Chương 1358: Ngủ trên cây, thục nhã mất tích
-
Đặc Công Vườn Trường
- Mạt Yên
- 751 chữ
- 2022-02-17 04:41:30
Lãnh Hàn Triết hỏi ra câu này khiến mọi người xung quanh đều cảm thấy vô cùng tò mò.
Cảm nhận được ánh mắt đánh giá của mọi người tia thẳn8g vào mình, Vân Tiên không hề có cảm giác sợ hãi mà ngược lại, cô còn vô cùng thoải mái đối diện với ánh mắt chăm chú của mọi người.
Đôi 3môi đỏ thắm hơi giương lên một chút, sau đó Vân Tiên trả lời câu hỏi kia trước ánh mắt tràn ngập sự mong chờ của mọi người:
Có thật hay không thì9 có vấn đề gì à! Người tin thì vẫn tin mà người không tin thì… Họ vẫn sẽ không tin thôi, tôi từ chối trả lời.
Lúc này rồi thì còn ai để ý tới mặt mũi của bản thân nữa chứ?
Mặt mũi có quan trọng bằng mạng sống không?
Đi theo Vân Tiên thì ít ra họ còn bảo toàn được tính mạng của mình!
Những lời thoảng bên tai này, Vân Tiên không thèm bỏ vào tai, cô nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Ba ngày tiếp theo họ sẽ phải ở lại đây, ban ngày những học sinh nam phải xuống biển bắt cá, kiếm củi để buổi tối phải đốt lửa phòng thú dữ ở xung quanh xông tới mà không ai phát hiện ra.
Ngày thứ tư, có một số người hái được một chút nấm tươi, đang chuẩn bị nấu thì bị Vân Tiên ngăn lại và mắng cho một trận.
Đã gần hết ngày, trời cũng sắp tối rồi.
Đảo không người lạnh lẽo hoang vu, bốn phía không có hơi người, chỉ thỉnh thoảng lại có tiếng thú dữ gầm gào.
Đám học sinh ngồi túm tụm lại một chỗ, dáng vẻ vô cùng sợ hãi.
Vân Tiên, em… đang làm gì đó?
Hình ảnh vừa rồi khiến Văn Bội Linh kinh ngạc phải cất tiếng hỏi Vân Tiên, đồng thời ánh mắt của cô ta còn tỏ vẻ nghi hoặc.
Ngủ!
Vân Tiên nói xong thì nhắm mắt lại.
Cô ngủ trên cây sao? Móa nó, cô tưởng mình đang quay phim kiếm hiệp chắc!
Lâm Thục Nhã không chịu được lại mở cái miệng thối của mình ra mắng nhiếc.
Lâm Thục Nhã vừa nói xong thì cô ta đã bị Văn Bội Linh giật tà áo.
Thục Nhã, em đừng nói như vậy! Vân Tiên đã cứu chúng ta hai lần, cô ấy chính là ân nhân của chúng ta đó!
Văn Bội Linh trấn an Lâm Thục Nhã.
Lâm Thục Nhã không chịu vẫn lên tiếng:
Chị Linh Linh à, sao chị lại hiền lành như thế chứ…
Củi lửa đều ở đây rồi!
Nghe theo lời của Vân Tiên, mấy cậu nam sinh trong đám Lãnh Hàn Triết đi lụm củi, bây giờ đã chất thành đống.
Ừm.
Vân Tiên nhìn thoáng qua, sau đó cô nói với Lãnh Hàn Triết:
Tiết kiệm một chút, cần phải đốt tới gần sáng, ngoài ra còn phải cắt cử hai người một tổ để gác đêm.
Nói xong, cô nhìn những học sinh đang dựng lều một cái rồi đi tới bên cạnh đại thụ và đạp chân xuống đất, nhẹ nhàng nhảy lên, tốc độ leo trèo của cô rất nhanh, sau đó vững chãi đứng trên một chạc cây lớn.
Ngô Bộ Khuê và Hứa Úy, Mã Tiểu Nghiêu và toàn bộ những học viên trường quân đội Võ Lâm đều hấp tấp đuổi theo Vân Tiên.
Vân Tiên đi đâu thì đám học sinh sẽ đi theo đó.
Mà Vân Tiên cũng không có ý định bỏ rơi họ ngay lúc này.
Vân Tiên nói xong thì quay6 sang gọi Mộc Doanh và Lâm Uyển một tiếng, sau đó cô dẫn mọi người đi về phía trước.
Này, Vân Tiên, cô chờ chúng tôi với chứ!
Thấy ba n5gười Vân Tiên muốn đi mọi người xung quanh đều chen lấn xô đẩy nhau, đi theo cô.
Đến cả học viên trường quân đội Võ Lâm cũng hoảng hốt đuổi theo.
Đến sáng sớm ngày thứ năm, Vân Tiên lại tỉnh giấc vì tiếng hét chói tai, cô mở mắt ra, nhảy xuống khỏi cây thì thấy Văn Bội Linh và mấy nữ sinh đang hốt hoảng hét lớn, mọi người xung quanh đều cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Thục Nhã mất tích rồi? Thục Nhã mất tích rồi...
Đang yên đang lành, sao một người bỗng nhiên lại có thể mất tích được?
Một bạn mặt mũi trắng bệch cất tiếng hỏi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.