Chương 1357: Xua đuổi bầy rắn. sự bình tĩnh của cô
-
Đặc Công Vườn Trường
- Mạt Yên
- 876 chữ
- 2022-02-17 04:41:30
Trong mắt Vân Tiên chỉ lóe lên một tia sắc bén, vẻ mặt của cô không hề thay đổi. So với Vân Tiên, đám học sinh cùng trường đều vô cùng 8căng thẳng khi nghe thấy tiếng hét của học viên trường quân đội Võ Lâm vọng lại từ xa.
Có… Có chuyện gì vậy… Xảy ra chuyện g3ì thế?
Hàn Minh thay đổi sắc mặt, anh ta vội vàng quay đầu nhìn về phía Lãnh Hàn Triết, thốt lên một câu với giọng sợ sệt.
Đúng lúc này, họ lại trông thấy khoảng hơn chục con rắn đang đuổi theo sau đám học sinh của trường quân đội Võ Lâm và lao về hướng này.
Đến khi lửa đã bén lên, vừa hay tất cả học viên trường quân đội Võ Lâm cũng đã chạy tới đây. Và hình như đám rắn đang chực chờ lao tới đây kia cũng ý thức được điều gì đó nên chúng trườn đi ngay lập tức giống như gặp phải thứ gì đó kiêng kỵ, bỏ chạy nhanh như chớp.
Nghe Vân Tiên nói vậy, mấy nam sinh lập tức hiểu ra ngay.
Lần này, tất cả mọi người bèn lấy hết tất cả sách vở trong ba lô quân dụng của mình ra với tốc độ nhanh nhất, xé hết giấy rồi chất thành đống, sau đó Vân Tiên lấy ra một chiếc bật lửa, cô bật lửa lên rồi ném thẳng vào trong đống giấy báo.
Thế là nghe theo lời của Tương Trì Thi, cả đám người đều tìm cho mình một cây lớn để leo lên.
Đến cả Lâm Thục Nhã luôn luôn giữ hình tượng, không bao giờ leo trèo mà hiện tại, cô ta cũng đã nhanh chóng trèo tót lên cây.
Là cả bầy rắn! Không được chạy!
Vân Tiên nhẹ nhàng ngồi xổm xuống đất, cô vươn tay áp lên mặt đất để cảm nhận sự rung động từ xa truyền tới.
Vân Tiên, cô đang muốn hại chết chúng tôi có phải không! Cô vừa mới nói là đó là bầy rắn mà giờ cô còn không cho phép chúng tôi chạy sao?
Lâm Thục Nhã không kiềm chế được nỗi sợ hãi, cô ta gần như phát điên lên, muốn chạy trước tiên.
Câu này chợt thức tỉnh những người học sinh đã leo lên cây.
Đúng thế, rắn cũng có thể leo cây mà! Chuyện này… Bây giờ họ phải làm sao đây? Chẳng lẽ họ thực sự phải chết ở đây sao?
Đám người Hứa Úy và Ngô Bộ Khuê vốn dẫn bạn bè của mình đi theo một hướng khác, bây giờ mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Còn trong lòng những học sinh cùng trường với Vân Tiên lại vô cùng thán phục sự bình tĩnh của cô khi có chuyện xảy ra.
Lúc này, Vân Tiên đang sờ tay trên mặt đất, rồi cô thu tay lại, đứng thẳng người.
Rắn cũng có thể leo cây.
Vân Tiên nói ra một câu như vậy.
Mọi người xung quanh đều duy trì tư thế chiến đấu và nét mặt sợ hãi, chỉ có Vân Tiên là đang đứng khoanh tay ở sau đống lửa, mắt nhìn đám rắn kia đang trườn đi xa.
Đợi sau khi bầy rắn bỏ đi hết, những học sinh đang ở trên cây mới trèo xuống.
Sau đó, mọi người lại nghe thấy tiếng của Lãnh Hàn Triết:
Nghe lời Vân Tiên đi! Nếu giờ ai dám chạy thì bảy ngày tiếp theo, người đó đừng đi chung với chúng tôi nữa.
Lãnh Hàn Triết nói như vậy khiến khiến Lâm Thục Nhã càng thêm sợ hãi, cô ta không dám chạy nữa.
9Là… Nghe âm thanh này thì có lẽ họ đã bị bầy rắn đuổi theo, mọi người chạy mau đi!
Sắc mặt của Lãnh Hàn Triết cũng vô cùng khó coi nh6ưng so với những người xung quanh, anh ta đã là người bình tĩnh nhất rồi.
Rắn? Cả đàn luôn sao? Tôi sợ nhất là rắn! A a a a!5
Lâm Thục Nhã sợ tới mức suýt không đứng vững nổi nữa mà ngồi bệt xuống đất, sắc mặt tái nhợt, quay người lại với với suy nghĩ đầu tiên là ôm đầu chạy.
Không! Họ không muốn chết…
Ngay lúc này, Vân Tiên lại lên tiếng trấn an mọi người:
Mọi người lấy hết các thứ dễ cháy như giấy hoặc sách, vở gì đó ra đi, rắn sợ lửa và sợ cả khói. Có lửa sẽ có khói, nó không dám tới gần đâu.
Nếu là bầy rắn thì chúng ta trèo lên cây đi!
Tương Trì Thi luôn đi cùng Lâm Thục Nhã bỗng nhiên lên tiếng.
Nghe thấy tiếng bước chân của học viên trường quân sự Võ Lâm càng ngày càng gần, mọi người xung quanh đều run lập cập.
Sự bình tĩnh của cô, sự điềm đạm của cô đều không hề có chút bối rối nào.
Sau đó, mọi người bỗng nhiên nghĩ tới lúc đầu Mộc Doanh có nói cô ấy và Vân Tiên đã từng sinh tồn trong rừng rậm Amazon, hơn nữa Vân Tiên còn nói cô vừa bước vào rừng rậm Amazon, loài thú dữ đầu tiên cô gặp là một bầy rắn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.