Chương 1344: Đi nhận trang bị. giận đến phát rồ
-
Đặc Công Vườn Trường
- Mạt Yên
- 741 chữ
- 2022-02-17 04:39:40
Sĩ quan Chu rất thông minh, ông có thể nắm bắt được những suy nghĩ trong lòng của Vân Tiên, đưa ra được lợi thế hấp dẫn.
Vân Tiên muốn nâng cao năng lực của mình, các sĩ quan khác đều không phát hiện ra điểm này cũng bởi vì Vân Tiên che giấu nó quá3 tốt.
Còn sĩ quan Chu thì ngược lại, điều này chứng tỏ ông có năng lực quan sát cực kỳ nhạy bén, hơn nữa lại còn rất thô9ng minh.
Này, Chu Chí Nhân, ông bị úng não rồi hả? Mấy đứa bé đang tự do tự tại, tự dưng lại muốn tới trường học Thú Li6ệp để làm gì? Đó là chỗ cho người ở sao! Tỉ lệ tử vong cao, trong quá trình huấn luyện nếu không đạt tiêu chuẩn bị trả về đã là 5may lắm rồi.
Em đừng nghe thầy ấy nói linh tinh, đó không phải là chỗ mà em có thể đi được đâu, nhưng lần hoạt động dã ngoại sinh tồn này đúng là muốn nhờ em giúp thật…
Một sĩ quan nữa cũng lên tiếng, vừa cười vừa nói với Vân Tiên.
Ông ấy còn chưa nói hết lời, Vân Tiên đã lên tiếng cắt ngang, giọng nói lạnh lùng cất lên khiến cho tất cả các sĩ quan ở đây đều nghe thấy rõ ràng:
Em đồng ý! Em sẽ cố gắng đảm bảo an toàn cho các bạn khác trong hoạt động dã ngoại sinh tồn này, nhưng nếu họ không nghe lời, xảy ra chuyện gì thì cũng không liên quan đến em. Điều kiện tiên quyết chính là sau khi gia nhập lớp tinh anh, các thầy phải cố gắng giúp em tranh thủ có tên được cử đi học ở trường Thú Liệp.
Vâng, vậy em đi về trước đây.
Vân Tiên nhìn sĩ quan Chu rồi nói, sau đó cô xoay người đi về phía Mộc Doanh và Lâm Uyển vừa rời khỏi.
Sĩ quan Chu đứng tại chỗ, chờ Vân Tiên đi rồi mới lắc đầu cười lớn:
Quả thật là Trường Giang sóng sau xô sóng trước. Chúng ta đã già rồi! Ài…
Một cô bé như thế đi đến chỗ đó làm gì chứ? Là chỗ chết người đấy!
Một sĩ quan nghe thấy sĩ quan Chu nói với Vân Tiên như thế thì bắt đầu có ý kiến với ông.
Mấy người đứng xung quanh cũng cảm thấy có lý, tất cả mọi người đều nghĩ rằng huấn luyện viên Chu đang làm càn.
Vân Tiên không phải cô gái không có bất kỳ kinh nghiệm xã hội nào.
Nếu sĩ quan Chu đưa ra yêu cầu nhưng lại không thể đảm bảo giúp cô đạt được những gì cô mong muốn, cô sẽ không ra tay giúp chuyện này đâu.
Sĩ quan Chu vô cùng thích thú trước sự khôn khéo của Vân Tiên, đồng thời cũng không quên đáp lại:
Được! Tôi đồng ý với em.
Mộc Doanh và Lâm Uyển đã lấy được vật dụng cần thiết của mình, bao gồm lều vải, quân phục, đồ ăn và nước uống.
Cả hai đang ngồi chờ Vân Tiên. Sau một hồi nói chuyện, hai người này đều cảm thấy đối phương rất ăn rơ với mình. Chẳng bao lâu sau Mộc Doanh và Lâm Uyển nhìn thấy Vân Tiên đi tới từ xa.
Vân Tiên, ở bên này!
Lâm Uyển vẫy tay với cô.
Là nữ sinh bình thường thì ai lại muốn đến chỗ đó làm gì?
Nhất là đám trẻ bây giờ, đứa nào cũng thích hưởng thụ, ai lại muốn đến nơi đó để chịu khổ, đến cái nơi có thể xảy ra chuyện bất cứ lúc nào chứ.
Huống chi, một khi đã bước vào trường học Thú Liệp thì muốn đi ra ngoài giữa chừng cũng không được, trừ khi người đó không thể vượt qua được các cuộc kiểm tra rồi bị đuổi, nếu không, cho dù chết cũng phải chịu đựng ở đó!
Đi nhận trang thiết bị đi đã.
Mộc Doanh nhẹ nhàng vỗ chiếc túi quân dụng của mình.
Mặc dù đây chỉ là một chiếc túi kiểu túi xách du lịch nhưng trong này có thể chứa đựng rất nhiều đồ. Phần lớn trang thiết bị vừa phát đã được Mộc Doanh cho hết vào trong túi.
Vân Tiên gật đầu, đi đến chỗ giáo viên đang phát trang thiết bị.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.