Chương 542: Không thể tin cô được. làm sao có thể


Tuy rằng Vân Tiên cũng là lính đặc chủng cấp cao, nhưng nói thế nào cô vẫn là một thiếu nữ mười lăm tuổi!

Cho dù Vân Tiên thật sự bị côn đồ kh8ống chế thì Ngải Quốc Huân cũng không có quyền nhắm họng súng vào Vân Tiên!
Cho nên, hành động này của Ngải Quốc Huân khiến rất nhiều cảnh sá3t xung quanh nhìn thấy đều không nhịn được mà cau chặt mày.

Ngải Quốc Huân, ông làm gì thế!?
Cát Quân Kiến thấy Ngải Quốc Huân chĩa họng sú9ng vào Vân Tiên, ông liền cau chặt mày, sau đó đi tới bịt họng súng trong tay Ngải Quốc Huân lại, không để họng súng nhằm vào Vân Tiên.

Bộp
một tiếng, lúc này, Cát Quân Kiến đã vung tay lên đập rớt súng trong tay Ngải Quốc Huân. Ông nhìn Ngải Quốc Huân, sự tức giận mãnh liệt trong mắt không thể ngăn chặn được.

Ngải Quốc Huân, ông dám động đến lính của tôi thử xem!
Cát Quân Kiến tức đến mức cả người đều phát run. Ông tức đến nỗi cũng rút súng bên hông ra, chĩa thẳng họng súng vào đầu Ngải Quốc Huân mà rống to.
Tính huống này nên làm thế nào đây?
Lúc này, Vân Tiên đã xuống tới bậc tam cấp, cô ung dung đứng đối diện cách Ngải Quốc Huân và Cát Quân Kiến hơn mười mét.
Cảnh sát Bao thấy vậy cũng thấy hơi sợ hãi, run rẩy đứng lên.
Hai sĩ quan tranh cãi trước mặt ông ta, hơn nữa, hai sĩ quan này đều là đội trưởng lính đặc chủng cấp cao!
Tất cả cảnh sát ở chỗ đó, gồm có Ngải Quốc Huân, Cát Quân Kiến đang dí họng súng vào đầu Ngải Quốc Huân, còn có cả cảnh sát Bao… tất cả mọi người đều nhìn về phía Vân Tiên bằng ánh mắt đầy kinh ngạc, sợ hãi.
Không gian tĩnh mịch như cái chết vậy.

Đám người kia đã chết rồi.
Vân Tiên đứng cách Ngải Quốc Huân và Cát Quân Kiến mười mét, cô nhìn hành động của hai người trước mặt, trong mắt không hề có bất kỳ sự biến đổi nào, nhưng lại nhẹ nhàng nói ra câu nói gây rúng động.
Đám người kia chết rồi? Đám côn đồ kia?
Cát Q6uân Kiến nổi trận lôi đình, ông biết hành động chỉ họng súng về phía Vân Tiên của Ngải Quốc Huân đơn giản chính là vì sự thù ghét ông. Chẳng qua là N5gải Quốc Huân tự biết không động được vào mình, bèn trút thù hận sang Vân Tiên.

Tôi có thể làm gì chứ? Chắc chắn cô ta đã bị côn đồ khống chế rồi. Cát Quân Kiến, cho dù ông không nỡ cũng không nên che chở cô ta như vậy! Ông có phải là quân nhân không, dùng đầu nghĩ thôi cũng biết cô ta không thể nào đánh thắng được đám côn đồ kia, tôi chỉ muốn tốt cho mọi người thôi!
Ngải Quốc Huân ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng nói.
Chết thế nào? Sao có thể chết được?
Chẳng lẽ...
Hồi lâu sau, Ngải Quốc Huân kịp phản ứng lại trước tiên, ông ta đập rớt khẩu súng đang dí vào trán mình của Cát Quân Kiến rồi bần thần kêu lên với Vân Tiên:
Chết rồi? Sao có thể thế được!


Ngải Quốc Huân vừa nói vừa muốn xông vào võ quán.

Ông ta vừa đi được hai nước, nhưng lại nhớ tới điều gì đó, ông ta đột nhiên dừng chân, sau đó giơ súng lục lên lần nữa, một tay khác thì đỡ dưới súng, cảnh giác đi về phía võ quán.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đặc Công Vườn Trường.