Chương 835: Không phải cố ý, tôi cũng không phải
-
Đặc Công Vườn Trường
- Mạt Yên
- 675 chữ
- 2022-02-15 04:30:29
Shhh...
Cảm nhận được sự đau đớn khi chiếc khăn tay của Đoàn Lị chạm vào lòng bàn tay của mình, bé Vân Trúc không chịu được phải rít một tiến8g.
Đương nhiên là đau rồi.
Tiểu Trúc, ngoài tay ra, em còn bị đau ở chỗ nào nữa không?
Vân Tiên kéo bàn tay của Vân Trúc lại để xem tình hình vết thương, lên tiếng hỏi.
Những chỗ khác không bị đau.
Một tay khác không bị thương của bé Vân Trúc được Tư Dịch nắm lấy, cậu bé vừa đứng dậy vừa trả lời.
Tư Dịch giúp bé Vân Trúc phủi bụi phía sau quần.
Lúc nay, Mạc Sâm đã nhanh chóng ôm hộp cứu thương từ trong nhà chạy ra.
Lúc này, Vân Tiên đã im lặng ngồi xổm xuống xem vết thương cho Vân Trúc.
Im lặng là dấu hiệu của sự bùng nổ cơn tức giận.
Không ngờ rằng bé Vân Trúc cũng chạy về phía đó, khi ấy cô ta chẳng thèm nghĩ gì nhiều cứ thế mà tông thẳng vào bé Vân Trúc.
Không phải cố ý?
Vân Tiên nhướng mày.
Mạc Sâm chạy từ xa lại, thấy cảnh tượng ấy, anh ta nhanh chóng nói với Vân Tiên theo thói quen:
Tôi đi lấy hộp cứu thương.
Dứt lời, Mạc Sâm chạy nhanh vào trong nhà.
Lời của Lâm Tuyên lập tức khiến con mắt của Vân Tiên trở nên sắc lẹm.
Bây giờ Vân Tiên không có cách để giúp bé Vân Trúc trả thù Lâm Tuyên.
Lâm Tuyên bị ánh mắt của Vân Tiên nhìn mà kinh sợ đến mức toát cả mồ hôi hột, sau đấy cô ta mới nói lý lẽ với Vân Tiên:
Chị... chị làm cái gì đấy! Đâu phải tôi cố ý đâu!
Rõ ràng là Lâm Tuyên cố ý, vừa rồi cô ta nhìn thấy Vân Tiên và Tư Dịch đang đứng cạnh xe, sắp ngồi vào trong rồi nên mới vội vã muốn chạy đến.
Bé Vân Trúc đã cố gắng không để đầu mình bị đập xuống đất, điều này đã là rất giỏi rồi.
Cảm nhận được ánh mắt 6như muốn giết người của Vân Tiên, Lâm Tuyên hơi rụt cổ lại, cô ta còn ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng nói với Vân Tiên:
Có nhất thiết phải 5vậy không? Dù sao cũng không chết người, va chạm nho nhỏ thôi mà, ai mà chẳng từng trải qua.
Vì thấy Mạc Sâm vào trong nhà lấy hộp cứu thương, Tần Y Nhu hết hồn, bèn vội vã chạy theo ra xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tần Y Nhu chạy ra khỏi nhà, Lâm Gia Hào và Thân Đồ Liên cũng đi theo.
Mạc Sâm làm chân sai vặt, giúp Vân Tiên cất hộp cứu thương đi.
Lúc này, Vân Tiên cũng đã đứng dậy, ánh mắt sắc lẹm của cô nhìn về phía Lâm Tuyên.
Chị, em đỡ rồi, không còn đau nữa!
Bé Vân Trúc sợ cô lo lắng nên vừa nói vừa vung vẩy tay như để chứng minh mình không còn đau nữa.
Ừm!
Vân Tiên gật đầu, sau đó cô thu dọn đồ đạc, cất lại vào hộp cứu thương.
Lúc này, Vân Tiên đã bôi thuốc lên vết thương cho Vân Trúc.
Sau khi Vân Tiên khử trùng sạch sẽ chỗ bị trầy da ở lòng bàn tay bé Vân Trúc, cô dùng băng cá nhân dán lên miệng vết thương, để đề phòng nhiễm trùng nên mới băng lại.
Càng im lặng, cơn giận của Vân Tiên càng lớn.
Tư Dịch cũng ngồi xuống bên cạnh Vân Tiên. Sự ganh tị của Lâm Tuyên càng trở nên mãnh liệt hơn khi nhìn thấy cảnh ấy.
Vừa rồi vì khống chế không để cả cơ thể ngã xuống, bé Vân Trúc đã giơ một tay chống đất, cả bàn tay3 chịu sức nặng của cả cơ thể dồn lên.
Cũng có nghĩa là khi bé Vân Trúc ngã xuống đất, toàn bộ trọng lượng của cơ thể đều do một cánh t9ay ấy chống đỡ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.