Chương 1356: Dẫn dụ nguy hiểm


Sắc mặt của Hứa Úy và Ngô Bộ Khuê lập tức trầm xuống.

Nhất là Hứa Úy, âm lượng hét lên chất vấn Vân Tiên khi nãy 8của cô ả là vang nhất.
Sau khi nghe thấy Vân Tiên nói như vậy, Lâm Thục Nhã cảm thấy không phục. Cô ta đang lầm bầm vài câu thì lập tức bị Văn Bội Linh bịt miệng.

Được rồi, bắt đầu từ bây giờ đều nghe Vân Tiên hết! Ai có ý kiến khác, có bản lĩnh thì có thể tự mình đi!

Đặc biệt là khi Vân Tiên nói với cô ả:
Cô muốn đi thì tùy cô!
Hứa Úy đã nhấc chân, định3 thật sự đi về phía trước.
Khi đó cô ả còn đang nghĩ
nơi này nhìn bằng phẳng như vậy, sao có thể là đầm lầy đượ9c chứ?

Vân Tiên định lừa gạt ai đây?
Có điều, chưa đợi Hứa Úy nhấc chân tiến lên, Vân Tiên đã ném một h6òn đá to về phía trước.
Sắc mặt mọi người xung quanh đều biến đổi.
Có một học sinh của trường quân đội Võ Lâm còn hét toáng lên:
Vân Tiên liếc mắt lạnh lùng nhìn học sinh của trường quân đội Võ Lâm đang kêu gào nọ.
Ánh mắt đó khiến cậu ta run rẩy, một lúc sau người đó hét lên một câu:
Học sinh của trường quân đội thành phố Mẫn đều đứng yên tại chỗ.

Tôi muốn đi cùng Doanh Doanh.

Đây là ý định của Lãnh Hàn Triết.

Mọi người đi chung với nhau đi! Chúng ta phải đoàn kết thì mới có thể chiến thắng, hơn nữa ở đây còn nguy hiểm như thế. Chị cảm thấy Vân Tiên hiểu khá rõ về môi trường sinh tồn hoang dã nên chúng ta nên nhờ em ấy dẫn đường thôi! Đây cũng là vì vinh dự của trường chúng ta.

Còn học sinh trường của Vân Tiên thì không có ai bỏ cuộc cả.
Đợi những người lựa chọn bỏ cuộc đã đi hết Vân Tiên quay người, nói với đám đông:
Lãnh Hàn Triết vừa nói xong, Văn Bội Linh cũng lập tức nói tiếp.

Các người có thể đi theo tôi! Nhưng tuyệt đối không được nghi ngờ phán đoán của tôi, nếu không thì chúng ta cứ đường ai nấy đi cho nhanh!

Dù sao Lãnh Hàn Triết cũng là người lớn tuổi nhất ở trong đám bọn họ, anh ta vừa cất lời, tất cả mọi người đều bị đàn áp hết.
Quả thật, không ai dám nói thêm nửa lời!

Sao lại như vậy? Không phải huấn luyện viên nói sẽ không có nguy hiểm nào hay sao! Sao ở đây còn có cả đầm lầy, không thể nào, đây...


Mọi chuyện đều có khả năng! Khu rừng này không đơn giản như bề ngoài, không chịu nổi thì dừng cuộc thi sớm đi.


Tôi không thi nữa! Họ đang đùa với mạng sống của bọn tôi à!

Nói xong, cậu ta ấn nút, chọn rút lui khỏi cuộc thi, ở đây quá nguy hiểm! Bất cứ lúc nào, họ cũng có thể chết!
Hứa Úy không dám nói gì nữa, nhưng lời này của Vân Tiên rõ ràng là đang nói với bọn họ.
Mặc dù học sinh của trường quân đội Võ Lâm đều muốn đi cùng với Vân Tiên nhưng không ai muốn bỏ lòng tự tôn của mình xuống, sau cùng Ngô Bộ Khuê dẫn bọn họ đi, cả đoàn người đi về phía bên trái.

Nếu ai cảm thấy khó chịu với tôi, không tin tôi thì chúng ta nên tách ra từ đây thôi! Tôi không có nghĩa vụ dẫn dắt các người, tự cầu phúc đi nhé!

Nói xong, Vân Tiên vẫy tay với Mộc Doanh và Lâm Uyển.
Đây chính là nguyên tắc của Vân Tiên. Lúc này, cô đứng trước mặt đám đông, trên mặt không biểu cảm gì, giọng nói cũng rất lạnh lùng.

Có chút năng lực mà còn tưởng bản thân thật sự...

Chưa tới mười phút, một chiếc trực thăng quân dụng bay tới, đón học sinh này đi.
Có mấy học sinh của trường quân đội Võ Lâm cũng tự động rút khỏi cuộc thi đấu.
Sau đấy, mảng đất bằng nhìn có vẻ bình thường này lại nuốt gọn hòn đá kia.
Là đ5ầm lầy! Đây chính là đầm lầy!
Vân Tiên nói hoàn toàn chính xác.
Nếu vừa rồi Vân Tiên ném chậm một chút thì cô ả đã tiến lên và chết chắc rồi.
Mọi người đi ngược với phương hướng mà học sinh của trường quân đội Võ Lâm vừa rời đi.

Đi được tầm nửa tiếng, phía sau lưng đoàn người đột nhiên vang lên tiếng kêu cứu từ xa tới gần.

Vừa nghe là biết đây là giọng của đám học sinh trường Võ Lâm, đám học sinh bên kia đang chạy thục mạng về hướng đoàn người Vân Tiên, tiếng hét cầu cứu bọn họ khiến mấy người Lãnh Hàn Triết chau mày.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đặc Công Vườn Trường.