Chương 675: Ông không qua đây, vậy tôi sẽ đi qua chỗ ông


Vả lại còn một nguyên nhân lớn nhất đấy là, trong đó làm gì có rượu mà uống?

Đoàn Thạch là một tên nghiện rượu, không có rượu, gã ta không 8thể sống nổi, cũng giống như có một số người không thể sống thiếu thuốc lá, hay là những tên nghiện ma túy sẽ không bao giờ cai nghiện được.
<3br>Cho nên khi Vân Tiên lấy máy ghi âm ra, Đoàn Thạch lập tức nổi điên, gã ta đánh không lại Vân Tiên bèn cầm dao phay uy hiếp cô.

Thấy Đo9àn Thạch cầm dao phay lên, trái tim của cảnh sát Ngô lập tức run bắn.

Anh Đoàn, hành động này của anh là chống đối người thi hành công vụ. Anh mau bỏ vũ khí xuống!
Cảnh sát Ngô đứng ở phía trước khuyên bảo Đoàn Thạch.

Trừ phi nó đưa máy ghi âm cho tao, nếu không tao sẽ giết hết chúng mày! Ha ha!
Đoàn Thạch thật sự cho rằng tất cả mọi người ở đây đều bị gã ta khống chế, cho nên gã lại càng càng liều lĩnh hơn.
Nhưng thực chất tay gã đang run vô cùng.
Dùi cui điện là vật chuyên dụng của cảnh sát.
Nhưng nhóm cảnh sát Ngô vẫn chưa được huấn luyện chính thức, vì thế nên cho dù có đang cầm dùi cui điện trong tay, khi thấy con dao phay trên tay Đoàn Thạch, bọn họ vẫn không nhịn được mà rùng mình.
Đoàn Thạch cầm dao phay, cẩn thận dè dặt từ từ đi về phía Vân Tiên, vừa đi vừa uy hiếp cô:
Đưa máy ghi âm cho tao, nếu không đừng trách tao không khách sáo!

Một người nếu giỏi thì có thể lấy một chọi hai, chọi ba, nhưng nếu 6khi đánh nhau, trên tay đối phương có vũ khí, hơn nữa còn là vũ khí trí mạng, như vậy cho dù người đó có giỏi thế nào đi chăng nữa cũng sẽ biết sợ5.
Dù sao thì tên này cũng chưa trải qua huấn luyện chính thức, giống nhóm người cảnh sát Ngô, bọn họ cũng chưa từng tham gia khóa huấn luyện chính thức của bộ đội đặc chủng, vì thế khi nhìn thấy Đoàn Thạch cầm lấy dao uy hiếp, bọn họ đều dựng hết tóc gáy.
Nhưng cảnh sát Ngô và mấy đồng chí cảnh sát xung quanh vẫn vội vàng lấy dùi cui điện bên hông mình ra.

Ông muốn cái này?
Vân Tiên cầm máy ghi âm trên tay, lắc qua lắc lại trước mặt Đoàn Thạch rồi lại nắm chặt lấy nó.

Đúng! Mau đưa nó cho tao! Đưa cho tao!
Đoàn Thạch nhìn thấy máy ghi âm thì càng điên cuồng gào thét.
Gã ta không muốn ngồi tù! Không thể ngồi tù được!
Vì vậy gã nhất định phải lấy được máy ghi âm.

Muốn? Ông qua đây đi, tôi sẽ đưa nó cho ông.
Vân Tiên cầm máy ghi âm, hai tay khoanh trước ngực, không chút sợ hãi nhìn Đoàn Thạch.

Tao không qua đấy, mày ném sang đây cho tao!
Đoàn Thạch thật sự cho rằng Vân Tiên đã bị con dao phay trong tay mình dọa sợ, dù sao thì nó cũng là vũ khí giết người không chớp mắt.

Bố…
Tim Đoàn Lị thắt lại, tuy Đoàn Thạch và cô bé không có chút tình cảm cha con nào nhưng cô bé cũng không muốn bố mình sẽ đi đến bước đường này.
Vân Trúc kéo Đoàn Lị về phía sau mình.

Đừng sợ, tớ sẽ bảo vệ cậu!
Vân Trúc nghiêm túc nhìn Đoàn Lị mà nói.
Còn nguyên nhân Đoàn Thạch không muốn đến gần Vân Tiên là vì gã vẫn nhớ kỹ bản lĩnh kỹ dị của cô, đấy không phải là thứ gã ta có thể chống lại được.

Đoàn Thạch một mực tin rằng chỉ cần mình không qua đó, Vân Tiên sẽ sợ gã, đợi đến khi lấy được máy ghi âm về tay mình thì gã sẽ lập tức đập vỡ nó.


Ông không qua đây, vậy để tôi tới chỗ ông.
Vân Tiên cười trào phúng.

Sau đó, trước cái nhìn chăm chú của đám người cảnh sát Ngô, cô chẳng nề hà gì đi đến gần Đoàn Thạch.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đặc Công Vườn Trường.