Chương 677: Tôi sẽ nuôi hai đứa trẻ này


Trong lúc đám người cảnh sát Ngô vẫn đang ngây người ra thì Đoàn Thạch đã hoàn hồn lại. Gã vừa định rút dao về tiếp tục ché8m Vân Tiên một nhát nữa thì cô đã nhấc chân, không cần nhìn cũng đạp trúng đầu gối của Đoàn Thạch.


A!
Đoàn Thạch3 hét thảm một tiếng, gã bị Vân Tiên đạp trúng đầu gối, chân lập tức mềm nhũn.
Giây sau, Đoàn Thạch đã đau đớn quỳ 9thụp xuống, vô tình lại quỳ hướng về phía Vân Tiên.
Đoàn Thạch nhũn chân, tay cũng lập tức buông lỏng.
Đứng trước ranh giới sống chết, đa số mọi người đều sẽ sợ hãi.

Đừng!
Cảnh sát Ngô còn tưởng rằng Vân Tiên thật sự muốn giết Đoàn Thạch, ông ta vội vàng tiến lên ngăn cản.
Tuy rằng Đoàn Thạch là một tên cặn bã, nhưng nếu Vân Tiên giết chết gã ta, cô cũng không thể thoát khỏi chế tài pháp luật.
Cảnh sát lập tức tiến lên dùng còng số tám còng tay Đoàn Thạch lại, đưa gã về Cục Cảnh sát.
Nhưng thời gian ngồi tù hẳn sẽ không quá lâu, cụ thể còn phải chờ phán quyết.
Sau khi lấy lời khai, cảnh sát Ngô tự mình tiễn bốn người Vân Tiên ra khỏi cửa.

Cô có thể dẫn mấy đứa bé theo chúng tôi về đồn lấy lời khai không?
Chờ Vân Tiên cất dao phay xong, cảnh sát Ngô đi tới hỏi.

Được.
Vân Tiên nắm lấy bàn tay lạnh buốt đang không ngừng run rẩy của Đoàn Lị, gật đầu đáp.
Lúc lấy lời khai ở Cục Cảnh sát, Đoàn Thạch đã bị tạm giam.
Về phần phán quyết gã như thế nào thì còn phải chờ thêm một thời gian nữa, nghe cảnh sát Ngô nói thì chắc chắn gã không tránh khỏi cảnh ăn cơm tù.
Hành vi ngược đãi trẻ em của Đoàn Thạch có bị cấu thành tội bạo lực gia đình hay không, có phải ngồi tù hay không chưa vội nói đến. Nhưng ít ra với hành động đánh lén cảnh sát và ý định cướp máy ghi âm của Vân Tiên ngay trước mặt cảnh sát hôm nay, chắc chắn gã ta sẽ bị bắt giữ.
Xảy ra chuyện như vậy, Đoàn Lị và Đoàn Nhã cũng phải đến cục cảnh sát để lấy lời khai. Chuyện hôm nay kỳ thật là do mình mà ra, vì vậy Vân Tiên quyết định không thể để mặc hai cô bé được.
Vâ6n Tiên dễ dàng lấy được con dao phay trên tay Đoàn Thạch, trở tay kề nó lên cổ Đoàn Thạch đang quỳ trước mặt khiến gã sợ đ5ến mức toàn thân đổ mồ hôi.
Một giây sau, giọng nói bình thản, lạnh tanh của Vân Tiên vang lên:
Ông hoàn toàn không xứng làm bố của Hạt Dẻ, giết ông chỉ làm bẩn tay của tôi.

Bị Vân Tiên dùng lưỡi dao lạnh lẽo kề vào cổ, Đoàn Thạch nào còn tâm trí lo đến những chuyện khác, gã sắp bị Vân Tiên giết mất rồi!

Xin cô đừng giết tôi! Tôi van xin cô, đừng giết tôi! Tôi sai rồi! Cô đừng giết tôi…
Khuôn mặt coi như có chút anh tuấn của gã trắng bệch, toàn thân run lẩy bẩy, dù có người khống chế gã cũng không ngăn được gã phát run.
Một vài vị cảnh sát nữ đang làm việc thấy vậy cũng không khỏi nhìn Vân Tiên thêm vài lần.
Thấy Vân Tiên, những người có mặt ở đó cũng có chút ngạc nhiên. Không ngờ người có thể khiến cảnh sát Ngô phải tự mình tiễn ra cửa lại là một cô gái.
Mà giờ phút này, cảnh sát Ngô và Vân Tiên đã đứng ở cửa lớn.


Tôi có thể đưa hai đứa bé này đến trại trẻ mồ côi.
Cảnh sát Ngô nhìn lướt qua Đoàn Lị và Đoàn Nhã rồi nói với Vân Tiên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đặc Công Vườn Trường.