Chương 836: Nói rõ lần nữa, da mặt thật dày
-
Đặc Công Vườn Trường
- Mạt Yên
- 688 chữ
- 2022-02-15 04:30:29
Thực chất, Vân Tiên cố tình để Lâm Gia Hào và Thân Đồ Liên nhìn thấy.
Tuyên Tuyên! Tuyên Tuyên!
Quả nhiên khi nhìn thấy cảnh 8tượng ấy, Lâm Gia Hào và Thân Đồ Liên vội hét lên rồi chạy tới.
Biểu cảm của Lâm Gia Hào còn tương đối bình thường, nhưng biểu3 cảm của Thân Đồ Liên giống như là Vân Tiên sắp đánh chết con gái bà ta đến nơi vậy.
Lúc này, Tần Y Nhu cũng chau mày bước tới.
Bé Vân Trúc rất thông minh, khi nhìn thấy Tần Y Nhu đi tới, cậu bé nhanh chóng giơ bàn tay đang dán băng cá nhân ra cho bà nhìn.
Mẹ Tần, vừa rồi chị kia đâm vào con, con ngã xuống đất, tay bị chảy máu, vậy mà chị ấy không xin lỗi con. Họ lại qua đây mắng chị, chị chỉ giúp con thôi!
Bé Vân Trúc vừa nói, vừa chỉ tay về phía Lâm Tuyên. Tiếp đó, cậu nhóc còn lột miếng băng cá nhân xuống để chứng minh tay mình bị thương.
Chẳng khác gì bảo vệ báu vật.
Kh9ông biết Tuyên Tuyên nhà bác đã động gì đến cháu? Cháu làm như vậy là có ý gì?
Thái độ nói chuyện của Lâm Gia Hào với Vân Tiên vẫn cò6n có chút khách sáo.
Cũng đúng thôi, dù sao thì Vân Tiên cũng là Chủ tịch của Công ty Tân Khải, xét về mặt này thì Lâm Gia Hào5 vẫn còn cần phải cầu cạnh cô, khách sáo cũng là điều đương nhiên.
Nhưng Thân Đồ Liên không quan tâm mấy chuyện đấy, Thân Đồ Liên đã nuông chiều Lâm Tuyên từ nhỏ, hôm nay nhìn thấy con gái mình bị Vân Tiên giáng cho một cái tát đến mức lăn ra đất, bà ta không thể nhịn thêm nữa.
Tuyên Tuyên nhà tôi ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, sao cô lại đánh con bé? Con bé là một đứa thông minh, nếu như bị cái tát này của cô đánh cho ngu đi thì phải làm sao? Sau này nó còn phải trở thành sinh viên đại học xuất sắc nữa đấy!
Thân Đồ Liên quát lên với Vân Tiên.
Lâm Gia Hào và Thân Đồ Liên đỡ Lâm Tuyên ngồi dậy. Cô ta ngồi dưới đất giả vờ đáng thương, không nhịn được mà liếc ánh nhìn khiêu khích về phía Vân Tiên.
Miếng băng cá nhân vừa được bóc ra, ngay tức khắc, vết thương trên tay bé Vân Trúc lộ ra.
Vân Trúc vẫn còn là một đứa trẻ. Dù mình không bị thương, nhưng chỉ nhìn vết thương trên bàn tay bé Vân Trúc, tất cả mọi người đều hít sâu một hơi.
Chỉ là một vết thương nhỏ thôi mà. Đâu cần phải chuyện bé xé to vậy chứ? Trẻ con bị thương một chút không phải là chuyện rất bình thường sao? Hồi nhỏ ngày nào chúng ta cũng chơi ngoài đồng, có hôm nào mà không bị thương đâu!
Thân Đồ Liên hùng hồn nói.
Giọng điệu hùng hồn của bà ta chẳng khác gì Lâm Tuyên.
Lâm Gia Hào vẫn là người có mắt nhìn xa trông rộng hơn Thân Đồ Liên và Lâm Tuyên. Ông ta trừng mắt với Thân Đồ Liên, sau đấy nói với Vân Tiên:
Đều là lỗi của con gái chú và vợ chú! Tuyên Tuyên còn nhỏ không hiểu chuyện, cháu tha thứ cho nó nhé!
Dứt lời, Lâm Gia Hào còn tự mình cười ha ha rồi nói tiếp:
Người một nhà không nên phân biệt nhà này nhà kia mà! Hơn nữa, sau này Tuyên Tuyên còn phải theo cháu đến Công ty Tân Khải làm việc nữa!
Vân Tiên chưa từng nói lời nào là đồng ý để Lâm Tuyên đến Công ty Tân Khải làm việc, thậm chí cô cũng đã thẳng thừng từ chối rồi. Thế mà lão Lâm Gia Hào này lại coi lời từ chối của cô chẳng ra gì, hay đúng hơn là trực tiếp phớt lờ những lời Vân Tiên đã nói lúc trước.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.