng hỏi:
Sao vậy? Có phải k5hó chịu ở đâu không?
Bây giờ nghe được quá khứ bi thảm của anh, Tư Lạc lại bật khóc không ngừng.
Tuyết Ưng không biết phải an ủi thế nào, anh trực tiếp ôm đối phương vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, khẽ nói:
Đã hết đau rồi, cô đừng khóc.
Đột ngột bị Tuyết Ưng ôm vào lòng như vậy, tim Tư Lạc đập thình thịch, cô thật sự không khóc nữa.
Lúc này, phản ứng sinh lý khiến cho Tư Lạc ngừng khóc trong nháy mắt, cô đưa tay lên không biết nên đặt vào đâu, cứ sững sờ để mặc Tuyết Ưng ôm lấy mình.
Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai ôm cô giống như vậy, bọn họ chỉ biết đánh, mắng cô.
Dù là người lớn hay trẻ em, bọn họ đều ghét bỏ cô, nói cô suốt ngày làm việc nặng, bẩn thỉu, trên người đầy vi khuẩn, thậm chí không có người nào muốn đến gần cô nữa.
Tư Lạc hoàn toàn sững sờ.
Tuyết Ưng cũng không nghĩ bản thân mình lại ôm cô như vậy.
Thế nhưng mùi hương bạc hà mát lạnh phảng phất từ trên người thiếu nữ lại khiến anh không nỡ buông tay.
Nhưng mà cái cảm giác này quá sức mới lạ đối với cô.
Tư Lạc chưa từng được đi học, từ nhỏ cô đã được cha mẹ nhận nuôi, nhốt trong nhà bắt làm không biết bao nhiêu việc nặng nhọc.
Không có ai dạy cho cô những điều đơn giản như nam và nữ khác nhau như thế nào.
...
Tất cả những chuyện vừa xảy ra, ngoại trừ Tư Lạc và Tuyết Ưng thì không có người nào khác biết được.
Lúc này ở nhà Tần Y Nhu, Vân Tiên và Tư Dịch đang cùng nhau ngủ cùng một giường.
Lần đầu tiên Tuyết Ưng cảm thấy, mình thích con gái hay khóc nhè thế này.
Vốn ban đầu, cô sợ anh, cả người cứ co cụm lại.
Không muốn theo anh đi về nhà, miệng thì mếu máo.
Thanh Dứu cũng chuẩn bị đi cùng với Vân Tiên.
Cố Niệm thì bị Thanh Dứu để lại ở thành phố Long Môn.
Về phần Lẫm Vĩ và Mạc Sâm, hai người này đã bị Tư Dịch điều về tổ chức Ám Hồn, chỉ có Tuyết Ưng là đi theo bên cạnh.
Vân Tiên vừa mới rời giường đã bị Vân Dịch gọi đến vườn hoa ở bên ngoài biệt thự.
Cô đoán chắc, Vân Dịch muốn gặp mình là vì chuyện Thanh Dứu muốn đi cùng với cô.
Quả đúng là thế thật, vừa mới gặp mà anh đã hỏi luôn:
Tiểu Tiên, các em muốn đi đâu thế?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.