Chương 482: Chuyện cuối cùng, không tham một đồng
-
Đặc Công Vườn Trường
- Mạt Yên
- 734 chữ
- 2022-02-08 11:44:25
Nếu muốn bà ta đưa ra lựa chọn giữa cháu trai và bản thân mình, chắc chắn Mộc Lan Hoa sẽ chọn bản thân mình.
Yêu thương cháu trai để làm gì?8 Không phải vì sợ sau này mình già rồi, không ai phụng dưỡng mình sao?
Trong quan niệm thời đại cũ của Mộc Lan Hoa, cháu gái phần lớn đều k3hông có tiền đồ gì.
Đã là người năm sáu chục tuổi rồi mà Mộc Lan Hoa vẫn ăn mặc, trang điểm lộng lẫy như vậy, có thể thấy được bà ta rất để ý đến vẻ ngoài của mình.
Dấu móng tay rất sâu, cào xước mặt Mộc Lan Hoa, cũng khiến chút kiên nhẫn cuối cùng của Mộc Lan Hoa biến mất.
Cho nên, bà ta mới có thể ra tay với cháu trai Vệ Kim của mình, hơn nữa cảm xúc còn mất khống chế trong nháy mắt.
Mặt của bà ta! Vết cào sâu như vậy!
Cho dù sau này có thể hồi phục đi chăng nữa, đoán chừng cũng sẽ để lại sẹo.
Mọi người xung quanh đều há hốc mồm khi thấy Mộc Lan Hoa ngày thường yêu thương cháu trai nhất nhào tới, vừa cấu vừa véo, vừa đánh vừa chửi Vệ Kim.
Vệ Kim sợ tới mức co rúm người lại, ngây ngốc không nói câu nào nữa.
Cuối cùng, mẹ Vệ Kim nghe người ta nói xảy ra chuyện bèn vội vàng chạy tới tiệm tạp hóa đưa Vệ Kim và Mộc Lan Hoa đi.
Trò khôi hài kết thúc, nhưng lại không khó nhìn ra từ sau ngày hôm nay, đề tài câu chuyện Mộc Lan Hoa yêu thương cháu trai, hẳn là nên thay đổi chút ít.
Chủ tiệm cầm thẻ ngân hàng của Tư Dịch trong tay im lặng từ nãy đến giờ, cuối cùng cũng có cơ hội nói chuyện, ông ta hỏi Tư Dịch:
Thẻ này...
Thẻ ông cầm đi, sau khi đến ngân hàng xác nhận, rút tiền xong thì đưa tất cả mọi thứ trong tiệm đến địa chỉ này.
Tư Dịch nhấc tay, ngón tay thon dài của anh cầm cây bút đen bị bể vỏ trên quầy thu tiền lên, sau đó lấy một tờ giấy trắng trên bàn, viết nhanh một dòng địa chỉ xuống giấy rồi đưa cho chủ tiệm.
Bởi vì con gái gả cho người ta giống như bát nước đổ đi, không lấy lại được nữa.
Cho nên, Mộc Lan Hoa dồn hết t9âm tư vào Vệ Kim, mục đích rất rõ ràng, chính là muốn khi mình già rồi, đợi lúc cần người chăm sóc tuổi già, cháu trai có thể bỏ tiền, bỏ sức chăm 6sóc mình.
Nhưng rất đáng tiếc là, vừa nãy Vệ Kim đã làm một chuyện khiến Mộc Lan Hoa không cách nào chấp nhận được - nó lại dám cào xước mặ5t bà ta!
Chủ tiệm hơi sững sờ, ông ta cầm thẻ, cau mày nghiêm túc nói với Tư Dịch:
Chàng trai, tiền trong thẻ này, ngay cả mật mã cậu cũng nói cho tôi, không sợ tôi cuỗm hết hả?
Đưa ông tất nhiên là tin tưởng rồi.
Trái lại, Tư Dịch chỉ cười không để ý.
Trong lòng chủ tiệm chợt thấy ấm áp, ông ta cười ha hả hai tiếng, nhận lấy thẻ và địa chỉ, sau đó cam đoan nói với Tư Dịch:
Lão Trương tôi làm ăn nhiều năm như vậy, chưa bao giờ tham một đồng nào của người ta cả. Cậu yên tâm, tiền trong thẻ này tôi sẽ không lấy thừa dù chỉ một đồng, tôi sẽ đưa đồ qua cho cậu!
Ngày thường Mộc Lan Hoa cưng chiều Vệ Kim bao nhiêu, bây giờ bà ta ra tay nặng bấy nhiêu.
Vệ Kim bị đánh, sợ đến run rẩy như cái sàng. Nó hoảng sợ nhìn bà nội mình, lần đầu tiên cảm thấy bà nội đanh đá trước mặt này, không giống bà nội lúc trước của nó.
Sau cùng, mọi người xung quanh không nhìn nổi nữa mới kéo Mộc Lan Hoa ra.
Ừ.
Tư Dịch nhếch miệng.
Cuối cùng, cho Vân Trúc tự chọn đồ ăn vặt, cậu nhóc chọn mấy bịch khoai tây chiên Lays.
Ăn cả buổi tối cũng không hết nhiều như vậy.
Huống chi, Tư Dịch đã mua lại toàn bộ tiệm tạp hóa. Sau này, Vân Trúc muốn cái gì cũng có hết.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.