Chương 969: Thanh niên bất lương, nhuộm lại màu đen


Tư Dịch nói thì nói vậy nhưng thật ra anh vẫn cố gắng nhẫn nhịn không làm gì cô cả.

Vân Tiên mím môi, cô vùi đầu vào lòng Tư Dịch nhưng tr8ong đôi mắt cô hiện rõ vẻ vui mừng và ấm áp.

Giờ phút này nụ cười của cô không phải là nụ cười chế giễu mà là nụ cười vui sướng xuất phát3 từ tận đáy lòng.
Ở thời đại này cũng không có quá nhiều xe hơi, xe hơi xuất hiện ở ga tàu cũng rất hiếm thấy.
Vân Tiên và Tư Dịch rất nhanh chóng tìm thấy chỗ đậu xe.
Đợi khi Vân Tiên khóa xe xong rồi cùng Tư Dịch đến chỗ mà Vân Dịch xuống xe, Vân Dịch đã thấy Thanh Dứu kéo hành lý ra tới nơi.
Hơn nữa trên đường đi sẽ có cảnh sát giao thông tuần tra bất cứ lúc nào, nên vì lý do an toàn Vân Tiên đành để Tư Dịch lái xe.
Lúc đi còn gọi cả Vân Dịch nữa.
Vân Dịch ngồi ghế sau của xe thể thao Lamborghini. Không gian phía sau của xe thể thao rất nhỏ hẹp nhưng Vân Dịch lại không hề cảm thấy khó chịu, giờ trái tim anh chỉ hướng về Thanh Dứu, làm gì còn hơi sức đâu để nghĩ tới chuyện này?

Đến chưa? Đến ga tàu chưa?
Vân Dịch ngó đầu ra, nhìn trái nhìn phải, giống như đang gấp gáp điều gì đó vậy.

Vẫn chưa, sắp rồi.
Vân Tiên mím môi, chỉ khẽ cười.
Đợi khi tới ga tàu, xe còn chưa dừng hẳn Vân Dịch đã muốn xuống xe, sau đó mặc kệ Vân Tiên cùng Tư Dịch đi tìm chỗ đậu xe.

Chị Tiên!
Thấy Vân Tiên, Thanh Dứu trực tiếp ném ba lô cho Vân Dịch rồi lao tới chỗ Vân Tiên.
Vân Tiên đón nhận một cái ôm nồng nàn, cô cũng ôm Thanh Dứu vô cùng chặt, sau đó mới lên tiếng hỏi Thanh Dứu:
Dạo này ở nhà thế nào rồi?


Rất tốt.
Lúc này Thanh Dứu mới thả Vân Tiên ra nói với cô, đồng thời cầm lại ba lô, cười híp mắt kéo tay Vân Tiên đi về phía trước.
Bỗng cảm giác đầu hơi nặng, Vân Tiên vùi đầu trong lòng Tư Dịch, cô cảm thấy rõ tay của Tư Dịch đang đặt trên đầu cô sa9u đó nhẹ nhàng vuốt tóc cô, giống như đang vuốt ve thứ mà mình trân trọng nhất.

Dù sao thì Vân Tiên cũng không có bằng lái xe, 6hiện này an ninh trên đường cũng càng ngày càng thắt chặt, tuy không theo kịp thời đại nhưng ít nhất đối với năm 1999 thì cũng xem như là khả quan5 rồi.
Vân Dịch đứng đằng sau hơi buồn rầu, khóc không ra nước mắt, tại sao ban nãy không thấy Thanh Dứu nhào vào lòng anh như với Vân Tiên vậy?

Vân Dịch một tay cầm va ly của Thanh Dứu một tay xoa đầu mình, nhất thời không thể hiểu nổi, thế nên anh cũng không buồn nghĩ tới nữa.

Bốn người tới thẳng nhà Cát Quân Kiến.

Đợi tới khi đến nhà Cát Quân Kiến thì chạm mặt một nam sinh tóc ngắn màu đen đang đi về phía nhà ông.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đặc Công Vườn Trường.